.04.09.
Hôm nay là lần đầu tiên mình gặp cậu ấy.
Nhà mình vốn xa trường Sương Mai, bình thường luôn học bên phường khác, nhưng An hỏi mình rằng: "Mày học trái tuyến một lần thử xem."
Mình dễ tin người, nhưng người mình tin tưởng lại không đáp lại đủ sự kì vọng của mình.
Ngày đầu đi học nó đã đi học trễ, mình trái ngược với nó, lại đi học sớm để tham quan trường và chiếm chỗ ngồi. Hầu hết mọi người ở đây đều quen nhau cả, đều từ trường cấp hai Sương Mai lên, chẳng ai mình thân quen, càng nhìn mình càng lo lắng, đầu óc như va đập vào nhau, bụng dưới co quắp lại.
Mình khác biệt thật, không thể phủ nhận được. Mình lại ghét sự khác biệt đó, mình từng không học mẫu giáo mà lên lớp một, từng ở đầu năm cấp hai mà ngồi chung với mấy anh chị, cuối cùng vì sợ nghe người khác nói thêm lời xấu xa nào, mình lại nghỉ học nằm ở nhà đọc sách, giải bài tập, tự học.
Mình nghe mọi người bảo mình rất rắc rối, chuyện nhỏ vì mình nói lung tung mà vỡ lở, nói mình may mắn học giỏi bẩm sinh, may mắn sinh ra trong gia đình đầy đủ, may mắn khi thừa hưởng nhiều đặc quyền. Rằng mình trịch thượng, mình nói quá nhiều, mình quá... khác với người khác.
Mình sợ người khác lại nói thêm nhiều điều mình để tâm, sợ tai mình nghe thêm câu nói vô tình, sợ trí nhớ mình nhớ thêm một nỗi buồn.
Ban đầu mình không muốn học ở trường mới nữa, muốn ở nhà. Vậy mà khi thấy cậu, mình lại nghĩ rằng, nếu chung lớp với cậu, chắc chúng ta sẽ thành bạn tốt.
Có cậu bạn hỏi mình: "Bạn buồn lắm hả? Hay bạn đi trước, mình vào đây soi gương thôi."
Vì sát giờ học mà mình bỗng mắc đi vệ sinh nhưng phòng lại quá đông, đợi khi bớt người rồi mà mình suýt không nhịn được, may sao có bạn đẹp trai phía trước nhường cầu cho mình. Người thì cao ráo, giọng nói tự tin trầm ấm, tính tình tốt bụng.
Cậu ấy còn nói dối để cho mình bớt ngại, còn bắt chuyện trước cho đỡ khó xử.
"Bạn học lớp nào vậy, khối 10 hả?"
"10A3 ạ."
"Vậy khác rồi, bái bai!"
Khi mình nhớ lại, miệng vẫn cười tủm tỉm, đôi chân cứ đưa qua đưa lại trên giường đầy phấn khích. Cậu ấy là người tốt, mong sao mình được làm bạn của cậu ấy.
Nay mình viết hơi nhiều, nhưng cảm xúc bên ngoài của mình còn chưa thể hiện hết.
.11.09.
Hóa ra cậu ấy tên Nguyễn Nam Kha Huy, học lớp 10A1.
Lần đầu tiên có cái tên khiến mình xao xuyến như thế, nhớ mãi không nguôi.
.07.12.
Cậu ấy hình như rất nổi tiếng, nhiều người khác vây quanh. Chẳng biết nữa, lòng mình có chút khó chịu, mình mong có thể đứng trong đám đông dũng cảm nhìn cậu.
Mong sao cậu có thể chừa một chỗ trống bên cạnh cho mình bước vào làm bạn.
Dũng cảm nhìn cậu hơn đôi lần, dũng cảm chạm mắt mà không quá lộ liễu, dũng cảm giấu nhẹm bằng mọi giá.
.25.01.
Đôi khi mình thật xấu tính, thậm chí mình còn không thích cảm giác An lại gần Huy, mình càng ngày càng xấu xa.
Phải chăng khi quan tâm ai đó quá nhiều, bản chất xấu tính dần được hình thành?
Ôi, mình chẳng hiểu gì nữa. Mình chẳng muốn quan tâm thêm ai nữa, khi mình để ý đến ai đó, có khi mình cũng để tâm người họ thân thiết một cách tiêu cực à?
Ôi, mình chẳng hiểu cái cảm xúc này là gì.
.26.01.
Hôm nay mình có rủ An đi chơi cùng, nó cứ suốt ngày nói ẩn ý về người nó từng thích. Vậy là nó không có thích Huy đúng không? Nghe nó kể chuyện tình cảm không hề chút liên quan đến Huy, mình vui lắm, vậy là mình không cần để ý nhỏ thêm nữa.
Nhưng... như thế là cậu ấy yêu đơn phương mất rồi, nếu mình để ý một người mà họ đang thích một người khác, không phải càng đau thêm à?
Kha Huy là người tốt, trái tim mình bảo thế, mà người tốt sẽ nhận được hạnh phúc cho riêng mình. Cậu ấy tốt như thế, ông Trời chắc không nỡ làm cậu ấy đau vì tình yêu ngoằn ngoèo này đâu.
Mình tin vậy.
.05.02.
Hôm nay cậu ấy để hẹn hò với người khác trên mạng xã hội.
Ờ, chỉ là một chế độ xác định mối quan hệ được để công khai và không để tên ai khác, bên dưới bình luận được ẩn bớt đi, số cảm xúc được thả cũng chỉ mình cậu ấy được biết.
Cảm giác mình lạ lắm, tay vuốt điện thoại mấy lần để làm mới trang. Đầu mình như rỗng tuếch, trái tim mình chả khác nào bị khoan đi một nửa, nửa còn lại, chắc chúng dùng hết phần đời còn lại để tìm mảnh đá vừa với hình dáng trái tim.
Nhưng hình như mình không có khóc, gò má của mình không có nóng ran bởi những giọt nước nóng hổi lăn dài, đôi mi mình đâu có ướt và tay mình cũng không vô thức đưa lên dụi cho đỏ vù lên. Nhưng sao...
Buồn thế?
Mình sao thế nhỉ?
Cậu ấy là người tốt, đáng được người khác yêu, xứng để yêu người khác. Cớ sao phải buồn?
.06.02.
Khi mình quan tâm một người nổi bật, là bằng với việc những gì xảy ra quanh cậu cũng muốn để tâm?
Kết bạn với nhau, khó khăn như vậy sao?
.07.02.
Nhiều lần mình muốn cậu ấy cũng để tâm lại mình. Nhưng nghĩ kĩ lại, mình đòi hỏi quá mức rồi, một người như mình sao có thể?
Mình từng lén bẻ vụn nhiều phấn ở lớp mình để chạy qua lớp cậu xin phấn, nếu cả đám dưới có xôn xao lên, mình cũng có thể nhìn lén cậu thêm, nhìn lén thêm một con người chăm chỉ của cậu.
Nếu cả lớp ồn ào cả lên thì phần trăm Kha Huy sẽ ngước lên nhìn mình khá cao, vừa vặn sao ánh mắt mình luôn đặt ở cậu ấy.
Tiếc thay, sách chuyên Anh có vẻ khiến cậu ấy chú ý hơn một kẻ lớp khác như tội đồ đến mượn kiếm của quân đoàn.
Mình cũng từng cố tình trêu chọc An để đôi lúc bắt chuyện với cậu. Chỉ là đôi lời cảm thán gây cười, những từ ngữ quen thuộc, nhưng khi được cậu quẳng cho cái nhìn lại, được ngẩn ngơ trong giọng nói của cậu, cảm tưởng như mình càng tiến lại gần cậu.
Nhưng mình nhớ ra, Kha Huy đã hẹn hò với người khác rồi, mình làm sao có cửa mà mơ mộng được cậu để tâm lại. Ôi sao, càng nghĩ lại càng nẫu ruột!
Nếu đã thế, mình không cần đặt Kha Huy trong lòng nữa. Như vậy sẽ bớt buồn đi nhỉ?
.09.02.
Mình không làm được, Toán mình có thể áp dụng công thức giải, Văn mình có thể phân tích đề rồi đặt bút viết, tiếng Anh mình có thể học từ, luyện tập nghe, nói và viết.
Thế sao quên cậu mà cũng không quên được?
.11.02.
Hôm nay tâm trạng mình bình ổn lại nên An rủ mình sang nhà để chơi game ngày Tết cùng mấy đứa trẻ con. Mình đánh bài thua liên tục, mình không phân biệt được ba bích nhỏ hơn cả hai cơ.
An đưa ra thật hay thách, mình chọn thật vì mấy đứa xung quanh bảo thách khó lắm. Mà câu hỏi phải trả lời thật lòng, mình cảm giác nó còn khó gấp đôi.
Nói dối lòng đã khó, nếu nói thật lòng còn khó hơn.
Nó hỏi: "Dạo này mày có thích ai không?"
Mình trả lời là "Không biết, chỉ là hơi quan tâm một người khác, không phải là thích."
Nó bảo "Vậy là thích rồi."
Hóa ra thích nhau đơn giản vậy sao.
Mình hỏi lại "Sao con trai với con trai thích nhau được."
An trả lời lại "Sao không?"
Mình hiểu rồi, hóa ra không phải mình muốn làm bạn với người ta mà quan tâm nhiều, là mình tự thích người ta.
Nhưng người ta đâu có thích lại, thế mình lỗ rồi à?
.18.02.
Nay là mùng ba Tết, cũng tròn một tuần mình biết mình thích cậu ấy.
Mình đã suy nghĩ lại rồi, mình cũng thử giải toán nhưng chưa ra đáp án, mình cũng thử làm văn nhưng chưa nghĩ ra được mở bài.
Chuyện tình cảm rắc rối phết! Không ngờ cũng có "kẻ" còn rắc rối hơn mình!
Dù trên tờ giấy mình viết chưa có một lời giải hợp lý, nhưng trên đó có cái tên mình để tâm.
"Nguyễn Nam Kha Huy, Nguyễn Nam Kha Huy, Nguyễn Nam Kha Huy..."
Mình viết không được đẹp, nhưng chữ mình viết tên cậu cũng đâu đến nỗi.
.05.03.
Hôm nay là ngày đặc biệt.
Hôm nay là sáng thứ hai đầu tuần đi học, học sinh phải xuống sân chào cờ. May sao tuần trước nhà trường dọn bớt ghế sang hội trường nên giờ phải mang ghế xuống sân lại. Cô chủ nhiệm có phân công mình với mấy bạn khác mang ghế xuống, vô tình cũng bắt gặp cậu đứng gần đó.
Người cao ráo dựa vào tường đeo tai nghe chụp tai, khoanh tay đứng yên. Lâu lâu lại đưa tay lên đẩy gọng kính.
"Những tia nắng dường như nhảy múa trên khuôn mặt cậu, trên vạt áo trắng tươm, trên cả trái tim hót vang trong lòng một người thương nào đó."
Khoảnh khắc ấy, mình biết rằng dù cậu có không thích lại, thì chắc chắn mình cũng không bao giờ lỗ.
Được thích cậu, trái tim tớ đã nhận được món cực hời rồi.
.06.03.
Hình như ông Trời giờ đã thương mình!
Chỉ là mình có hỏi vu vơ với An rằng "Kha Huy bạn mày đang hẹn hò à? Thấy để chế độ công khai, ai thế?"
Nó đáp lại "Bạn ấy để vì trước thua trò chơi, nhưng vì cứ thích nên để lâu. Chứ Huy không yêu ai."
Sau đấy mình đã bao An ly nước đắt nhất ở Starbucks.
.11.03.
Anh hai quay về rồi.
Một nửa của trái tim còn lại nứt thêm rồi.
.27.04.
Mình thấy mình phiền phức quá.
Mình thấy mình rắc rối quá.
Mình thấy mình hay làm mọi thứ quá lên.
Mình còn là một đứa xấu xa, không nghe lời, luôn ghen tị...
Mình là người xấu, càng nghĩ càng thấy mình không hợp để yêu người tốt.
Mình không nên thích ai nữa.
.15.08.
"There's things I wanna say to you
But I'll just let you live"
Cinnamon girl - Lana Del Rey
.16.08.
Mình đã ổn hơn nên đã quay lại rồi đây, không rõ là quay lại viết nhật kí hay tiếp tục quan tâm ai khác.
An giúp mình rất nhiều, nó còn rủ mình đi xem buổi hòa nhạc (mình đã cố gắng dịch nghĩa) của nhóm nhạc mình yêu thích trước khi họ tan rã.
Mình không có bạn ngoài nó nên đi cùng, nhưng mình quên mất nó cũng có bạn, cả một hội bạn cả Kha Huy.
Mình tưởng rằng trong lòng mình không còn thích bạn ấy nữa, nhưng giờ đứng bên cạnh cậu, mình chắc mẩm rằng trước giờ mình toàn nghe theo lý trí.
Cậu ấy vẫn nổi bật như vậy, vẫn tốt bụng và thân thiện khiến bản thân mình chẳng muốn ở đó nghe thêm bài mình yêu thích nữa.
Mình có nghe người ta bảo: "Yêu" trong tình yêu thương thường chỉ danh từ, "thầm" trong âm thầm chỉ tính từ, gộp lại chỉ động từ mang tính chất đau đớn, thường xuyên phải e dè, dè dặt..."
Vậy là mình đang yêu thầm rồi! Nghe bảo cũng nhiều người bị giống như vậy mà không có lời giải rõ ràng, tra từ điển cũng không ra nghĩa cụ thể.
Mình ngẩn ngơ cả người đến cuối buổi, cả đám có rủ nhau đi xem phim. Giữa chừng, Kha Huy có đứng lên vì đi vệ sinh, không biết lý do gì mà đi theo cậu ấy, dù chỉ đứng ngoài.
Khi Huy ra ngoài phòng, mình bỗng nhiên tự tin đến lạ mà buột miệng hỏi một câu, nói xong mình cũng bất ngờ.
"Nếu tao nói tao thích mày thì sao?"
"Thì tụi mình yêu nhau."
Mình nghĩ khi ấy mình say thật rồi, mình nghĩ lại rằng yêu thầm cũng không đau khổ đến thế.
Nửa đêm, mình nhận được lời mời kết bạn từ Huy Nguyễn, nguyên ngày hôm sau mình không ngủ được.
.04.09.
Hình như mình để ý cậu ấy được một năm rồi, càng ngày mình càng thích việc này.
.07.10.
Tổng kết sau gần hai tháng tụi mình quen biết nhau, cậu ấy đã nhắc đến mình trong mười bài viết trên Facebook (mặc dù cũng nhắc đến An, Huyền với Quỳnh), cậu ấy đổi chủ đề cuộc nói chuyện thành Kẹo Mút, cậu ấy đăng story ở chế độ bạn bè cho mình xem và gỡ cả thiết lập mối quan hệ đang hẹn hò...
Mình không kể hết được, giờ mình cảm thấy việc mở điện thoại lên chỉ vì Kha Huy.
.31.12.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm theo lịch dương, dạo này mình phải ôn học kì nên quên ghi nhật kí, tình cờ mình cũng đọc được mấy trang đầu trong cuốn vở này.
"Hôm nay là lần đầu tiên mình gặp cậu ấy..."
Lúc viết, mình dồn hết tâm tư tình cảm vào nên chúng khác xa với những gì mình hay thể hiện ra bên ngoài, lúc thì trẻ con, lúc thì nghiêm túc, lúc buồn bã, lúc vui roi rói,...
Mình viết tùy hứng, không dựng dàn ý hay suy nghĩ kĩ nên viết sao cho hay, cho thơ, cho hợp lí. Mình cũng không trích dẫn quá nhiều, phân tích cảm xúc quá sâu xa. Chỉ là... mình viết thôi, viết theo tâm trạng khi đó tác động lên mình.
Mình coi lại thấy mình viết hơi dở, đọc rất buồn cười, nhưng lại đúng bản thân mình hơn bao giờ hết.
Bên cạnh đó, mình cũng hiểu ra được rằng mình đã buồn nhiều vì chuyện gia đình nhưng lại hạnh phúc bởi có bạn bè ở bên vực dậy mình...
Và năm tháng ấy, mình cũng từng thích người ta như thế nào, giờ chắc còn nhiều hơn.
Một năm vừa qua, xin lỗi và cảm ơn rất nhiều.