Lớp A.
Lớp học tốt nhất trong toàn trường, hầu như đều là học sinh giỏi, trước kia chỉ có thể nghe thấy tiếng đọc sách vang vọng, nhưng hôm nay lại khác, mọi người cũng đều đeo tai nghe, chìm đắm trong âm nhạc không cách nào tự kiềm chế.
Kể cả Lam Kiều Kiều và Lệ Quân Tương, bởi vì hai người đều thích đàn dương cầm, cho nên cũng đều chuyên chú nghe phần đàn dương cầm, sắc mặt Lam Kiều Kiều càng ngày càng khó coi, đôi môi đỏ đều sắp bị cắn nát, thần sắc sau này lại càng ngày càng mê muội.
Sau tiết học đầu tiên, Lam Kiều Kiều giả vờ thoải mái vui vẻ lại đây hỏi Lệ Quân Tương, "Quân Tương, cậu có nghe bài hát mới của Dung Hoặc không? Cậu nghĩ gì về phần piano trong đó? ”
Đương nhiên cô ả đã sớm nghe ra, phần đàn dương cầm không phải là bài nhạc mà Lam Cận lần trước muốn bán cho Trương Mai sao?
Thật sự là không nghĩ tới, Dung Hoặc cư nhiên thật sự mua bài đó, hơn nữa hiện tại vừa mới phát hành đã bạo hồng.
Lệ Quân Tương đến bây giờ vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí của bài hát.
"Rất dễ nghe, hẳn là bài hát tôi thích nhất lúc này, tiết tấu của nó rất có cảm giác nhiều cấp độ, nghe lần đầu là rung động, lần thứ hai là cảm động, lần thứ ba là cộng hưởng, đến lần thứ tư liền giống như trúng độc, làm cho người ta càng nghe càng nghiện."
Lam Kiều Kiều bất ngờ siết chặt nắm đấm, móng tay chìm sâu trong thịt, nhưng cô ả chết cũng không chịu tin, khúc nhạc kia sẽ do tiện nhân Lam Cận sáng tác, nhất định không phải!
Trong này khẳng định còn có bí mật không thể kể ra.
"Vậy cậu nghĩ một bài hát như thế này sẽ được sáng tác như thế nào?" Lam Kiều Kiều giả vờ trấn định, vui tươi hỏi.
Lệ Quân Tương rũ mắt suy nghĩ một chút, trả lời: "Bài hát này chứa đựng quá nhiều cảm xúc, có bi có hỉ, lại tràn ngập lực lượng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, người có thể sáng tác ra bài hát này nhất định là một nhân vật cấp bậc đại sư có kinh nghiệm phong phú, hoặc là thiên tài trong thiên tài, tóm lại không có khả năng còn quá trẻ. ”
Lam Kiều Kiều đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy như vậy. ”
Tóm lại, người đó tuyệt đối không có khả năng là Lam Cận, khẳng định là cô ăn cắp từ đâu!
“LJ? Ngược lại cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua một cái tên như vậy. ”
Lệ Quân Tương nhìn chằm chằm hai chữ cái của người sáng tác nhạc hồi lâu, trong mắt xẹt qua một chút phức tạp.
*
Buổi trưa ăn cơm, Lệ Quân Tương và Lam Kiều Kiều cùng đi xuống lầu, lúc đi ngang qua lớp F, phát hiện bên ngoài lớp học lôi kéo một đống người, nam sinh chiếm đa số, tất cả đều duỗi cổ nhìn vào trong, ánh mắt đều tỏa sáng.
Lam Kiều Kiều nhíu nhíu mày, "Đều đang nhìn cái gì vậy? ”
Vừa dứt lời, liền nghe bên kia truyền đến tiếng kinh hô: "Oa, đây chính là xấu xí trong miệng mấy người sao? Mẹ kiếp, rõ ràng chính là tiên nữ hiếu phạt! Nhìn đẹp hơn Lam Kiều Kiều và Thẩm Hàm Nguyệt rất nhiều. ”
"Xong rồi, nữ thần của ta phải thay đổi, Lam Cận lớn lên quá đẹp khiến ta khó có thể nắm giữ."
"không được cướp nữ thần với tôi!"
"Ai ai ai, cô ấy đang nhìn tôi, cô ấy nhìn tôi, cô ấy nhìn tôi, mẹ ơi, tôi cảm giác tôi muốn yêu!"
Nghe vậy, đôi môi Lam Kiều Kiều bắt đầu trắng bệch, quả nhiên lo lắng của cô ả vẫn đến, Lam Cận chính là một người hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông!
Lại nhìn về phía Lệ Quân Tương, thấy hắn vẫn là mặt không chút thay đổi thờ ơ, Lam Kiều Kiều cố ý nói: "Thì ra tất cả mọi người đều đến gặp chị, bất quá cũng bình thường, chị ấy hiện tại trở nên xinh đẹp, nếu như tôi là nam sinh, tôi có thể cũng sẽ thích chị ấy. ”
Lệ Quân Tương nhíu nhíu mày, thầm nghĩ thật sự là một đám người hời hợt, dù cho có đẹp đến đâu, bên trong lại hỏng thì có ích lợi gì?
Vừa định di chuyển cước bộ, vẻ mặt khinh thường chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh từ trong phòng học đi ra ——