Ngồi trong giờ Văn ảm đạm mà trong lòng lại buồn ngủ, tôi cũng chỉ biết xoay bút đợi thời gian dần trôi. Bỏ vào miệng viên singum Xylitol, cố đánh mắt một vòng để tìm bóng dáng Minh.
Cậu ấy nhét tay vào hộc bàn giải rubik, giải hoài vẫn chưa xong một mặt, miệng chửi thầm liên tục. Như đã thấy được có ai nhìn mình, Hải Minh bỗng ngẩng đầu lên, tôi bấn loạn liền tránh mặt đi. Lúc sau lại giật bắn người khi có ai mới ném chiếc máy bay giấy lên bàn tôi, Kha Huy ngủ rồi, không cần phải lo.
"Chiều nay đi chung với tao nhé, từ Hminh gửi đến Haan."
"Khồng, chiều nay bận sang lớp thầy Long rồi!"
Tôi cầm cây bút lên mà hí hoáy viết, tự động mỉm cười khi thấy chữ cậu ấy. Canh cô đang quay lưng viết trên bảng liền phi máy bay giấy sang bàn cậu, không trách Hải Minh khờ dại bắt không được máy bay giấy, chỉ trách Hạ An đây phi nhầm trúng tay Tây Ngọc.
"Vãi l**, mày với con An yêu nhau thật à? Sao còn chưa công khai nữa." Ngọc nói oang oang cả lên, lúc ấy cả lớp đều im lặng để đánh một giấc ngủ sáng, vậy mà Ngọc lại vô tình đánh thức dậy.
Vì ngồi hơi xa nên tôi không nghe rõ Minh có nói gì lại với Ngọc hay không, chỉ thấy bóng lưng cậu ấy che hết cả người Ngọc, đầu hơi cúi về phía trước. Chắc đang phủ nhận là bạn bè các thứ rồi nói mấy lời sến rện chứ gì? Đáng ghét!
"Mai Hồ Tây Ngọc, số thứ tự 25, vào sổ đầu bài vì làm ồn lớp học, chửi thề, không chú ý bài giảng."
"Thôi mà cô, con lỡ mồm thôi cô, tại đang học Sinh cô ơi."
"Á à, thêm cái tội học môn khác trong giờ Văn, trừ điểm."
Đến giờ ra chơi, tôi chưa kịp chạy ra khỏi lớp đã bị Tây Ngọc chặn lại. Chỉ có thể dựa vào tường mà tùy ý cho Ngọc áp người vào, em ấy đập tay vào tường ép tôi lại rồi thì thầm vào tai.
"An xinh yêu à, sao hai đứa bây yêu nhau mà giờ người chịu khổ là tao, nhai đầu hai đứa hết."
"Chin lỗi em Ngọc nha, nhưng mà hai đứa anh không có yêu nhau, cái đó là thằng Huy ghi nhờ bé đưa giúp á."
"Thế sao có cái dòng Hminh gửi Haan?"
Tôi đổ mồ hôi hột liên tục, né tránh ánh mắt tra khảo của Tây Ngọc.
"Tại do.. tại là Huy nó ngại nên mới xóa Khhuy ghi chữ Haan, cái thằng này nhìn vậy mà hay ngại lắm."
"Nhưng thằng Minh nó ghi bút bi xanh mà, có vết bút xóa đâu."
Đến đây là tôi cảm thấy mình yếu thế thật rồi, đang chờ người nào đó tới giúp, chỉ là xung quanh nhiều đứa mê chuyện tình kabedon giữa hai cô gái này.
"An ơi, có anh nào kiếm mày kìa."
Tôi liền phóng nhanh ra bên ngoài, không quan tâm người đó có là ai, là "sad nhân" hay là buôn bán nội tạng đi cho chăng nữa.
"Lâu quá không gặp rồi, chào em."
Một chàng trai đứng phía mặt tôi, khá cao, tôi đứng cũng chỉ tầm cỡ ngang ngực. Tóc taper ngắn, tai bấm khuyên trái, mặt khá đẹp và rất quen.
"Giữa anh với em có khái niệm thời gian để nói ra câu lâu quá không gặp à?"
"Ha ha, em vẫn như vậy nhỉ, vẫn là con mèo con ngỗ nghịch, chỉ khác là bây giờ khác quá nhỉ." Anh ấy cười ngặt nghẽo, mặc dù đã thấy rõ trên mặt tôi đã có phản ứng phán xét con người.
"Em không cần nghĩ nhiều đâu, chỉ là gia đình anh có việc bận nên anh mới chuyển trong học kì mới, không phải như em nghĩ."
"Ai hỏi mà anh trả lời nhiều quá, không nói sợ người ta lại đồn anh mới vào trường đã chảnh à?"
"Được rồi, không cãi với em nữa, nhưng mà hôm qua em không có đi họp lớp, anh lại làm chủ bữa tiệc đó, có giành mua cho em một ly trà nhài mà em thích, mà hôm qua hỏng rồi nên giờ anh mang ly mới đến cho e-"
Tôi kéo Trịnh Trung Hưng ra bên ngoài đám đông, thân hình anh ấy vốn nổi bật, mới vào trường mà lại dính tin đồn đưa nước cho em gái cũng không tốt. Tôi cũng chẳng rõ bây giờ anh đang có mối quan hệ tình cảm với ai đó không, nói chung là phòng còn hơn tránh.
"Anh nghe nè, rốt cuộc là anh đưa cái ly trà làm cái gì? Anh không có nghĩa vụ phải làm việc này, và em cũng không cần có trách nhiệm nhận nó, nên là mong anh né né ra chút cho cuộc sống em yên ổn."
Anh Hưng nhìn tôi, đã hai, ba năm gì rồi, tôi cũng chẳng thể ngăn não hoạt động để nhớ lại anh ấy ngày xưa như thế nào.
Năm 15 tuổi, Trịnh Trung Hưng tóc lòa xòa, da hơi trắng. Lúc nào anh cũng đều có vết băng khác nhau, lúc thì ở cằm, lúc thì ngay khóe miệng, dáng vẻ rất chướng mắt.
Tôi và anh Hưng quen nhau cũng chỉ là tình cờ, là do khi anh ấy bắt gặp tôi đang chăm mèo con, còn tôi phát hiện anh ấy đánh nhau với đám học sinh khác, một đấu năm. Tôi khi ấy mong rằng cả năm học sinh giỏi đừng vì hạnh kiểm yếu mà kéo xuống, nên quyết định báo giám thị thay vì nhào vào ngăn cản.
"Anh là Trung Hưng lớp 9/3. Giữa ánh đèn lập lòa tia chớp, ta chẳng thấy gì ngoài kẻ ta thương, xin hỏi nàng đây tên?"
Anh ấy bị thương do va chạm ở cánh tay và khóe miệng, tôi bị ớn lạnh khi gặp thấy máu, chỉ muốn quay mặt đi để tránh. Lại thêm cái tính dẻo miệng mà đi cưa cẩm con gái nhà lành, tôi lại càng muốn né xa cả chục mét.
"Thay vì đứng đó nói chuyện phiếm thì anh mau đến phòng y tế kiểm tra đi, mốt nó mà sưng mủ với nhiễm trùng nặng là dù có cái mặt đẹp cũng không gánh nổi đâu ạ!"
Đến khi băng bó lại vết thương, anh Hưng vẫn nói chuyện ríu rít không ngừng để hỏi thông tin phở bò, tóp tóp hay ig khác, tôi khi ấy cũng chẳng biết chúng là gì, chỉ thấy phiền quá mà xé phù hiệu trước ngực nhét vào tay anh rồi vội chạy lẹ.
Năm ấy, có người nói rằng Trung Hưng vào câu lạc bộ nhảy của trường chắc vì ôm mộng thành đôi với đội trưởng đội múa. Nhưng anh lại nói với tôi rằng chỉ vì cô bé nhỏ nhắn mà tinh nghịch, tính tình ngang ngược lại thẳng thắng, lại nói thẳng là nhờ do tôi.
Dần dà, ly trà nhài 15 ngàn hay bó xôi ngọt kẹp anh đưa mỗi sáng lại thấy ngọt hơn. Anh lúc nào cũng dẫn tôi đi ăn, đi đâu đi đó, đi tìm hiểu thế giới mà được gọi là "rung cảm tuổi mới lớn". Anh ấy rất tốt bụng, lúc nào cũng ấm áp và ngọt ngào, khác với nhiều lời đồn lạnh lùng trước đây.
Anh ấy lúc nào cũng khiến cơ thể tôi tiết ra insulin liên tục để chuyển hóa lượng đường dung nạp quá nhiều vào trở thành đường dự trữ gây mất cân bằng, khiến tôi đem ảo mộng không biết ngày nào mình bị chính dáng vẻ của anh làm cho phát bệnh tiểu đường.
Tôi vốn phủ nhận tình cảm của mình, cho rằng bản thân dễ có tình cảm với ai khác, hoặc chỉ là sự mến mộ đàn anh nhất thời.
Khi ấy, tôi cũng chẳng phải là cô gái nhỏ kiên cường mà có thể chống lại những lời cay xót mà người khác nói ra nói vào, không thể chống cự lại những mảnh thủy tinh của mẹ, không thể khống chế bản thân rung động trước bóng dáng anh đã luôn in sâu trong tâm trí.
Khi ấy, anh cũng phải nghe những lời bàn tán xôn xao trong bóng tối mà nhiều người chỉ chỏ, cũng được bao cô gái xinh đẹp vây quanh muốn chiếm lấy, cũng nhận được nhiều lời ngỏ mà chẳng thấy người hồi âm.
Trước kì nghỉ hè, anh ấy hẹn gặp tôi ở cây hoa sữa thơm ngào ngạt sau hành lang lớp, trên miệng và cằm còn vết sưng đỏ, máu chảy đã dần khô lại. Tôi lấy thuốc khử trùng thường để trong cặp, đang vươn tay dán lên khóe miệng anh băng cá nhân màu xanh ngọc.
"Anh hay quá ha, suốt ngày cứ đánh nhau, sắp tới mà không được thủ khoa thành phố thì về đừng có mà nhờ em băng giúp-"
Anh Hưng nắm lấy tay tôi, không để tôi nói hết câu.
"Anh rất thích Hạ An, nhưng mà không được..." Anh ôm tôi, đưa tôi ly trà nhài vẫn còn vương nắng, chạy đi mất mà để lại lòng tôi ngổn ngang cỏ dại đã sắp ươm hoa.
Anh cũng chẳng thể nào biết được rằng, trên miếng băng cá nhân màu xanh ngọc ấy có nét bút bi đen nhạt "em thích anh..."
Một tuần sau, anh công khai tay trong tay với đội trưởng đội múa trong đêm hội tổ chức cho học sinh trước nghỉ hè, chị ấy là một tay ca sĩ đa tài của trường, xinh đẹp và tài hoa. Vũ Ngọc Tâm Thu, chị ấy hòa ca hát bài "Nhắm mắt thấy mùa hè", váy hoa nhí cùng mái tóc xoăn dài, nổi bật giữa đêm lửa trại.
Anh Hưng ôm chị ấy, dựa đầu vào người chị Thu mà đánh hợp âm. Cả đêm trời đầy sao, đốm lửa nhảy múa trên que củi khô, trái tim tôi phập phồng vì co bóp liên tục, trái tim cứ thế mà chết đi trong bao nỗi buồn không tên giữa năm tháng còn non nớt.
—------------
Bonus: Hải Minhhh's pov
Lịch sử tra google: "Crush đi chơi cùng người con trai khác, nên làm gì đây?"
1. Cố gắng tâm tịnh lại, buồn nào rồi cũng sẽ qua, mưa nào mà chẳng tạnh (còn mày thì tao không biết)
2. Xác minh tin đấy có chuẩn không (nhìn thấy mày tìm đến tao là thấy chuẩn rồi)
3. Suy nghĩ lạc quan như đấy là anh của crush (cụ thể là anh trai mưa), bạn thân khác giới, hoặc là bố của crush (bướng đồ)
4. Hồi ức lại những kỉ niệm tuyệt đẹp cùng crush (chắc gì mày đã có)
5. Tắt điện thoại, tắt liên lạc, tắt các mạng xã hội để dành thời gian chữa lành cho bản thân (không phải nhảy sông hay nhảy lầu nha)