*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
(*) Nguyên văn 钟灵毓秀 – Tú sắc khả xan hiểu nôm na là sắc đẹp thay cơm, ngắm mỹ nhân no rồi khỏi cần ăn cơm.
Hạ Tê Kình bất ngờ không kịp đề phòng bị người sờ soạng tuyến thể, thân mình ngay lập tức run lên bần bật, theo phản xạ tự nhiên bắt lấy cánh tay của Thời Tự. Tuyến thể bị mơn trớn khiến toàn thân cậu xụi lơ suýt chút nữa là ngã xuống dưới, lúc này cậu chỉ có thể gắng gượng mượn lực cổ tay chống đỡ trên ghế sô pha để giữ thăng bằng. Vốn dĩ, tuyến thể chính là mệnh môn (1) của mỗi một Omega, huống hồ thể chất của cậu mẫn cảm hơn rất nhiều so với những O khác, ngoại trừ những lúc tiêm thuốc ức chế ra thì cậu hầu như không đụng tới nó.
Có một số Omega đối với cấu tạo cơ thể đặc thù của mình cảm thấy vô cùng nhục nhã, họ căm thù nó là bởi vì họ cảm thấy bất công khi Alpha ngay từ lúc lọt lòng đã sở hữu ưu thế chi phối và thống trị. Song, cũng sẽ có một số Omega tự hào về điều này, họ chăm sóc tuyến thể cực kỳ cẩn thận, thậm chí còn bảo dưỡng tuyến thể bằng cách sử dụng huyết thanh dưỡng ẩm và nước hoa, với họ đó chính là vốn liếng cá nhân có thể dùng để quyến rũ Alpha.
Mà Hạ Tê Kình, không thuộc loại nào hết, sợi dây liên kết giữa cậu và tuyến thể hệt như mối quan hệ hờ hững giữa hai người đồng nghiệp với nhau, sẽ không bỏ mặc nhưng cũng chẳng đoái hoài quá nhiều. Việc tiêm thuốc ức chế nồng độ thấp vào mỗi một buổi sáng tương đương với động tác quẹt thẻ khi đi làm, thuốc ức chế hết hiệu lực đồng nghĩa với việc tan tầm rút thẻ rời đi, chỉ khi nào kỳ phát tình đột nhiên ập đến mới khiến bản thân nhớ ra bên cạnh mình có một người đồng nghiệp tính khí thất thường, chẳng biết lúc nào sẽ nhảy ra gây náo loạn một phen.
Nếu có thể chuyển thành dạng đối thoại thì chắc là sẽ như thế này:
Thời điểm sóng yên biển lặng…
Hạ Tê Kình, “Chào buổi sáng, tiêm thuốc ức chế nha.”
Tuyến thể, “Hề lô.”
Hạ Tê Kình, “Tiêm xong.”
Tuyến thể, “Ừ.”
Kỳ phát tình…
Tuyến thể, “A a a a a a a a a! Tôi tới ngày, tới ngày, tới ngày, nóng thấy mẹ luôn rồi, Alpha của ông đây đang ở đâu? Ông đây phải đại chiến ba trăm hiệp cả ngày lẫn đêm với hắn!”
Hạ Tê Kình, “Ngậm miệng lại, tiêm thuốc ức chế nồng độ cao.”
Mặc dù quan hệ hờ hững là vậy nhưng sức ảnh hưởng của tuyến thể đối với Hạ Tê Kình mà nói là không thể chối cãi, bởi vì thể chất mẫn cảm cùng với nguyên nhân tuyến thể bị bỏ bê lâu ngày cho nên cậu gần như không thể chịu nổi bất cứ hành vị đụng chạm cũng như xoa nắn nào.
Vì vậy, khi tuyến thể đột ngột bị tập kích, phản ứng sinh lý của Hạ Tê Kình sẽ nhanh hơn phản ứng trí não một bước, phản xạ trước tiên của cậu sẽ là mềm nhũn cả người sau đó mới nhớ tới phải tóm lấy tay của tên hung thủ kia, ngẩng đầu lên, trừng to đôi mắt phiếm hồng mà nhìn hắn.
Hạ Tê Kình, “Cậu nói bậy bạ gì thế?”
Thời Tự giữ nguyên vị trí cũ, đầu ngón tay vẫn cứ nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của Hạ Tê Kình, “Có người bảo với tôi, Alpha mà cắn tuyến thể của Omega thì sẽ khiến O đó cảm thấy vui vẻ.”
Hạ Tê Kình, “Ai nói?”
Thời Tự, “Bành Khải, cậu ấy kể là mỗi khi bạn gái không vui cậu ấy toàn xài chiêu này.”
“Cậu cũng biết mà, đó là bạn gái!”. Hạ Tê Kình cắn môi dưới, “Cậu ta nói vậy tức là cố ý nói giảm nói tránh, chỉ kể những thứ nên kể đó, còn về phần trước và sau khi cắn phải làm thế nào thì cậu ta tự động lược bỏ, chứ cứ cắn khơi khơi tuyến thể thì làm chó gì có tác dụng.”
Mặc dù Hạ Tê Kình đã dùng hết sức lôi được cánh tay của Thời Tự ra khỏi cổ áo của mình nhưng tuyến thể yếu ớt của cậu vẫn cứ tê dại như thể đang được người vỗ về an ủi vậy. Ký ức thể chất của Omega là một thứ gì đó rất đáng kinh ngạc, trước kia Thời Tự chỉ sờ soạng tuyến thể của cậu có một lần thôi thế mà nó đã nhớ kĩ xúc cảm cũng như độ ấm nơi đầu ngón tay của cậu ta. Hiện tại, Thời Tự mới vừa chạm vào nó không bao lâu thì nó đã ngay lập tức mở rộng, trở nên mềm mại, ướt át, thuần phục, chấp nhận để cho Thời Tự nhào nắn. Tuyến thể dịu ngoan đến mức khiến cậu phát điên muốn chửi người.
Thời Tự, “Thế trước và sau lúc đó phải làm những gì?”
Hạ Tê Kình, “Rốt cuộc, cậu đã trốn bao nhiêu tiết sinh lý vậy hả?”
Thời Tự vô tội chớp mắt, “Hồi cấp ba có bao nhiêu tiết thì trốn bấy nhiêu, không nữa thì ngủ, bởi vì môn này được miễn thi mà.”
Hạ Tê Kình hít sâu một hơi.
Thời Tự lên tiếng thúc giục, Cho nên phải làm như thế nào? Tại sao cắn tuyến thể thì tâm trạng của O sẽ tốt hơn?”
Nếu không phải biểu cảm của Thời Tự quá mức chân thành và ngây ngô, Hạ Tê Kình thật sự sẽ nghĩ người này là đang nhân cơ hội giở trò đồi bại.
Hạ Tê Kình suy tư một lúc rồi mới chạy vào trong phòng ngủ lấy ra một con cừu nhồi bông.
“Giả sử con cừu này là Omega, đuôi của nó là cái mà chúng ta thường gọi là tuyến thể.”. Hạ Tê Kình nắm nhẹ phần đuôi của con cừu, sau đó nói, “Trước khi phân hóa thành O, tuyến thể luôn nằm ẩn dưới gáy của chúng ta, đợi đến thời kỳ phân hóa mới chậm rãi thức tỉnh, nó sẽ lớn dần lên theo sự trưởng thành của chủ nhân, giống như hoa quả xanh từ từ chín vậy thôi.”
“Trước lúc bị dấu hiệu, tuyến thể nhất quyết không nhận chủ, kỳ phát tình sẽ đảm đương nhiệm vụ ngẫu nhiên phóng xuất tin tức tố nhằm duy trì trạng thái cân bằng cho cơ thể. Nếu một A nào đó có tin tức tố phù hợp với nó thì nó sẽ chủ động chào đón, phát ra tín hiệu để đối phương cùng nó giao hợp. Tuy nhiên, nếu như không dấu hiệu, sự giao triền giữa những tin tức tố này đều là tạm thời, chúng chỉ có tác dụng an ủi hoặc gạ tình…”
Hạ Tê Kình vô cùng nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho Thời Tự thế nên cậu hoàn toàn không phát hiện ra đối tượng được mình phổ cập kiến thức không hề chú tâm nghe dù chỉ một chữ.
Thời Tự của hiện tại đang mải mê nhìn Hạ Tê Kình, Hạ Tê Kình nhắc đến tuyến thể, hắn bèn dòm tuyến thể sau gáy của người ta; Hạ Tê Kình nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được nuốt nước miếng một ngụm, hắn cũng sẽ ngó đăm đăm yết hầu của người ta, thưởng thức một màn hầu kết nhúc nhích đầy gợi cảm.
Hạ Tê Kình sở hữu một chiếc cổ thon dài trắng nõn, những lúc nói chuyện hai má của cậu chàng sẽ phồng lên trông thấy, giống hệt một chú Hamster vàng bé nhỏ vậy. Mới ban đầu, căn biệt thự này vốn không hề có mùi, nhưng kể từ khi cậu chàng chuyển đến, mỗi một cái ngóc ngách trong ngôi nhà đều bị cậu chàng vui vẻ cọ qua để lại trên đó vô vàn hương muối biển vị vải thiều.
Về cơ bản, hương muối biển vị vải thiều là một loại tin tức tố thiên về kiểu nhẹ nhàng, theo lý thuyết, Thời Tự không thể ngửi thấy. Tuy nhiên nồng độ tin tức tố trong hơi thở của Hạ Tê Kình lại cao hơn nhiệt độ phòng một chút, cho nên hắn vẫn có thể loáng thoáng ngửi được thứ hương thơm ấm áp ấy, bao gồm cả những ngóc ngách vắng vẻ trong căn biệt thự này. Vì vậy, mặc dù hắn chỉ mới sờ soạng tuyến thể trong chốc lát, còn chưa kịp dụ dỗ nó tiết ra tin tức tố, nhưng hàm lượng tin tức tố bao phủ trong không khí chẳng hề giảm xuống. Chúng nó quẩn quanh cậu chàng, nhấp nhô gợn sóng, mê hoặc người đến thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Thời Tự không chỉ say mê ngắm nhìn, mà “Ăn” cũng rất nghiêm túc. Mãi đến tận bây giờ hắn mới hiểu, “Sắc đẹp thay cơm” thường được nhắc đến trong sách cổ ý nhị ra sao. Về phần Hạ Tê Kình nói tới đâu rồi, một chữ hắn cũng nghe không lọt.
“… Cho nên, những lời mà Bành Khải kể với cậu nào là cắn tuyến thể để an ủi bạn gái này nọ, thật ra chính là, trước tiên phóng thích tin tức tố nhằm xoa dịu bạn gái sau đó mới cắn tuyến thể truyền tin tức tố vào, còn cái chuyện sau đó nữa…”. Hạ Tê Kình ngập ngừng, hai má có hơi ửng hồng, “Chắc là không cần tôi phải nói nhiều đâu ha?”
Hạ Tê Kình giảng theo trình tự xong thì mới ngẩng đầu lên nhìn Thời Tự, hồi hộp chờ đợi phản hồi từ cậu “Học trò” của mình, nào có ngờ đâu Thời Tự cứ trơ ra đó, chẳng hiểu ra sao lại nhìn cậu đến mức thẫn thờ.
Hạ Tê Kình thoáng tức giận, “… Cậu có nghe giảng một cách đàng hoàng không đấy?!”
Hạ Tê Kình gập ghềnh trắc trở, vất vả lắm mới được đảm đương vị trí giáo viên một lần, lại còn là thầy dạy cho đại thần nữa chứ, kết quả phản ứng của đại thần cứ như thể nghe qua loa cho có lệ vậy thôi.
Hạ Tê Kình tức đến mức đứng bật dậy tính rời đi.
Lúc này Thời Tự mới hoàn hồn lại, nắm lấy tay của Hạ Tê Kình, “Tôi đang nghe mà, nhưng vẫn có đôi chỗ không hiểu.”
Chuyện lạ hiếm thấy nha, đại thần mà cũng có ngày nghe không hiểu bài giảng.
Thời Tự như là áy náy cúi thấp đầu, tha thiết nói, “Bởi vì tôi thực sự chưa từng tiếp xúc qua phạm trù kiến thức này, toàn bộ đều là lý thuyết suông, có hơi trừu tượng.”
Hạ Tê Kình mờ mịt, “Tôi có lấy con cừu ra làm mẫu cho cậu rồi còn gì?”
Thời Tự thậm chí còn không thèm liếc con cừu lấy một lần “Thú nhồi bông dù sao cũng chỉ là thú nhồi bông, tuyến thể cũng đâu có mọc ở mông, nó khác xa một trời một vực so với thực tế luôn đó, não tôi không liên tưởng được.”
Hạ Tê Kình, “Vậy phải làm thế nào?”
Thời Tự lặng im một lúc rồi mới dùng ánh mắt thăm dò để nhìn cậu, “Liệu có thể… Chứng minh bằng tuyến thể thực thụ không?”
Tuyến thể thực thụ, mụ nội nó chứ ở đó mà tuyến thể thực thụ!
Trong cái khuôn viên ba tầng lầu tổng cộng 300 mét vuông này, ngoại trừ cậu ra thì làm quái gì còn người thứ hai có tuyến thể thực thụ ở sau gáy nữa.
Hạ Tê Kình lặng thinh.
Thời Tự quan sát vẻ mặt của Hạ Tê Kình, hắn nói, “Tôi không có ý gì khác cả… Cậu cũng biết, từ khi còn nhỏ tôi đã không tiếp xúc nhiều với Omega, thậm chí ngay cả tuyến thể méo tròn ra sao tôi cũng không biết. Sau này, tuy rằng có các lớp học sinh lý nhưng do tin tức tố của tôi quá nhạt nên về cơ bản tôi không biết cảm giác giải phóng tin tức tố là như thế nào.”
Hạ Tê Kình vẫn không lên tiếng.
Thời Tự thì thào, “Hồi cấp ba, một người bạn Alpha của tôi đã bày tỏ với Omega mà cậu ta yêu thích bằng cách phóng thích tin tức tố của mình, những người xung quanh đồng thanh la ó, mà tôi thì phải vờ như mình cũng ngửi được rồi cùng mọi người trêu chọc cậu ta. Thế nhưng sự thật lại là, tôi không cảm nhận được gì hết, tôi lừa bọn họ, lừa luôn chính mình.”
Hạ Tê Kình thả lỏng mặt mày nhưng biểu cảm thì vẫn có chút đắn đo.
Thời Tự cười khổ, “Thật ra tôi vốn đã chuẩn bị xong tâm lý sống lẻ loi đến hết phần đời còn lại, cũng chẳng có gì to tát, tôi sớm quen rồi, chỉ là…”
Giọng điệu đáng thương hệt như một đứa trẻ nghèo đói dùng ánh mắt khát khao nhìn về phía những viên kẹo xinh đẹp được trưng bày trong tủ kính, dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không cách nào thực hiện được ước nguyện của bản thân.
Thời Tự vừa kể lể một cách đáng thương vừa cẩn thận quan sát biến hóa trên gương mặt của Hạ Tê Kình; hắn không nói quá nhiều, nhấn đúng trọng tâm xong thì thức thời ngậm miệng lại, âm cuối còn ẩn ý sâu xa bộc bạch nỗi niềm tiếc nuối sầu thảm.
Hạ Tê Kình nhịn hết nổi, “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.”
Cậu cắn môi dưới, gạt con cừu nhồi bông sang một bên, vò đầu bứt tóc, chậm rãi cởi bỏ cúc áo của mình.
Hạ Tê Kình mặc một chiếc áo phông làm bằng chất liệu vải bông tinh khiết với hai ba hàng nút trang trí bên trên, cổ áo trở nên rộng rãi hơn khi đã được cởi bỏ nút buộc. Làm xong một loạt thao tác này, cậu mới kéo cổ áo ra sau rồi nằm xuống phần tay vịn của ghế sô pha, bản thân cố gắng chịu đựng cảm giác kỳ quái đang dâng lên trong lòng, khẽ quay đầu lại nhìn Thời Tự, “Thấy rõ chưa?”
Thời Tự từ trên cao nhìn xuống, hắn quan sát chú sư tử bản tính hung dữ nay lại vâng lời giấu đi móng vuốt của mình, cậu chàng để lộ ra phần gáy rộng mở sau đó dịu ngoan nằm úp sấp trên chiếc ghế sô pha.
Thời Tự chính là người đã mua cái ghế này, màu be nhạt với chất liệu bông vải, bên trên phủ một tấm thảm len mềm mại, mà Hạ Tê Kình lại đang nằm trên thứ mà hắn đã mua, cam tâm tình nguyện chờ đợi hắn đến chinh phục, cứ như thể vô luận hắn làm cái gì, Hạ Tê Kình cũng sẽ không phản kháng.
Thời Tự đã sớm phát hiện, Hạ Tê Kình là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, nếu mi dám thô lỗ lôi hợp đồng ra làm cái cớ bắt cậu chàng phải làm cái này cái kia thì cậu chàng nhất định sẽ khiến mi nghẹn chết sau đó đối chọi với mi khắp mọi nơi. Song, nếu mi nhún nhường, đáng thương cầu xin, cậu chàng chắc chắn sẽ mềm lòng, mềm lòng đến mức tự mình dâng đến cửa, lại còn ân cần chu đáo hỏi mi như vậy đã được chưa, còn yêu cầu nào nữa không.
Cõi trần này sao lại có người ngốc nghếch dễ bị lừa đến vậy cơ chứ.
Cổ áo tương đối rộng rãi khiến cho tuyến thể đang ngủ say lộ hết ra bên ngoài, phiếm hồng, khẽ sưng, mang theo chút ướt át nhàn nhạt; phần lưng phía sau gáy mượt mà trắng ngần được ánh đèn màu da cam của chiếc đèn chùm bao bọc lấy, hệt như bức chân dung của một nàng thiếu nữ trong sáng tinh khôi thời dân quốc, nửa kín nửa hở làm người nhìn đắm say.
Thời Tự lặng lẽ nở nụ cười thế nhưng lời nói ra khỏi miệng thì lại là, “Ở đây, hình như không thích hợp cho lắm.”
Hạ Tê Kình, “?”
Thời Tự dịu dàng giúp Hạ Tê Kình kéo lên cổ áo, “Thỉnh thoảng mẹ tôi sẽ đến thăm chúng ta, tôi sợ mùi tin tức tố trong phòng khách quá nồng… Có thể dẫn tới hiểu lầm.”
Hạ Tê Kình thông suốt, gương mặt bỗng chốc nóng ran, chẳng hiểu sao khi Thời Tự nói những lời này, cậu cứ có cảm giác cả hai là đang vụng trộm yêu đương sau lưng người lớn, tuy rằng không phát sinh gì hết nhưng lại như là đã có gì rồi.
Hạ Tê Kình thẹn thùng khép lại cổ áo, “Vậy…”
Thời Tự xoa đầu cậu, “Lát nữa cậu sang phòng tôi nhé? Giờ cậu đi tắm trước đi, hôm nay chắc cậu mệt lắm nhỉ, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đã.”
Hạ Tê Kình ngoan ngoãn nhận lấy bộ đồ ngủ mà Thời Tự đưa cho mình, hoang mang trở về phòng, thẳng cho đến khi cởi quần áo ra cậu mới mơ hồ phát hiện có chỗ không đúng. Tại sao lại phải đi tắm và thay y phục? Tại sao phải đến phòng ngủ của người khác như một lẽ đương nhiên?
Cách nói của Thời Tự quá mức bình thản, như thể tất cả những điều này vốn đã được an bài như thế, mà người bị an bài mãi một lúc sau mới nhận thấy chuyện có gì đó bất ổn.
Hạ Tê Kình chán nản ném quần áo vào bên trong sọt đựng đồ dơ, cậu có cảm giác bản thân đã tự tay đào hố chôn mình rồi.
Chú thích:
(1) Nguyên văn 命门 – Mệnh môn là vị trí nằm giữa 2 quả thận. Mệnh môn là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ. Mệnh môn có 2 huyệt, huyệt bên trái là chân âm – chân thủy, huyệt bên phải là chân dương – chân hỏa. (Nguồn: suckhoecuocsong)