Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 35.1: Đại lão hào môn ngồi xe lăn (17)



Tống Ân Tâm rất muốn cười, cũng đã thật sự cười ra tiếng.

“Ha, ha ha ha ha…”

Trên tầng cao nhất của Giang Thị, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp cứ như vậy ôm lấy hai hộp cơm đang dần dần nguội lạnh mà cười từng tiếng.

Hộp cơm hôm nay vẫn là bít tết tiêu đen cô ấy dậy sớm làm tốt, cùng với cơm chiên trứng, thậm chí cô còn sợ cơm chiên trứng quá khô, đã chuẩn bị hai chai nước táo mới ép, nhưng… ha, quá nực cười rồi, thật sự quá nực cười rồi…

“Ha ha ha… a!”

Đang cười, cô gái liền đột ngột ném cơm hộp và nước ép vào một bên vách tường, vài tiếng bịch giòn giã vang lên, cơm chiên vàng ươm, bò bít tết thơm mềm, nước táo màu vàng nhạt, trong nháy mắt toàn bộ đều rơi đầy đất.

Vừa ném xong, cô gái liền ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong đầu gối, khóc nức nở đau khổ, sau đó tiếng khóc càng lớn, càng khóc cơ thể càng run lên lợi hại hơn.

Tại sao cô ấy lại ngốc như vậy, cô ấy lẽ ra nên sớm biết, từ khi Giang Duệ bắt đầu không thế nào muốn gọi điện thoại với cô ấy, thỉnh thoảng gọi được một cuộc, cũng toàn là những câu qua loa, tốc độ trả lời wechat cũng dần dần biến chậm, thậm chí khi ở cùng cô ấy còn sẽ thất thần, rõ ràng cô ấy đã tận mắt nhìn thấy trong ngăn kéo của anh ta có mua một chiếc vòng tay, nhưng đã đợi rất lâu cô ấy cũng không đợi được đối phương tặng cho cô ấy…

Cô ấy nên hiểu ra.

Giang Duệ, đã nɠɵạı ŧìиɦ từ sớm!

Mày là đồ ngốc, còn vẫn luôn giả ngốc tránh né, cho rằng những thứ đó đều là ảo giác của mày, còn mỗi ngày hưng phấn mang cơm đến cho anh ta, người ta không hiếm lạ, một chút cũng không hiếm lạ, thứ người ta thích là ăn cơm tây với tiểu hoa đán xinh đẹp thanh thuần nổi tiếng của giới giải trí ở nơi cao cấp như Quân Duyệt, mà không phải ăn những thứ bít tết giảm giá không đáng tiền này trên tầng cao nhất với trợ lý nhỏ lương tháng 3000 như mày!

Nghĩ đến đây, Tống Ân Tâm chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn đống rác kia, cũng không biết đã qua bao lâu, cô ấy nhặt điện thoại của mình lên, lại nhìn tin tức trên điện thoại một cái, im lặng mà dùng sức lau nước mắt, liền chạy xuống dưới lầu.

Chưa được một lát, cô ấy cầm lấy dụng cụ quét dọn lại lên trên tầng cao nhất, không buồn nói chuyện mà quét dọn sạch sẽ đống rác chính mình làm ra, lại móc điện thoại ra nhìn một cái.

Nhìn thấy một người nổi tiếng trên mạng cũng ăn cơm ở Quân Duyệt lén lút phát trực tiếp Thẩm Anh Anh dùng bữa với bạn trai tin đồn của cô ta, nhìn trong hình Thẩm Anh Anh còn cầm giấy lau miệng cho anh ta, hai má Giang Duệ còn hơi hơi đỏ lên.

Tống Ân Tâm nhắm mắt lại, tắt điện thoại của mình, nhấc chân liền đi ra bên ngoài.

Đi thang máy một hơi liền xuống đến tầng một, sau đó đi thẳng ra ngoài, khi đi qua cửa xoay còn lướt qua vai tổ bát quái hai người tầng 17.

“Ôi, Tiểu Tống, một lát nữa phải làm việc rồi, đây là cô muốn đi đâu?”

Tiểu Trần vội vàng hỏi.

Không ngờ được Tống Ân Tâm lúc này căn bản không có tâm tư dư thừa đáp lại cô ta, đi vài bước đã xuống bậc thang trước cửa cao ốc, liền vươn tay gọi một chiếc xe taxi lại.

Vừa lên xe, giọng nói hơi có chút khàn của cô ấy liền kiên định mà vang lên: “Bác tài, nhà hàng Quân Duyệt, cảm ơn.”

Nói xong cô ấy liền cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa.

Lúc này, tổ bát quái hai người đứng dưới lầu một của cao ốc Giang Thị nhìn xe taxi chở Tống Ân Tâm vừa nổ máy liền không thấy bóng dáng, hai người nhìn nhau một cái, liền lập tức trợn mắt lên.

“Tỏ vẻ cái gì? Không phải chỉ là ôm được đùi Ninh Tiêu sao? Hứ!”

“Còn không phải sao, người trẻ tuổi bây giờ ấy, một chút cũng không thực tế, ngày nào cũng chỉ biết nghiên cứu những thứ này, tôi xem cô ta có thể đắc ý đến lúc nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, không phải ai cũng có thể so với chị Trương… ôi!”

Tiểu Trần thuần thục vuốt mông ngựa vừa móc điện thoại ra, liền hô một tiếng sợ hãi.

“Làm sao vậy? Ngạc nhiên như vậy?” Chị Trương ghét bỏ mắng một tiếng.

Không nghĩ tới giây tiếp theo Tiểu Trần kia liền ngẩng khuôn mặt nhỏ tái nhợt của mình lên, tay run run đưa điện thoại đến trước mặt cô ta.

“Chị Trương, lần này… chúng ta thật sự xong rồi… Tiểu Giang… Tiểu Giang mà yêu đương với Tiểu Tống, Tiểu Giang mà cô nói vừa nhìn anh ta liền thấy không có tiền đồ, cả đời đều không thể phát tài, thì ra anh ta là… là em trai của Giang tổng! Nhị thiếu gia của Giang Thị!”

Nói đến phía sau, bởi vì quá dùng sức gào lên, người phụ nữ liền trực tiếp lạc giọng.

Nghe thấy vậy, biểu cảm của chị Trương cũng bắt đầu ngây ra, không đến một lát lại nhìn Tiểu Trần một cái, liền ôm nhau một cái nữa, lại bắt đầu than khóc.
Hu hu hu.

Người trẻ tuổi bây giờ làm sao vậy? Giả nghèo vả mặt đến nghiện rồi phải không?

Không thấy mặt bọn họ sớm đã sưng không thành bộ dáng gì rồi sao?

Hu hu oa oa oa…

Tạm thời không đề cập đến sự bi phẫn của tổ bát quái hai người bên này, bên kia càng đến gần nhà hàng Quân Duyệt, tay của Tống Ân Tâm càng siết chặt hơn, chặt đến mức thậm chí tay của cô ấy còn không khỏi bắt đầu run lên, khiến tài xế bên ghế lái kinh ngạc mà nhìn cô ấy vài cái, tuy rằng không mở miệng hỏi thăm, nhưng có lẽ là đoán được cô gái nhỏ này gặp phải chút chuyện, bỗng nhiên gẫm chân ga càng mạnh hơn, không tới một lát liền đến nhà hàng Quân Duyệt.

Mắt thấy Tống Ân Tâm giống như du hồn trả tiền xuống xe, lại thấy tuổi của cô ấy không khác lắm con gái nhà mình, ông ấy không nhịn được liền ló đầu ra mở miệng: “Kia gì nhỉ, cô gái nhỏ, gặp được chuyện gì hãy nghĩ đến bản thân mình vẫn còn bố mẹ trước, không có chuyện gì là không thể vượt qua cả, nhất định không thể làm chuyện ngốc nghếch!”
Nghe được lời nói như vậy, cơ thể Tống Ân Tâm đưa lưng về phía ông ấy hơi run lên, ngay sau đó nhanh chóng nhấc tay lên dùng sức lâu bỏ nước mắt của mình, quay đầu hai mắt vẫn đỏ hoe liền lộ ra một nụ cười xán lạn với bác tài xế phía sau: “Cảm ơn bác tài, cảm ơn, bác yên tâm, cháu mới không làm chuyện ngốc nghếch đâu!”

Nói xong cô ấy xoay người, nâng cằm lên cao cao, liền giống như anh hùng lập tức đi chiến đấu, đi thẳng về phía nhà hàng.

Cùng lúc đó, một bàn gần bên cửa sổ của nhà hàng Quân Duyệt.

Thẩm Anh Anh cuối cùng đã ăn no cúi đầu nhìn chiếc vòng tay kim cương bạch kim đeo trên tay mình một cái, ngẩng đầu lên liền lộ ra nụ cười thỏa mãn mà ngọt ngào với Giang Duệ: “Ôi, thật thỏa mãn, trước đây khi vẫn luôn nghe người trong đoàn làm phim nói món ăn ở chỗ này, đặc biệt là cá hầm cải chua có bao nhiêu bao nhiêu ngon, anh không biết em thèm như thế nào, hôm nay may mắn có anh rồi, nếu không em vẫn không thể hưởng thụ đồ ăn ngon thế này, ngày sinh nhật này thực sự là ngày sinh nhật đẹp nhất suốt hơn hai mươi năm nay của em, được ngửi không khí tự do, nhận được món quà yêu thích, có đồ ăn ngon miệng, còn có người mình thích…”
Nói đến đây, Thẩm Anh Anh dùng sức cắn môi dưới, ngay sau đó vội vàng ngẩng đầu lên: “Em… em không phải có ý đó, chỉ là… chỉ là em biết anh có bạn gái rồi, em không muốn chia rẽ hai người, thật sự, anh tin em, em chỉ là không kìm được lòng mình, em thích anh là chuyện của em, không liên quan gì đến anh, anh có thể ở bên cạnh bạn gái của anh thật tốt, mà em cũng chỉ sẽ ở một bên âm thầm thích anh, hy vọng anh sẽ không vì chuyện này mà phiền não…”

Nghe thấy cô ta nói như vậy, Giang Duệ không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, sau đó liền đỏ mặt lên.

Thấy anh ta đỏ mặt, Thẩm Anh Anh càng thêm quẫn bách, cô ta kéo khăn ăn xuống, giấu đầu hở đuôi mà đứng thẳng dậy, liền che giấu nói: “Cũng không sớm nữa, em… em nên trở về rồi…”

Biểu cảm của người phụ nữ nhất thời liền hoảng loạn, nhấc chân muốn đi xuống dưới lầu, không nghĩ rằng bởi vì quá vội vàng, căn bản không chú ý đến bậc thang dưới chân, một chân đạp vào không khí, a một tiếng, trong mắt lập tức xẹt qua một tia hoảng sợ.
Thấy vậy, Giang Duệ vội vàng kéo lấy cô ta, trên tay dùng sức một chút, liền kéo cả người Thẩm Anh Anh vào trong lòng mình.

Cứ vừa kéo như vậy, môi Thẩm Anh Anh liền in lên môi của anh ta.

Tiến trình giống hệt như phim thần tượng, khiến ngay khoảnh khắc này sắc mặt hai người giống hệt như cà chua chín, đỏ bừng.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Anh Anh hoàn hồn trở lại, vội vàng đẩy đối phương ra, ánh mắt chuyển qua một bên, dùng sức cắn môi, căn bản không dám nói chuyện.

Mà Giang Duệ kinh ngạc giơ tay lên chạm vào môi của mình, sau khi phản ứng lại, cả người đều hoảng rồi, vội vàng xoay người muốn đi ra bên ngoài: “Không… không còn sớm nữa, tôi phải trở về đi làm rồi, em cũng nên trở về đoàn làm phim rồi, em không tiện gọi xe, lát nữa tôi đưa em đoàn làm phim trước, xong rồi sẽ quay trở về Giang Thị.”
“Ừm… ừm.” Thẩm Anh Anh nhanh chóng liếc nhìn anh ta một cái, liền e lệ ngượng ngùng gật đầu.

Hai người một trước một sau đi ra bên ngoài.

Còn chưa đi được hai bước, Giang Duệ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tống Ân Tâm mặt không biểu cảm đứng tại vị trí cách anh ta mười mét, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, lại đã xem được bao nhiêu thứ.

Chỉ liếc mắt một cái, gương mặt Giang Duệ xẹt một cái, nháy mắt liền mất đi tất cả huyết sắc.

“Ân Tâm…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv