Chờ sau khi hai người đi, lại có một bà lão tới, nhìn trên người ăn mặc không giống người có tiền, sau khi hỏi giá cả, người thanh niên lại giảm giá, chỉ cần 50 đồng.
Lão nãi nãi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn móc ra 50 tệ mua, rất hiền lành nói một tiếng cảm ơn, liền giống như bảo bối cầm túi hương rời đi.
Sau đó không ai nguyện ý mua nữa, nhiều nhất chỉ là hỏi một hai, hoặc là trào phúng hai câu, hơn nữa người thanh niên lại nâng giá lên 5000 tệ, bị không ít khinh bỉ cùng chửi bới, nói là thèm tiền muốn điên.
Đang muốn dọn sạp bán, một thân ảnh quen thuộc chạy tới, hưng trí bừng bừng cầm lấy một túi hương, nhìn lại nhìn, lộ ra một cái răng hổ nhỏ hỏi: "Đây thật sự là túi hương Vong Ưu sao? ”
Người thanh niên gật đầu, "Cam đoan không giả.”
Ý cười trên mặt Dung Lân chợt thu lại, lộ ra biểu tình hung dữ, "Anh lừa tôi! Làm sao có thể thật? Túi hương Vong Ưu chân chính rất khó mua. ”
"Ai, mặc kệ là thật hay giả, có hiệu quả không phải là được sao?" Người thanh niên đột nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.
"Ý của anh là, túi hương này thật sự có hiệu quả? Nó có thể chữa chứng mất ngủ không? ”
"Có thể." Ngữ khí cực kỳ chắc chắn.
"Bao nhiêu tiền?"
Dung Lân trợn tròn mắt hỏi, nghĩ thầm nếu như rẻ thì mua một cái, cho dù không có hiệu quả cũng không tính là thiệt thòi, nhưng nếu quá đắt thì thôi, dù sao cũng là hàng giả, khẳng định không nhất định thật sự có hiệu quả.
"Cậu xem chọn đi."
Đôi mắt hoa đào lấp lánh của người thanh niên tựa như đang cười, lập tức bổ sung thêm một câu, "Bao nhiêu cũng được. ”
Dung Lân giật mình trợn tròn mắt lần nữa, cũng không biết vì cái gì, cậu luôn cảm giác đôi mắt kia có một cảm giác quen thuộc nói không nên lời, nhưng cậu rất khẳng định, mình cũng không quen biết nam nhân này.
"Ý anh là sao? Tôi nói cho bao nhiêu thì cho bao nhiêu? Vậy tôi chỉ cho một đồng có được không? ”
Người đàn ông này thật kỳ quái, lần đầu tiên thấy có người làm ăn như vậy.
Không phải là âm mưu, phải không?
"Tùy cậu, cậu vui vẻ là tốt rồi."
Chỉ cần nể tình trong khoảng thời gian này cậu giúp tôi làm bài tập về nhà, miễn phí tặng cậu một túi thì sao?
"Đây chính là anh nói a, vừa lúc trên người tôi có một đồng tiền, này, cho anh."
Dung Lân thật đúng là móc ra một đồng, cười hề hề ném cho người thanh niên, tựa như sợ đối phương đổi ý, cầm túi hương xoay người chạy nhanh hơn thỏ.
Người thanh niên nhặt được tờ giấy bạc, tiện tay nhét vào túi, sau đó thu dọn.
Ai, làm ăn không dễ làm a, tổng cộng chỉ bán đi ba túi thơm, còn dư lại mười một túi.
Bất quá không sao, túi hương còn lại cô tự có tác dụng.
Đi đến một góc không có người, người thanh niên xé ria mép trên môi, lại tháo tóc giả ra, nhất thời mái tóc ngắn ngang vai màu nâu sẫm xõa tung ra, lại bị cô kéo ra sau tai.
Rõ ràng chỉ là một động tác tùy ý, do cô làm ra, lại rất có vẻ khí thế bức người.
Đột nhiên, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang, khóe môi gợi lên một tia cong cười như không cười, yêu tà lãnh mị làm cho người ta kinh hãi.
**
Hiện trường ván cờ.
Số người vây xem đã càng ngày càng nhiều, mà mấy người nước R kia phỏng chừng là kêu mắng mệt mỏi, đang ngồi ở một bên uống nước nghỉ ngơi.
Ván cờ kia hoàn nguyên không niêm phong được bày ở vị trí ban đầu, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có ai có thể phá giải, có vẻ con rồng bị vây khốn thật đáng thương.
"Nhiều nhất cho các người thêm một ngày thời gian, nếu như vẫn không có ai có thể phá giải, vậy Hoa Hạ Cửu Châu các người liền thừa nhận mình là một con heo ngu xuẩn, ha ha ha!
"Ngu xuẩn cái em gái*! Nhân tài nước R của các ngươi là vua của heo! Tất cả đều là một đám lợn hôi thối ăn thức ăn lớn lên đầy ruột béo! ”
(*) Nê môi – 泥煤 Nê môi [ní·méi] ~ Đồng âm với cụm từ “Nhĩ muội” [nǐ·mèi]: Từ mắng chửi, “Con em mày”
Người hai bên cãi nhau không ngớt, cho đến khi một thanh âm trong vắng dễ nghe, xuyên thấu bốn phía ồn ào nặng nề, ném vào màng nhĩ mỗi người ——
"Thế cờ vây rồng này bất quá cũng chỉ như vậy."