*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tê Kình nâng con dao gọt hoa quả lên, “Có thấy con dao này không?”
Thời Tự gật gật đầu.
Hạ Tê Kình, “Trên con dao có cái gì?”
Thời Tự, “Thân dao in hình cỏ bốn lá màu trắng và ừm, nước táo.”
“Tốt lắm.”. Hạ Tê Kình nói, “Hiện tại, bây giờ, ngay lập tức, rút lại những lời cậu đã đã nói; nếu không trong vòng ba giây nữa thân dao in hình cỏ bốn lá trắng này sẽ cắm thẳng vào lỗ mũi của cậu đấy.”
Thời Tự, “Ơ, tớ nói sai hở?”
Hạ Tê Kình, “Ấm chăn em gái cậu ấy! Cậu coi tôi là cái gì?!”
“Không thể nói như vậy ư?”. Thời Tự hoang mang lên tiếng, “Ý của tớ là lúc tin tức tố của tớ bùng phát ấy, xung quanh tớ lạnh lắm, chẳng phải cậu nói có thể nhờ cậu giúp đỡ nếu gặp khó khăn sao? Vậy khi đó tớ có thể tìm cậu không? Tớ chỉ có một mình thôi, không ứng phó nổi.”
Hạ Tê Kình, “…”
Thời Tự nhìn cậu, “Ể, nếu không, cậu nghĩ tớ có ý gì?”
Hạ Tê Kình, “… Không gì hết.”
Mặc dù nhà trường cố gắng áp chế tin tức nhưng việc Thời Tự bị thương và phải nhập viện đã lan rộng khắp khuôn viên chỉ trong vài tiếng. Sau bảy giờ, sinh viên dùng bữa xong thì bắt đầu đổ xô tới bệnh viện để thăm Thời Tự. Có lúc là anh em tốt hoặc bạn cùng lớp, có khi lại là giáo sư và giáo viên hướng dẫn, tuy nhiên nhiều nhất thì phải kể đến nhóm người ái mộ và muốn theo đuổi Thời Tự.
Hạ Tê Kình sợ thu hút sự chú ý nên đã thừa dịp đông người mà lẻn ra ngoài, cậu chạy đến trước quầy trực ban tìm chị y tá cùng nhau tổ đội, chơi đến khi điện thoại sắp hết pin, người cũng bị y tá đuổi về gần hết mới quay trở lại phòng bệnh. Vừa bước vào cửa cậu suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm chỗ, cả gian phòng ngập tràn hoa tươi lẫn giỏ trái cây, còn cả gói quà, cơm hộp, chén canh nóng hôi hổi chất thành một đống cao tới đầu người, trông khá giống cửa tiệm nhỏ bán quà tặng.
Hạ Tê Kình ghen tị đến mức chảy nước dãi ròng ròng, “Mấy cái này nếu đem ra ngoài bán thì ít nhất cũng được một đến hai vạn (*) ấy nhỉ?”
Biểu cảm của Thời Tự như là đã quen với điều này, giữa hai hàng lông mày thể hiện rõ sự bất lực, tựa hồ đang rầu rĩ không biết phải làm sao với đống đồ kia.
Hiện tại, Hạ Tê Kình thầm cảm thấy bất công vô cùng.
Má nó, làm anh đẹp trai sướng thiệt đó, tui cũng muốn trở thành một chàng hotboy nổi danh, mỗi ngày đều có người tới đưa cơm thịt bò (1).
Trong lúc ngó nghiêng, Hạ Tê Kình bất chợt nhìn thấy bên trên chiếc hộp chocolate tươi (2) xuất hiện một cái tên quen thuộc.
“Ý, của chị Mễ Yên nè.”. Cậu đưa hộp chocolate qua cho Thời Tự, “Chủ tịch vừa ở đây à?”
Thời Tự, “Ừ, tuần sau có một cuộc thi, hiện tại xem ra tớ đành phải rút lui rồi.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, như thể đang tường thuật một câu chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Song, Hạ Tê Kình thì lại ngay lập tức áy náy, “Xin lỗi cậu nhiều…”
Thời Tự yêu thích các hoạt động cũng như người ở câu lạc bộ bước nhảy như thế, hẳn là thấy đáng tiếc lắm.
Thời Tự, “Không phải do cậu, đừng xin lỗi nữa.”
Nói thì nói vậy thôi nhưng để Hạ Tê Kình không cắn rứt lương tâm là điều không thể, cho nên cậu càng thêm tích cực chạy lên chạy xuống, chạy ra chạy vào, chủ động giúp Thời Tự đóng gói hộp quà sau đó ký gửi hết về biệt thự rồi mới dọn dẹp sạch sẽ phòng bệnh, tránh trường hợp lát nữa chị y tá bước vào lại nổi điên lên.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, đã gần chín giờ tối.
Hạ Tê Kình mồ hôi nhễ nhại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh và bắt đầu rót nước sôi một cách thô bạo.
“Vất vả cho cậu quá.”. Thời Tự đưa khăn giấy sang rồi nhìn chằm chằm Hạ Tê Kình, “Cậu chắc là mệt lắm, đã buồn ngủ chưa?”
Hạ Tê Kình, “Ừm, tôi phải đi tắm thôi.”
Trong bệnh viện có có buồng tắm vòi hoa sen.
Sau khi rửa ráy xong xuôi trở về, Hạ Tê Kình nhìn thấy Thời Tự vẫn duy trì tư thế lúc nãy, cậu có hơi ngạc nhiên, “Chẳng phải cậu muốn đi ngủ sao? Hay là muốn xem phim tài liệu thêm chút nữa?”
“Ừ, tớ muốn đi ngủ.”. Thời Tự thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, khẽ nghiêng mặt sang chỗ khác, “Nhưng… Tớ vẫn chưa tắm.”
Hạ Tê Kình, “Ể…”
Cậu thế mà lại quên mất mức độ ưa sạch sẽ kinh dị của Thời Tự, mỗi ngày về đến nhà phải phủi bụi trên quần áo tối thiểu ba lần, một ít vụn bánh mì vương trên sàn nhà thôi mà cũng phải lấy khăn giấy chùi rồi ném đi, thế nên làm sao Thời Tự có thể chịu đựng được việc không tắm mà đã đi ngủ cơ chứ. Tuy nhiên, với thể trạng hiện tại của Thời Tự thì việc nhấc tay tắm rửa là điều vô cùng khó khăn.
Hạ Tê Kình, “Cậu nhẫn nhịn một chút có được không? Giữa nhanh chóng lành bệnh và sạch sẽ thì lành bệnh quan trọng hơn còn gì? Chờ khi nào tay của cậu có thể cử động được thì cậu muốn tắm bao lâu, tắm ở đâu cũng được hết.”
Thời Tự không lên tiếng, hắn khẽ cụp mắt, tóc mái trên trán rũ xuống che đi cặp mắt đẹp đẽ trong veo, giống hệt một chú chó oan oan ức ức bị vứt bỏ dưới màn mưa, bộ dạng này của Thời Tự chính là thứ mà Hạ Tê Kình không tài nào chịu đựng nổi.
Người ta thường nói trên thế gian này có hai chuyện không đành lòng nhìn thẳng, một là tướng quân tuổi xế chiều; hai là mỹ nhân đầu bạc (3). Song, Hạ Tê Kình cảm thấy phải thêm một cái nữa, đó là Thời Tự bán thảm (4). Cậu nghi ngờ Thời Tự biết rất rõ điều ấy nên mới dùng thủ đoạn này đối phó với cậu.
Trăm phát trăm trúng, lần nào cũng dính.
Hạ Tê Kình, “… Thôi bỏ đi, để tôi lau người cho cậu.”
Cậu đóng cửa lại và mang một chậu nước ấm có nhúng khăn trắng vào, ngẫm nghĩ chốc lát thì quyết định thả luôn cả bức rèm che xuống.
Thật sự không phải do cậu đa nghi mà là cậu hoàn toàn không dám khẳng định liệu nhóm fan khủng khiếp của Thời Tự có trèo lên đường ống dẫn nước vào lúc nửa đêm rồi dàn dựng một màn live-action Nhiệm vụ bất khả thi (5) hay không. Nhưng khi bức rèm được thả xuống thì cậu lại lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, sao cứ có cảm giác như đang… Vụng trộm yêu đương?
Hầu hết tin đồn của những người nổi tiếng trong giới giải trí hình như đều được viết như thế này, nam diễn viên XX đã bí mật qua đêm ở nhà nữ diễn viên XX, do quên kéo rèm cửa nên bị thợ săn ảnh tóm sống, sau đó chuyện tình cảm được đưa ra ánh sáng. Vì vậy, đa số các ngôi sao bây giờ toàn thích mua loại rèm che nắng lớn và dày. Tuy nhiên, nghe nói là mẫu rèm đã lỗi thời rồi, hiện tại thợ săn ảnh dùng máy dò tia hồng ngoại, trong phòng có mấy người, tư thế ra sao đều bị nhìn thấy rõ mồn một…
Đương lúc miên man suy nghĩ, giọng nói của Thời Tự bất thình lình vang lên, “Sao vậy?”
Hạ Tê Kình hoàn hồn, vội vàng đáp, “Không có gì.”
Cậu lắc đầu, cố gắng tống cổ đống suy nghĩ loạn tùng phèo này ra khỏi đầu, sau đó mới vòng trở lại mép giường.
Thời Tự tựa người lên thành giường, lặng im nhìn cậu.
Chẳng hiểu thế nào mà Hạ Tê Kình đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vắt bớt nước từ trong chiếc khăn rồi quay mặt đối diện với Thời Tự, “Cậu… Ờ, bắt đầu lau từ phần trước cơ thể có đúng không?”
Thời Tự lên tiếng, hơi chống người dậy, cố gắng cởi bỏ cúc áo trước ngực thế nhưng bàn tay trái duy nhất có thể cử động được hiện tại đang phải quấn một lớp băng gạc, rất khó nhúc nhích, ngay cả duỗi ngón tay thôi mà cũng vô cùng gian nan.
Hạ Tê Kình gấp gáp mở miệng, “Thôi, cậu đừng động, để đó cho tôi.”
Thời Tự nghe lời rũ tay xuống, một lần nữa dựa vào thành giường, lặng lẽ quan sát thao tác của cậu.
Hạ Tê Kình nuốt nước miếng, cẩn thận gỡ cúc áo đồng phục ra, vóc người của hắn nhanh chóng lộ rõ, là một thân hình cường tráng với những múi cơ cân đối. Nước da trắng hơn một ít so với những chàng trai bình thường khác, nhưng không phải kiểu tái nhợt cũng chẳng phải loại trắng phau bệnh trạng mà là thiên về màu hạt gạo trắng ngần khỏe mạnh. Trên da không có nốt ruồi hay đồi mồi gì cả, lông mao thưa thớt chứ không hề đen rậm dọa người như những tên Alpha chơi bóng rổ khác.
Phải thừa nhận rằng, thế này trông rất quyến rũ, là cái loại kiểu dáng hoàn mĩ được trưng bày trong viện bảo tàng ấy.
…
Song, dù cho có đẹp mắt đến đâu thì Hạ Tê Kình cũng không có cái ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cậu đã bị cái cơ thể này hành hạ đủ rồi, giờ tới gần chỉ cảm thấy phiền não mà thôi.
Bởi vậy, Hạ Tê Kình thầm nghĩ phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó đi ngủ, cậu tuân theo chiến lược “Tốc chiến tốc thắng”, nhìn chằm chằm vách tường sau lưng Thời Tự rồi vội vã chà lau thân thể phía trước của người đối diện.
Kế tiếp là đến phần lưng, lau nhanh thì mới được đi ngủ.
Thời Tự bất mãn, “Lau chưa sạch.”
Hạ Tê Kình, “Hả?”
Thời Tự lặp lại một lần nữa, “Phần bụng bên phải mới chỉ lau có một lần, hổng sạch.”
Hạ Tê Kình, “…”
Cái quần gì vậy? Đến nước này rồi mà chứng cưỡng chế của cậu ta vẫn cứ tái phát là cớ làm sao?
Hạ Tê Kình tận lực nói lý lẽ, “Không phải tôi cố ý lau qua loa mà là do vết thương trên người cậu nhiều quá, có những chỗ nhìn ở ngoài tưởng như lành lặn nhưng thật ra lại bị tổn thương từ bên trong, với cả lúc lau lỡ chẳng may dùng sức quá lớn cũng sẽ gây ảnh hưởng đến vết thương.”
Thời Tự cố chấp lên tiếng, “Đó cũng là chuyện của tớ, tớ sẽ không trách cậu.”
Nhưng đợi cho đến khi Hạ Tê Kình làm theo nguyện vọng của hắn, dùng sức lau sạch sẽ thì Thời Tự lại kháng nghị, “Dùng lực sai hướng rồi, cậu chọt vào xương sườn của tớ.”
Hạ Tê Kình nhức hết cả đầu, “Anh hai à, chính mồm cậu bảo muốn tôi mạnh tay lên, giờ than đau là như nào đấy? Hơn nữa dùng lực sai hướng là sao, cậu nghĩ mình đang sắm vai hiệp khách điểm huyệt hay gì?”
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cùng với thói ở sạch của Thời Tự đồng thời phát tác khiến cho hắn hệt như một đứa bé con ngang ngược không phân rõ phải trái, “Vậy theo cậu phải làm thế nào bây giờ? Đêm nay người tớ nhất định phải sạch sẽ.”
Hạ Tê Kình nhịn hết nổi, “Cậu chỉ huy tôi đi, cậu muốn tôi lau ở đâu thì tôi sẽ lau ở đấy, muốn mạnh muốn nhẹ tùy ý cậu, như vậy vừa lòng cậu chưa?”
Lời này của cậu vốn dĩ là đang mỉa mai, ai mà ngờ Thời Tự lại gật gật đầu, “Được nha.”
Hạ Tê Kình, “?”
Cậu nhặt khăn lên, dựa theo mệnh lệnh của Thời Tự, một lần nữa chà lau.
Thời Tự, “Cậu áp khăn vào giữa đi, ừm, nhích lên trước, lên trước xíu nữa, xuống dưới một chút, xuống thêm đi, rồi, dừng.”
Đích đến của chiếc khăn là xuyên qua cổ áo đồng phục vòng ra phía sau lưng của Thời Tự, bởi vì phạm vi tiếp xúc quá lớn trong khi Thời Tự lại không có cách nào cử động thế nên Hạ Tê Kình bắt buộc phải đứng dậy nghiêng người về trước, cậu gần như vươn hết toàn bộ cánh tay phải, cẳng tay gập xuống dưới mới thò được cái khăn vào trong.
Bằng cách này, Hạ Tê Kình tựa hồ ngả đầu trên bờ vai của Thời Tự, ngực dán vào lồng ngực hắn.
Thời Tự, “Ừa, chính là ở chỗ đó.”
Nhận thấy người trong lòng mình trở nên cứng ngắt, hắn bổ sung thêm một câu, “Ban ngày chảy nhiều mồ hôi, bẩn ghê lắm.”
Chú thích:
(*) 1000 RMB = 3.505.535,78 VNĐ
2000 RMB = 7.011.071,56 VNĐ
(1) Nguyên văn 肥牛饭 – Cơm thịt bò (Tiếng Nhật: Gyūdon), thành phần chính gồm cơm đựng trong bát to và sâu, phía trên là thịt bò nấu với hành tây và nước sốt ngọt chế từ dashi (thường là loại dashi từ cá hoặc rong biển), xì dầu và mirin (cơm rượu ngọt). Gyūdon cũng thường được ăn chung với mì sợi shirataki, và đôi khi còn ăn chung với trứng gà sống. Đây là một món ăn rất phổ biến ở Nhật Bản. (Theo wiki)
(2) Nguyên văn 生巧克力 – Chocolate tươi là một loại chocolate truyền thống hảo hạng của Nhật Bản. Đúng như tên gọi của nó, chỉ cần cắn một miếng là bạn sẽ có cảm giác tươi, mát và nguyên chất. Lý do thứ nhất là loại chocolate đặc biệt này luôn phải được bảo quản trong tủ lạnh nên khi bạn ăn luôn sẽ có cảm giác mát lạnh. Ngoài ra còn bởi vì nguyên liệu làm nên món này chủ yếu là kem tươi (fresh cream hay nama cream trong tiếng Nhật), chiếm đến 30 % đến 40%. (Nguồn: MEMO Chocolate CN Sóc Trăng)
(3) Nguyên văn 将军迟暮, 美人白头 – “Tướng quân tuổi xế chiều và mỹ nhân đầu bạc” đại ý chính là nói dù có là tướng quân oai phong một cõi hay người đẹp lẫy lừng thì vẫn bại trước sức mạnh của thời gian.
(4) Nguyên văn 卖惨 – Bán thảm tức là lợi dụng hoàn cảnh khốn cùng của mình nhằm tranh thủ lòng thương cảm của người khác. (Theo baidu)
(5) Nguyên văn 碟中谍 – Nhiệm vụ bất khả thi hay Điệp vụ bất khả thi là một loạt phim hành động Mỹ dựa trên bộ phim truyền hình Mission: Impossible ra mắt năm 1996. Tom Cruise đóng vai trò là nhà sản xuất của loạt phim, đồng thời cũng vào vai Ethan Hunt, một đặc vụ của tổ chức Impossible Missions Force. (Theo wiki)