Trên xe Tiggo.
"Xin lỗi, làm hỏng cửa xe của anh, sửa chữa tốn bao nhiêu tiền, đến lúc đó tôi bồi thường cho anh."
Lam Cận bất quá chính là thuận miệng nói, nói vậy cũng sẽ không thật sự để cho cô bồi thường.
Dù sao chiếc xe bị hỏng kia, cửa xe khẳng định đã sớm hỏng rồi, căn bản cũng không phải là cô làm hỏng.
"Được, lát nữa đem wechat của tôi kết bạn, đến lúc đó cô trực tiếp chuyển cho tôi là được."
Lam Cận nghẹn một tiếng, "Khụ khụ khụ..."
Cô thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, mặt đỏ lên.
"Đừng kích động, hẳn là không đắt, tốn không được bao nhiêu tiền."
Tần Ẩn vẻ mặt khẩn trương duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí.
Lam Cận thấy anh không da không mặt, chính mình cũng đành phải đùa giỡn vô lại nói: "Tôi vẫn còn là học sinh trung học, không có tiền. ”
"Vậy thì trả góp." Bộ dáng Tần Ẩn rất dễ nói chuyện, đáy mắt thâm thúy hiện ra hứng thú nồng đậm.
"Trả góp cũng không có tiền." Sắc mặt Lam Cận trở nên lạnh lùng, trong lòng tự nhủ muốn tiêu tiền của cô, không có cửa!
"Vậy một ngày một đồng, chắc là có đúng không?" Tần Ẩn nghĩ đây là lời chắc rồi!
Nếu không trói cô như thế này, nếu chạy thì làm sao bây giờ?
#PS: Truyện được cập nhật chính thống ở dtruyen, mọi người đọc ở trang chính chủ ủng hộ cho mình có động lực ra chương nhanh nha (ಥωಥ)
"Được rồi, WeChat đưa cho tôi, ngày mai bắt đầu mỗi ngày chuyển một đồng cho anh."
Lam Cận cảm giác mình sớm muộn gì cũng sẽ bị người đàn ông này làm tức chết, liền giống như...
Bỗng nhiên không biết nghĩ tới cái gì, Lam Cận bỗng nhiên ngẩn ra.
Vì sao giọng điệu tức chết người không đền mạng của người đàn ông chết tiệt này, giống hệt hệ thống Q Thần trước kia của cô?
Hơn nữa một người tên là Keo Kiệt Thần*, một người tên là Q Thần, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
(*) nguyên gốc là 而且一个叫抠神,一个叫Q神, 抠神 phát âm là [kōu shén], còn Q神 phát âm là [Q shén] nghe tựa tựa nhau
Chắ nó phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau tất cả, làm sao hệ thống có thể là một người đàn ông?
Lúc này, Tần Ẩn sợ cô đổi ý, đã nhanh chóng mở mã QR WeChat ném cho cô quét, tận mắt nhìn thấy thêm bạn tốt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhếch môi.
Gian kế thành công, đáng để ăn mừng.
"Dẫn cô đi ăn cơm." Tần Ẩn tâm tình rất tốt nói.
Lam Cận có cảnh giác, "Sẽ không để cho tôi trả tiền chứ? ”
Tần Ẩn cười: "Không cần, tôi chưa bao giờ để cho con gái trả tiền. ”
Lam Cận thở phào nhẹ nhõm, vậy cũng không sai biệt lắm.
*
Hai người đi tới một nhà hàng cực kỳ phong cách, coi như vui vẻ thưởng thức bữa tối xong, Lam Cận giả vờ muốn AA*, dù sao cô cũng rất nghèo, lại bị Tần Ẩn cự tuyệt ngay thẳng, lần đầu tiên từ trước đến nay, tranh trả tiền.
(*) AA: chia đôi trả tiền, của ai người đó trả.
Nếu bị Dung Hoặc biết được, phỏng chừng tròng mắt kinh ngạc đều muốn rớt.
Bởi vì mỗi bữa ăn đều là Dung Hoặc những người khác trả tiền.
Vị lão gia này, ăn cơm chưa bao giờ tiêu tiền của mình.
Đại lão Tần Ẩn tựa lưng vào ghế, sống mũi cao thẳng, tựa như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, nhìn Lam Cận thật sâu, có loại cảm giác sảng khoái nhướng mày hớn hở:
"Đây là lần đầu tiên tôi bỏ tiền ra mời con gái ăn cơm."
Lời này tựa như còn rất kiêu ngạo đắc ý.
Lam Cận cũng dựa vào lưng ghế, đôi mắt hoa đào cong lên, "Vậy thật đúng là vinh hạnh. ”
Cô muốn nói rằng cô đã không thực sự ăn no.
Lo lắng quá nhiều, sợ anh liền đổi ý không trả tiền, cho nên cô không gọi bao nhiêu thứ, dù sao đối phương cũng chỉ gọi một phần set trẻ em... Chậc chậc.
"Ăn no chưa? Cô có muốn ăn tráng miệng không? ”
Tần Ẩn tựa như nhìn thấu cô, ưu nhã cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, đầu ngón tay xương rõ ràng ở trên mặt bàn gõ vào, cả người lộ ra một cỗ khí tức lười biếng, nhìn rất câu người.
Lam Cận tính toán khách khí một chút, "Quên đi, buổi tối ăn quá nhiều không dễ tiêu hóa, còn dễ béo lên. ”
"Cô quá gầy, hẳn là ăn nhiều một chút." Tần Ẩn phát ra từ nội tâm nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay ngọc cô đặt trên bàn.
Không ngờ có người tay đẹp như thế, giống như ngọc bích, bóng loáng nhẵn nhụi làm cho người ta muốn sờ một cái, hôn một cái.
Lam Cận nhưng cười không nói, lập tức đứng dậy, "Thời gian không còn sớm, tôi nên trở về. ”
"Tôi tiễn cô."
Xe chạy vào gần Lam Uyển, Lam Cận đang muốn xuống xe thì nghe vị gia nào đó không đứng đắn nói một câu: "Tay cô... Rất đẹp..."
Muốn chạm vào.