*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Leo đã thiết kế bức tường ở sảnh chung thành màn hình thời gian thực từ Trại Con Lai. Đầu tiên cậu nghĩ đây là một ý tưởng tuyệt cú mèo. Nhưng giờ cậu chẳng chắc về điều đó nữa.
Hình ảnh từ trại – buổi ca hát tụ tập bên lửa trại, bữa tối ở rạp, các buổi chơi bóng chuyền bên ngoài Nhà Lớn – dường như làm các bạn cậu buồn hơn. Càng đi xa khỏi Long Island, tình hình càng chuyển biến xấu đi. Múi giờ thay đổi liên tục khiến Leo cảm thấy rõ rệt về khoảng cách mỗi lần cậu nhìn lên tường. Giờ ở Italy mặt trời vừa lên. Nhưng ở Trại Con Lai thì đang là nửa đêm. Các ngọn đuốc cháy xì xèo dọc các cabin. Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ suốt dọc đảo Long Island. Bải biển phủ đầy dấu chân, như thể một đám đông lớn vừa rời khỏi đây.
Bắt đầu, Leo chợt nhận ra là hôm qua – đêm qua hay đại loại thế – đã là ngày 4 tháng 7. Họ đã lỡ bữa tiệc thường niên của Trại Con Lai với màn trình diễn pháo bông tuyệt vời từ các anh chị em của Leo ở Cabin Chín.
Cậu quyết định không đề cập gì với mọi người, nhưng cũng hy vọng mọi người ở nhà đã có một bữa tiệc vui vẻ. Họ cần một điều gì đấy để giữ vững tinh thần ngay lúc này.
Cậu bỗng nhớ lại những hình ảnh từ giấc mơ của mình – trại tan hoang, rải rác khắp nơi là các thi thể; Octavian đang đứng ở sân bóng, bất chợt nói dưới giọng của Gaia.
Liếc nhìn xuống đĩa trứng và thịt xông khói của mình, cậu ước mình có thể tắt phéng cái màn hình đi.
“Vậy,” Jason lên tiếng, “giờ chúng ta đều đang ở đây…”
Jason đang ngồi ở đầu bàn, một cách mặc định. Kể từ khi họ lạc mất Annabeth, Jason đã làm hết sức có thể để hoàn thành vai trò của người lãnh đạo. Từng là pháp quan ở Trại Jupiter, cậu chắc cũng đã quen với việc này, tuy nhiên Leo có thể nhìn ra là bạn cậu cũng đang phải chịu áp lực. Mắt cậu hõm sâu hơn bình thường. Bộ tóc vàng thì bù xù một cách khó tả, như thể cậu quên chải nó vậy.
Jason nhìn lướt qua mọi người quanh bàn. Mắt Hazel trông thật đờ đẫn, nhưng hiển nhiên vì cô đã phải thức suốt đêm để dẫn con tàu đi xuyên qua các dãy núi. Mái tóc xoăn màu nâu vàng của cô cột lại sau với một chiếc khăn rằn ri, khiến cô giống như lính biệt kích và Leo thấy cô trông thật nóng bỏng – rồi ngay lập tức thấy có chút tội lỗi về điều đó.
Ngồi cạnh đó là bạn trai cô Frank Zhang, mặc một cái quần tập màu đen và một chiếc áo phông du lịch Roman với dòng chữ CIAO! (cái quái này cũng là một từ à?). Huy hiệu Đại đội trưởng cũ của cậu được ghim ngay ngắn trên áo, dù cho thực tế là các Á Thần trên tàu Argo II giờ đây đã trở thành Kẻ Thù Chính Thức đánh số thứ tự từ 1 đến 7 của Trại Jupiter rồi. Nét mặt nghiêm nghị chỉ càng làm tăng thêm ấn tượng về hình ảnh của một đô vật su-mô nơi cậu. Kế bên là cậu em trai của Hazel, Nico di Angelo. Chúa ơi, thằng nhóc làm Leo cảm thấy nó quả là một đứa quái đản. Cậu nhóc ngồi phía sau trong chiếc áo vét da phi công, áo phông đen đi cùng với quần Jean, và trên ngón tay lủng lẳng một chiếc nhẫn hình đầu lâu kì cục kèm với thanh kiếm Stygian bên hông. Nùi tóc đen nhánh của cậu cuộn tròn lại trông như em bé cánh dơi. Cặp mắt đượm buồn và trống rỗng, như thể cậu đang nhìn sâu vào đáy vực Tartarus – mà chắc chẵn là cậu đã từng.
Á thần vắng mặt duy nhất là Piper, người giờ đang trực ở đầu bánh lái cùng huấn luyện viên Hedge, thần rừng đi cùng họ.
Leo ước gì Piper đang ở đây. Cô luôn có cách để làm mọi thứ dịu xuống bằng khả năng thuyết phục của Aphrodite. Sau giấc mơ đêm qua, Leo cũng cần một chút bình tĩnh.
Bên cạnh đó, có lẽ việc Piper ở boong trên cũng là một điều tốt khi đi kèm theo người đi kèm họ. Giờ họ đang ở vùng đất cổ, luôn luôn phải đề cao cảnh giác. Leo luôn cảm thấy bất an về việc để huấn luyện viên Hedge bay một mình. Vị thần rừng này luôn cảm thấy vui vẻ một cách quá khích, còn ở phía bánh lái thì luôn có các nút bấm sáng loáng đầy nguy hiểm có thể khiến cả một dãy làng Italy thơ mộng như tranh bên dưới nổ BÙM!
Leo đã mất tập trung một lúc mà không để ý rằng Jason vẫn đang nói.
“_ Nhà của Hades,” cậu nói “Nico?”.
Nico ngồi lên phía trước. “Em đã liên lạc với các thây ma tối qua”.
Cậu nhóc vừa thốt lên những lời kia, nghe như thể cậu chỉ vừa nhắn tin trò chuyện thân tình với một cậu bạn thân vậy.
“ Em đã có thể biết thêm được một chút về những gì chúng ta sắp phải đối mặt,” Nico tiếp tục “Cổ xưa, Nhà của Hades là một nơi quan trọng đối với những người hành hương Ai Cập. Họ thường tới đây để kết nối với những người chết và tôn kính tổ tiên mình.”
Leo cau mày. “Nghe cứ như Día de los Muertos. Dì Rosa của mình cực kì nghiêm túc trong cái vụ này.”
Cậu nhớ những lần bị bà dì lôi đi tới các buổi tưởng niệm trong thị trấn Houston, và rồi dành thời gian lau dọn các ngôi mộ rồi cúng các đồ như hoa quả, bánh trái và hoa cúc vạn thọ tươi. Dì luôn bắt cậu ở lại để cắm trại, như thể ăn uống cùng người chết sẽ khiến cậu thấy ngon miệng hơn vậy.
Frank lẩm bẩm. “Người Trung Quốc cũng có các nghi lễ này – thờ cúng tổ tiên, lau dọn các ngôi mộ vào tiết xuân.”
Cậu ngước nhìn Leo. “Dì Rosa của cậu chắc sẽ rất thân với bà ngoại mình.”
Leo bỗng có 1 hình ảnh khủng khiếp về Dì Rosa cùng với một bà già người Trung Quốc trong trang phục của các đô vật, lao vào nhau với những cây chày gai gớm ghiếc.
“ Ừ phải,” Leo nói “Mình chắc họ sẽ là một cặp bài trùng.”
Nico hắng giọng. “Rất nhiều văn hóa có các phong tụng diễn ra cả năm để thờ tổ tiên, nhưng Nhà của Hades được mở quanh năm. Các nhà hành hương đã thực sự nói chuyện với những hồn ma. Ở Ai Cập, nơi này được gọi là Đền Chiêu Hồn, Nhà Tiên Tri của Người chết. Họ phải vượt qua các bậc khác nhau của đường hầm, để lại những vật cúng tế và phải uống các thứ độc dược đặc biệt_”
“Độc dược đặc biệt,” Leo thì thầm “Ngon tuyệt”
Jason liếc cậu như thể, Anh bạn, thế đủ rồi. “Nico, em nói tiếp đi.”
“Những nhà hành hương tin rằng cứ xuống mỗi tầng của Đền thờ, họ lại càng gần thêm với Thế Giới Ngầm, cho tới khi người chết xuất hiện trước họ. Nếu chúng hài lòng với đồ cúng tế, chúng sẽ trả lời các câu hỏi của họ, hay thậm chí có thể cho họ biết về tương lai.”
Frank rót cốc chocolate nóng của cậu. “Và nếu chúng không hài lòng?”
“Một vài nhà hành hương chẳng tìm thấy gì,” Nico tiếp “Một số thì phát điên hoặc chết ngay khi rời khỏi khu đền. Một vài kẻ khác thì lạc lối trong hang và chẳng bao giờ tìm được đường ra.”
“Vấn đề là,” Jason nói nhanh “Nico đã tìm thấy được thông tin hữu ích cho chúng ta.”
“Phải,” Nico nghe không có vẻ thuyết phục lắm “Các hồn ma mà em nói chuyện tối qua… hắn từng là một thầy tế của Hecate. Hắn cũng khẳng định những gì nữ thần nói với chị Hazel ngày hôm qua ở ngã tư đường. Trong cuộc chiến đầu tiên của những tên khổng lồ, Hecate đã chiến đấu bên các Thần. Bà ta đã xử lí một tên khổng lồ – kẻ được tạo ra để chống lại Hecate, tên hắn là Clytius.”
“Tên màu đen,” Leo đoán “Chìm trong bóng tối”.
Hazel quay về phía cậu, đôi mắt vàng rực của cô tối sầm lại. “Leo, làm sao cậu biết?”
“Đại khái là mình đã mơ thấy.”
Chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên. Hầu hết các Á thần đều trải qua những giấc mơ rất chân thực về những gì sẽ diễn ra trên thế giới.
Các bạn đều tập trung vào Leo khi cậu giải thích. Cậu tránh nhìn về phía bức tường chứa đầy hình ảnh của Trại Con Lai khi cậu mô tả về nơi này chìm trong đổ nát. Cậu cũng kể cho mọi người về tên khổng lồ màu đen cùng với người đàn bà lạ trên Đồi Con Lai, cho cậu sự lựa chọn về sống chết.
Jason đẩy đĩa bánh của cậu ra xa. “Vậy tên khổng lồ là Clytius. Mình chắc rằng hắn đang đợi chúng ta, và gác Cửa Tử.”
Frank xoay tròn một cái bánh trên tay và bắt đầu nhấm nháp – cậu chàng hẳn không phải người để cái chết lơ lửng ngăn cản việc mình tận hưởng bữa sáng từ trái tim. “Và người đàn bà trong giấc mơ của Leo?”
“Bà ta là vấn đề của em.” Hazel chuyền qua lại một viên kim cương giữa các ngón tay. “Hecate có đề cập đến một kẻ thù kinh khủng ở Nhà của Hades – một mụ phù thủy không thể bị đánh bại bởi bất kỳ ai ngoại trừ mình, bằng phép thuật.”
“Cậu biết phép thuật à?”Leo hỏi.
“Vẫn chưa,”
“À,” Cậu cố tìm ra điều gì đó có hy vọng một chút để nói, nhưng cậu chỉ tự gợi lại ánh mắt giận dữ của bà ta, cái ánh nhìn khiến cậu phải nổi da gà. “Có ai biết bà ta là ai không?”
Hazel gật đầu. “Chỉ biết rằng…” cô liếc nhìn Nico, và có một chút tranh luận thầm lặng giữa cả hai. Leo có cảm giác hai người này đã có một cuộc thảo luận riêng về Nhà của Hades và họ đã không chia sẻ tất cả các chi tiết với mọi người. “ Chỉ biết rằng bà ta rất khó để bị đánh bại.”
“Nhưng cũng có một tin tốt.” Nico nói “Hồn ma mà em bắt chuyện có nói về cách mà Hecate đã đánh bại Clytius ở cuộc chiến đầu tiên. Bà ta đã dùng đuốc để thiêu cháy tóc của hắn. Hắn đã bị đốt chết. Nói cách khác, lửa là điểm yếu của hắn.”
Mọi người đều nhìn về phía Leo.
“Ồ,” cậu nói “Được rồi.”
Jason gật đầu động viên, như thể đây là tin tốt – và cậu trông mong việc Leo đi bộ lên một tòa tháp đầy bóng tối, bắn một vài quả cầu lửa và giải quyết hết cái mớ vấn đề này. Leo không muốn làm cậu mất tinh thần, nhưng cậu vẫn còn nghe đâu đó giọng của Gaia:. Hắn là khoảng không có thể hấp thụ mọi phép thuật, là cái giá lạnh có thể cuốn đi mọi ngọn lửa, là sự câm lặng có thể làm bặt tăm mọi lời nói…
Leo khá chắc rằng họ sẽ phải mất nhiều hơn một vài trận đấu để có thể khiến tên này bám lửa.
“Đây là một sự khởi đầu tốt,” Jason nhấn mạnh. “Ít nhất chúng ta đã biết cách để tiêu diệt tên khổng lồ. Và mụ phù thủy… à ừm, nếu Hecate tìn rằng Hazel có thể đánh bại được mụ, thì mình cũng vậy.”
Hazel chớp mắt. “ Giờ chúng ta chỉ việc đến được Nhà của Hades, chiến đấu mở đường qua đạo quân của Gaia,_”
“Cộng thêm một đống các hồn ma.” Nico thêm “Đám linh hồn trong ngôi đền đó không thân thiện mấy đâu.”
“_ và tìm Cửa Tử.” Hazel tiếp tục. “Cứ cho rằng bằng cách nào đó chúng ta có thể đến được đấy cùng lúc với Percy và Annabeth để giải cứu họ.”
Frank nuốt chửng một miếng bánh. “Chúng ta có thể làm được. Chúng ta phải làm được.”
Leo ngưỡng mộ sự tích cực của Frank. Cậu ước Frank có thể san sẻ bớt cho mình.
“Vậy, với đường vòng này,” Leo nói “Mình ước tính mất từ bốn đến năm ngày để đến được Epirus, cứ cho rằng không bị trì hoãn, mọi người biết đấy, lũ quái vật và các thứ khác.”
Jason nở một nụ cười chua chát. “Phải, Những chuyện không bao giờ xảy ra.”
Leo nhìn Hazel “Hecate có nói với cậu rằng Gaia đang lên kế hoạch cho bửa tiệc TỈNH GIẤC tưng bừng của bà ta vào ngày đầu tiên tháng tám đúng không? Buổi lễ của cái gì đó?”
“Spes” Hazel nói “Nữ thần hy vọng.”
Jason xoay chiếc dĩa của cậu. “Về mặt lý thuyết, chúng ta sẽ có đủ thời gian. Bây giờ mới là 15 tháng 7. Chúng ta có thể đóng được Cửa Từ, rồi tìm Cơ quan đầu não của lũ khổng lồ và ngăn chúng đánh thức Gaia trước ngày đầu tiên của tháng Tám.”
“Về mặt lý thuyết.” Hazel đồng ý. “Nhưng mình vẫn muốn biết làm cách nào chúng ta có thể vượt quả Nhà của Hades mà không phát điên hoặc chết.”
Không ai tình nguyện đưa ra ý tưởng.
Frank bỗng nhiên đặt miếng bánh tròn của cậu xuống như thể nó không còn ngon nữa. “Giờ đã là 15 tháng 7. Ôi, trời, mình đã không nghĩ về việc này…”
“Này, ông bạn, không sao đâu mà.” Leo nói “Cậu là người Canada đúng không? Mình cũng không mong sẽ nhận được quà Ngày Độc Lập hay gì cả…trừ khi cậu muốn làm thế.”
“Không phải. Bà mình… bà luôn nói số bảy là con số không may mắn. Nó là con số ma quỷ. Bà đã không thích khi mình nói sẽ là bảy Á thần tham gia trong nhiệm vụ này. Và giờ thì đã là tháng bảy.”
“Phải, nhưng…” Leo gõ ngón tay liên tục trên bàn. Cậu nhận ra rằng mình đang đánh mã Morse một cách vô thức cho câu “I love you”, cách mà cậu vẫn dùng với mẹ, và sẽ cực kỳ ngượng nếu như trong số các bạn cậu có ai đọc được mã Morse. “Nhưng, đó chỉ là trùng hợp đúng không?”
Nét mặt của Frank không chắc chắn lắm về điều đó.
“Ở Trung Quốc,” Frank nói, “những ngày xa xưa, người ta thường gọi tháng bảy là tháng cô hồn. Đó là khi thế giới linh hồn và thế giới con người ở gần nhau nhất. Người sống và kẻ chết có thể qua lại dễ dàng giữa hai nơi. Nói với mình rằng nó chỉ là trùng hợp khi bọn mình đang đi tìm Cửa Tử ngay trong Tháng cô hồn đi.”
Không ai nói gì.
Leo muốn nghĩ rằng tín ngưỡng của người Trung Hoa không liên quan gì đến người Roman và Hy Lạp. Hoàn toàn khác biệt? Nhưng sự hiện diện của Frank chính là bằng chứng cho việc các văn hóa đó đã được trói buộc vào nhau. Gia đình Zhang đã đi khắp nơi ở thời Hy Lạp cổ. Họ tìm đường đi qua Rome và Trung Quốc rồi cuối cùng là Canada.
Đồng thời, Leo nghĩ về cuộc gặp của cậu với nữ thần báo thù Nemesis ở Hồ Muối Lớn. Nemesis đã gọi cậu là bánh xe thứ bảy, người lạc lõng trong nhiệm vụ này. Bà ta đã không ám chỉ thứ bảy nghĩa là hồn ma, đúng không?
Jason đặt tay cậu lên thành ghế. “Hãy tập trung vào những thứ chúng ta có thể giải quyết. Chúng ta gần tới Bologna rồi. Có lẽ chúng ta sẽ có thêm câu trả lời một khi chúng ta tìm thấy những người lùn mà Hecate_”
Con tàu khựng lại như thể đâm vào một tảng băng. Đĩa ăn sáng của Leo trượt dọc trên bàn. Nico ngã ngửa ra sau ghế và đập đầu vào kệ tủ phía sau. Cậu đổ sụp xuống sàn, hàng tá ly đĩa đổ vỡ loảng xoảng lên người cậu.
“Nico!” Hazel chạy lại giúp cậu.
“Cái gì_?” Frank cố đứng dậy, nhưng con tàu nghiêng về phía khác. Cậu ngã chúi về phía bàn và cắm mặt vào đĩa trứng chiên của Leo.
“Nhìn kia!” Jason chỉ tay về phía tường. Hình ảnh từ Trại Con Lai lập lòe và thay đổi.
“Không thể thế được,” Leo lẩm bẩm.
Không thể nào màn hình lại chiếu bất cứ thứ gì khác cảnh từ trại, nhưng bỗng nhiên một khuôn mặt lớn, ghê tởm choán kín của bức tường: bộ răng vàng khè, đám râu đỏ lởm chởm, một cái mũi đầy mụn và cặp mắt bất cân đối, một cái lớn và cao hơn cái còn lại. Khuôn mặt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cả căn phòng.
Bức tường khác bỗng giật giật, hiện lên hình ảnh từ boong trên. Piper đứng ở bánh lái, nhưng có điều gì đó không ổn. Từ vai trở xuống cô bị trói chặt bằng băng dính, miệng bị nút chặt và chân thì bị buộc vào bảng điều khiển.
Ở giữa, huấn luyện viên Hedge cũng bị trói và nút miệng, trong khi đó một sinh vật kỳ dị, trông một dạng như lai giữa thần lùn và khỉ kèm với mốt thời trang tệ hại – đang nhảy múa xung quanh ông, cuốn tóc ông thành đuôi lợn với dải ruy bằng hồng.
Ở phía tường bên cạnh, khuôn mặt kinh tởm đã thu nhỏ lại và giờ Leo đã có thể nhìn được cả người tên quái nhân này – cũng một tên khi lùn khác, nhưng ăn mặc còn điên khùng hơn. Tên này bắt đầu nhảy xung quanh tàu, bắt đầu vơ vét đồ đạc vào cái túi bao của hắn – dao găm của Piper, điều khiển Wii của Leo. Và hắn hốt lấy khối cầu Archimede ra khỏi bảng điều khiển.
“Không!” Leo hét lên.
“Ugggg,” Nico rên rỉ trên sàn.
“Piper!” Jason khóc thét.
“Khỉ!” Frank la lên.
“Không phải khỉ,” Hazel lẩm bẩm. “Mình nghĩ chúng là những tên người lùn.”
“Đang cướp đồ của mình!” Leo hét lên và chạy khỏi cầu thang.