"Được được, dì giảm giá 20% cho các con được không?" Long Diễm nhanh chóng lấy thực đơn, bảo bọn họ gọi món.
"Dì Diễm, món ăn sở trường của dì vẫn là sườn chua ngọt và cá quế chiên xù sao?" Lam Cận cùng mọi người ngồi xuống, hỏi.
"Đúng vậy, con vậy mà còn nhớ rõ? Bất quá dì hiện tại lại thêm một món ăn sở trường, đầu cá kho ớt, hắc hắc. ”
Vừa nói đến nấu ăn, Long Diễm mặt mày hớn hở, xuất phát từ nội tâm thích.
"Được, vậy thì đều chọn, lại thêm mấy bình Giang Tiểu Bạch." Lam Cận rất tiếp đất nói.
"Được rồi, lập tức làm cho các con, các con chờ một chút ha." Long Diễm vô cùng vui vẻ chạy vào phòng bếp.
"Giang Tiểu Bạch là rượu gì vậy? Có ngon không?" Dung Lân hưng trí bừng bừng hỏi.
Tốc độ vừa rồi của cậu tương đối nhanh, đoạt ngat trước mặt Dung Chước, ngồi xuống bên cạnh mẫu thượng đại nhân, hại Dung Chước vẫn dùng ánh mắt âm lãnh nhìn cậu.
Dung Hoặc tranh đoạt nói: "Không phải vấn đề uống hay không ngon, chủ yếu là rẻ. ”
Lúc hắn nói lời này, cố ý nhìn thoáng qua Tần Ẩn.
Rất hiển nhiên, Tần Ẩn cũng đã uống qua.
Lam Cận cười nói: "Không có biện pháp, tôi nghèo. ”
Vừa nghe lời này, Tần Ẩn lập tức cân nhắc trong lòng, có phải nên đem thẻ lương nộp hay không, dù sao tiền anh kiếm được vốn là để cho vợ mình tiêu.
Nhưng lại lo lắng Lam Cận không cần.
"Hay là để tôi mời khách?" Dung Tranh nói, hắn cũng không nỡ để mẫu thượng đại nhân bỏ tiền ra.
Tần Ẩn lập tức một ánh mắt cảnh cáo bắn tới, "Gia ngồi ở đây, đến phiên anh mời khách? ”
Mọi người: "..."
Nói như thể anh đã mời khách rồi.
"Bữa ăn này tôi mời." Anh lên tiếng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoài nghi lỗ tai xảy ra vấn đề, nhất là Dung Hoặc, cằm đều sắp rớt xuống.
"Thật hay giả? Sẽ không đợi lát nữa lại đổi ý chứ? " Dung Hoặc vẻ mặt không tin.
Tần Ẩn cười nhạo một tiếng, tư thái đại lão dựa lưng vào ghế, một tay không chút để ý đặt lên phía sau ghế Lam Cận, hình thành một tư thế nửa vòng vây, làm cho người ta vừa nhìn liền biết, Lam Cận là người phụ nữ của anh.
"Nói tôi mời thì là tôi mời." Tần Ẩn đặc biệt kiêu ngạo lấy thẻ đen ra ném cho Tần Mộc, phân phó: "Lát nữa cậu nhớ trả tiền. ”
"Vâng chủ tử." Tần Mộc thần thái sáng láng nhận lấy thẻ đen, nghĩ đến lại có thể tiêu tiền, siêu vui vẻ.
Lam Cận đầu đầy hắc tuyến, liếc mắt nhìn một vị nhà giàu mới nổi nào đó, ghét bỏ nói: "Thanh toán WeChat là được, lấy thẻ ra làm gì. ”
Sắc mặt Tần Ẩn cứng đờ một chút: "..."
Ồ, bị vợ ghét bỏ.
"Phụt," mấy anh em cười nhạo.
"Được rồi, Tần Mộc lát nữa cậu dùng WeChat thanh toán." Tần Ẩn biết sai chịu sửa.
Lúc này, Long Diễm làm xong một món sườn chua ngọt đi ra, nhìn Tần Mộc đáng thương đứng ở bên cạnh, trong tay cầm một cái pin đặt ở trong mũi ngửi, có chút kinh ngạc, "Sao hắn không cùng mọi người ngồi ăn cơm? ”
Nhìn đứa trẻ đói đến mức gặm nhấm pin.
Dung Lân cố ý nói: "Ai, không có biện pháp, chủ tử nhà hắn không cho hắn lên bàn ăn cơm, chỉ có thể ăn pin. ”
Long Diễm buông thức ăn trong tay xuống, vẻ mặt đồng tình thêm thương hại nhìn về phía Tần Mộc, "Hài tử, đi, theo dì vào phòng bếp. ”
Bà hướng Tần Mộc nháy mắt một trận, sau đó liền đem Tần Mộc rẽ vào phòng bếp, cầm một đống đồ ăn ngon cho hắn.
"Đói bụng đúng không, mau ăn đi." Long Diễm còn dị thường trìu mến sờ sờ đầu hắn.
Tần Mộc ôm một đống đồ ăn, thật muốn khóc.
"Dì đối với tôi quá tốt, nhưng tôu không thể ăn." Tần Mộc khóc nói.