Ngoài cổng trường Nhất Trung đột nhiên xuất hiện hơn mười chiếc xe sang đỉnh cấp, thiếu chút nữa lóe mắt mù chó hợp kim titan của mọi người.
Hơn nữa, không ít người trơ mắt nhìn Lam Cận lên một chiếc Maybach phiên bản giới hạn, sau đó toàn bộ xe đều rời đi.
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi ——
"Tôi nghe nói tập đoàn Lam thị sắp phá sản, lấy đâu ra trận chiến lớn như vậy a, không phải là..."
"Không phải là muốn nói, Lam Cận được phú hào bao dưỡng chứ? Trời ơi, không thể nào đâu, đúng không? ”
"Có cái gì ngạc nhiên? Lam Cận hiện tại trở nên xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều phú hào muốn đánh chủ ý với cô ta, hơn nữa hiện tại Lam thị sắp không được, cô ta đương nhiên phải la liếm người giàu có rồi. ”
"Hơn nữa tôi nghiêm túc hoài nghi, cô ta có phải bởi vì tốn rất nhiều tiền hay không, cho nên mới có thể chuyển tới Nhất Trung? Xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ a. ”
"A~~ nói hình như có chút đạo lý."
Đúng lúc này, Lam Kiều Kiều và Lệ Quân Tương cùng nhau đi ra, nghe vậy, Lam Kiều Kiều giả bộ tức giận phản bác: "Mọi người đừng nói bậy, chị tôi cô ấy mới không có khả năng bị người ta bao nuôi. ”
Lệ Quân Tương nhíu chặt mày, lần này chán ghét Lam Cận càng sâu, cho dù trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra gương mặt khiến người ta kinh diễm kia, đáng tiếc chán ghét lớn hơn hảo cảm.
Cuối cùng hắn ta cũng không thích nổi.
*
Lam Cận từ trường học vừa đi ra, đã bị hơn mười chiếc xe sang vây quanh, vốn còn tưởng rằng mình bị đuổi giết.
Lại không ngờ, ngồi bên trong chiếc xe xa hoa rộng rãi kia là một thân ảnh cao lớn cao ngất, mặc một thân trang hàng hiệu định chế, cả người tràn ngập lười biếng quý phái, tựa lưng vào ghế.
Giày da sáng bóng, chân dài bắt chéo, một tay bưng rượu vang đỏ, một tay hút xì gà, nhìn như này, tao nhã không được.
Phản ứng đầu tiên của Lam Cận chính là: Con hàng này không phải là ăn cắp từ đâu hay là thuê trang phục và xe cộ chứ?
Lần này nhìn còn rất giống nhân mô cẩu dạng.
Dưới lời mời thịnh tình, Lam Cận lên xe, ngồi đối diện với anh, nhịn không được liền hỏi: "Chiếc xe này lấy đâu ra? Không phải là tang vật, phải không? ”
Khóe mắt Tần Ẩn co rút, quý thẹn tao nhã trước tiên giúp Lam Cận rót một ly rượu vang đỏ, trước khi tuyết nhục nhã nhướng mày: "Gia —— mua. ”
Lời này nói không chút chột dạ, phảng phất thật sự là mua.
Lam Cận thật sự kinh ngạc, "Đổi tính? ”
Chợt lại chế nhạo nói: "Vậy có phải là tôi mỗi ngày nợ anh một đồng tiền không cần trả lại nữa đúng không? ”
Tần Ẩn nhưng cười không nói, con ngươi hẹp dài đẹp chăm chú nhìn cô một lát, cuối cùng chậm rãi phun ra hai chữ, "Phải trả. ”
Lam Cận bưng rượu vang đỏ uống một ngụm, nghe vậy, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, khinh bỉ nhìn anh một cái, trả lời một câu, "A..."
"Muốn ăn gì? Đưa cô đi ăn. ”
Tần Ẩn trấn an thêm thăm dò đưa tay muốn sờ sờ đầu cô, kết quả lại bị Lam Cận tránh đi, cả người đều rất cảnh giác, đuôi mắt nhướng lên, mang theo một chút sắc bén, không phải tiểu đệ dễ bị bắt nạt.
"Suất trẻ em."
Lam Cận thuận miệng nói, chợt không chút để ý lấy ba lô kéo khóa kéo ra, lấy ra một gói bánh quy ăn.
Tần Ẩn: "..."
Bởi vì không sờ được đầu cô, tâm tình có chút khó chịu, lại nghe được bốn chữ "suất trẻ em", xong rồi, tâm tình càng thêm phức tạp.
Thật sự là một thất túc thành thiên cổ hận* a, rớt nước mắt .
(*) Một lần làm sai thì biến thành ghi thù vĩnh viễn. Tui nghĩ là có nghĩa như vậy, không biết có đúng không.
Ánh mắt thoáng nhìn thấy trong ba lô của cô tựa hồ tất cả đều là đồ ăn vặt, không khỏi có chút kinh ngạc, chợt nhếch môi cười, thay đổi tư thế ngồi càng thêm tao khí, rất mê người, "Rất thích ăn đồ ăn vặt? ”
Lam Cận mặt mày thu liễm, cắn một miếng bánh quy, nói ngắn gọn: "Đồ ăn vặt có thể cho tôi cảm giác an toàn. ”
Tần Ẩn có chút ngoài ý muốn nhướng mày, rất muốn nói một câu, ngoại trừ đồ ăn vặt, tôi cũng có thể cho em hormone cảm giác an toàn hơn.
Thừa dịp Lam Cận ăn bánh quy không phòng bị nhiều, Tần Ẩn do dự một chút, trộm lại vươn móng vuốt tới.
Nhanh chóng xoa bóp đỉnh đầu mềm mại của cô hai cái, phát hiện cảm giác tay cực tốt, sau đó lưu luyến nhanh chóng thu hồi tay lại.
Người đàn ông làm xong chuyện xấu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, làm nổi bật đường nét sườn mặt của anh càng thêm tinh xảo như điêu khắc, lạnh lùng cứng rắn thanh tuyệt, kinh hãi thiên nhân.
Lam Cận lập tức đắm chìm trong nhan sắc thịnh thế của anh, sớm đã quên cái sờ đầu vừa rồi, huống hồ, cô cư nhiên không chút bài xích bị người này chạm vào, thậm chí trong nháy mắt đó, làm cho cô có một tia cảm giác thỏa mãn kỳ quái.
Không thể không nói, là một loại cảm giác rất quỷ dị.