Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 57: Cố Vãn Vãn Đánh Bại Chính Mình (1)



"Thống ca, con lợn béo chết tiệt này hiện tại bị tiện nhân Lam Cận kia bảo vệ, đáng tiếc tiện nhân kia trở nên lợi hại, mấy người chúng em cũng không phải là đối thủ của cô ta."

Nhớ tới lần trước bị Lam Cận đá ra ngoài, Đỗ Huyên liền đầy bụng oán hận, nói xong lại nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua một tia âm ngoan cùng không cam lòng, cắn răng nói:

"Tiện nhân Lam Cận kia nếu không phải có người âm thầm che chở cho nó, còn cảnh cáo bọn em không được động vào nó, em đã sớm muốn giết chết nó rồi."

Mấu chốt là, cảnh cáo cô ta còn không chỉ có một người, hơn nữa nhìn ra được, đều là một ít đại nhân vật không dễ chọc, cho nên Đỗ Huyên mới có điều kiêng kỵ không dám tìm Lam Cận phiền toái.

Phạm Thống không sợ hãi, hung tợn nói: "Sợ cái rắm! Có anh đây có gì phải sợ? ”

"Tụi em cứ việc đem tiện nhân kia mang đến, ai dám che giấu con heo béo chết tiệt này đối nghịch với chúng ta, kết cuộc giống như heo mập chết vậy."

Lúc này Cố Vãn Vãn cả người đều bị thương, chật vật lại thê thảm, yếu ớt lại bất lực.

Vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, mặt mũi bầm dập, ngũ quan mập mạp vặn vẹo cùng một chỗ, có vẻ có chút dữ tợn cùng buồn cười, nhưng mà đại não của cô ấy giờ phút này lại phá lệ thanh tỉnh.

Có vẻ như có gì đó... Đã lặng lẽ nằm trong thân thể cô ấy, cắm rễ ở chỗ sâu nhất, rễ nảy mầm cho đến khi hoàn toàn thối rữa...

Chỉ cần đến ngày đó, cô ấy sẽ để cho những người khi dễ tàn sát mình toàn bộ xuống địa ngục!

Bỗng nhiên, thân thể run rẩy co giật của cô ấy dừng lại, sau đó lại giãy dụa từ trên mặt đất lảo đảo bò lên.

Cô ấy gian nan chống đỡ thân thể, đưa tay phất ra mái tóc rối bời chắn trước mắt, đôi mắt đẫm lệ trong suốt lộ ra cứng cỏi, thanh âm vẫn là sợ hãi khiếp nhược, mang theo một chút run rẩy, rất nhỏ giọng:



"Mấy người đừng tìm Lam Cận gây phiền toái, tôi cho các ngươi tiền là được."

Lam Cận giúp cô ấy, cho dù là có dụng tâm khác, Cố Vãn Vãn vẫn coi cô như bạn bè, người duy nhất từng cho cô ấy một người bạn ấm áp.

"Tiền đâu?"

Nghe được chữ "Tiền", một đám người tham lam, nhất thời hai mắt lóa sáng vàng, Phạm Thống túm lấy vạt áo trước ngực cô ấy, bức thiết bức hỏi.

"Bị tôi giấu ở một chỗ, ngày mai tôi đưa cho mấy người, nhưng mấy người phải đáp ứng tôi đừng tìm Lam Cận gây phiền toái."

Cố Vãn Vãn hai bên má vừa đỏ vừa sưng, nói chuyện giống như nhét hai quả trứng vịt lộn miệng lưỡi không rõ, nhưng đủ để cho bọn họ nghe rõ ràng.

Kể cả cách đó không xa, vừa vặn xuất hiện một bóng dáng kia.

Hai chân Lam Cận còn đạp ở hai bên ván trượt, đột nhiên phanh một bên đẹp trai khốc liệt, vững vàng dừng lại.

Phảng phất như cô từ trong bóng đêm mà đến, giống như ma mị của đêm, mang theo một trận khí tức lạnh lẽo, điên cuồng hướng xung quanh cuốn đi.

"Không biết cô ấy là được tôi che chở sao? Thả cô ấy ra! ”

Một giọng lạnh nhạt quát khẽ, ở phía sau mọi người vang lên, làm cho mọi người sống lưng nhanh chóng nổi lên một cỗ lạnh lẽo, da đầu tê dại.

Tác giả : Nhìn thấy có người nói nữ chính cảm giác tồn tại không cao bằng nữ phụ, phân cảnh nữ phụ so với nữ chính nhiều hơn, tôi liền muốn nói, không có nữ phụ làm ác, phía sau còn vả mặt như thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi viết một mình nữ chính một mình hí hí?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv