Cá Vàng Ao Phấn

Chương 19



Cánh cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, Trần Tử Dạ thất thần ngồi ở bên cạnh bàn.

Lòng bàn tay cầm một cái ly thủy tinh, ánh sáng ngược từ ngoài cửa chiếu vào, khiến cho cô híp mắt lại theo bản năng.

Thẩm Thời Diệc khép cửa lại, mở đèn, dùng sức rút ly thủy tinh trong tay cô ra, không nhẹ không nặng gõ ở bên trên chiếc bàn.

Trong lòng cô ấy tức giận, "Lạnh như vậy mà cầm ly thủy tinh làm gì..."

Hai người vừa khóc, cổ họng có chút khàn khàn.

Thẩm Thời Diệc hỏi: "Cậu biết cả rồi ư?"

"... Ừ."

"Cậu biết được bao nhiêu?" Sắc mặt Thẩm Thời Diệc không tốt, tựa vào bên người Trần Tử Dạ, nhỏ giọng nói với cô, "Thầy sắp đuổi Quan Diệu ra rạp hát."

"... Tớ biết." Trần Tử Dạ thành thật kể lại tình huốnglúc chiều.

"Cậu đều biết?!"

"... Ừ."

Thoáng qua mấy giây, ánh mắt Thẩm Thời Diệc không thể tin được, điểm chú ý thế mà làm cho người ta không tưởng tượng được, cô ấy chợt vỗ vào bả vai Trần Tử Dạ, chỉ trích nói: "Vậy cậu cũng quá nhát gan rồi! Chuyện của Quan Diệu, trước đó cậu không nói với tớ, hiện tại xảy ra chuyện rồi, ngay cả cậu cũng không dám ra ngoài."

"... Tớ chỉ là không muốn gây thêm phiền phức." Trần Tử Dạ không so đo với cô ấy, chỉ vùi ở trong cảm xúc khổ sở lại có chút thất vọng của bản thân.

"Vậy thầy cũng sẽ không tha cho cậu!"

"Tớ biết..." Trần Tử Dạ kéo cánh tay của cô ấy, biết cô ấy chỉ nói năng chua ngoa, dịu dàng nói tựa như trấn an, "Nếu có thể giúp Quan Diệu san sẻ, tớ đã sớm đi, nhưng chúng ta lo nghĩ bậy bạ cũng vô ích, tớ quả thực không biết còn có thể làm sao để giúp chị ấy..."

"Cũng đúng." Xét cho cùng người bị liên lụy chịu phạt nhiều nhất chính là Trần Tử Dạ.

Thẩm Thời Diệc sờ bả vai cô, có chút xấu hổ mà nói: "Đau không."

Trần Tử Dạ ngoan ngoãn lắc đầu, cụp mắt, "Không đau, chỉ là không biết nên làm gì."

"Nếu không chúng ta đi cầu xin ngài Lương?" Từ lúc Thẩm Thời Diệc quỳ đã bắt đầu nghĩ chủ ý tệ hại, "Thầy ấy hả, mặc dù quy tắc lớn hơn trời, nhưng hiện tại không phải là rạp hát là do ngài Lương định đoạt sao... có thêm một miếng cơm ăn của Quan Diệu, ngài Lương sẽ không để ý đâu."

Trần Tử Dạ không lên tiếng, trong lòng mơ hồ từ chối loại đề nghị này.

Cô cau mày, hời hợt nhỏ giọng nói: "Ngài Lương... nhất định là nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định."

Thật ra thì cũng rất công bằng.

Nhưng cô không nói câu này.

Thẩm Thời Diệc không đếm xỉa tới cô.

"Bây giờ tớ lên mạng tìm địa chỉ công ty của ngài Lương." Thẩm Thời Diệc tựa như vừa nghĩ đến đây, vỗ đùi, lập tức đứng lên, "Quan Diệu bị thầy gọi đến phòng làm việc rồi, nói Trần Trì Vũ dẫn theo pháp vụ, phải xử lý hợp đồng biểu diễn trước đó hẹn để ký tên với đài truyền hình."

"..." Trần Tử Dạ không hiểu lắm.

Thẩm Thời Diệc ây da một tiếng, "Chúng ta đi xem thử đi —— lỡ như ngài Lương cũng ở đó! Chờ bọn họ ra cửa, chúng ta lén lút chặn xe."

"... Tớ không đi, tớ không muốn gặp anh ấy." Trần Tử Dạ không suy nghĩ nhiều, hoang mang rối loạn sửa miệng, "Tớ nói là ngài Lương..."

"Vậy tớ tự đi!" Thẩm Thời Diệc lườm cô một ánh mắt, không để ý những chi tiết xưng hô này, "Uổng công bình thường tớ và Quan Diệu xem cậu như chị em ruột, có được hay không thì dù sao cũng phải thử xem mới biết, cho dù không được, một lần vì chị em, chúng ta cũng coi là cố gắng hết sức vì Quan Diệu rồi, huống chi..."

"Huống chi cái gì..."

Nhất thời không biết là có phải lời nói đùa giỡn hay không, Thẩm Thời Diệc nói: "Huống chi... chúng ta cũng không có gì có thể mưu cầu, đơn giản chính là những chuyện trai gái, ngài Lương cũng không phải là người vô tích sự như Trương Nguyên Kỳ! Thật sự theo anh ấy, chúng ta cũng không xem là thua thiệt!"

Không có lỗ hổng nào thừa thãi để cho Trần Tử Dạ ngẫm nghĩ, lúc chờ cô phản ứng lại, chỉ còn lại cánh cửa chưa được đóng, rầm một tiếng đóng lại theo quán tính.



Trần Tử Dạ bước nhanh hơn, lúc đi tới trong viện, thầy Phạm đang dẫn Lương Quý Hòa và Trần Trì Vũ đi xuống lầu.

Khác với cô dự đoán, Quan Diệu cũng ở đó, có thể bởi vì còn đang gặp khách, trên gương mặt tất cả mọi người cũng không giống như cô dự đoán —— không nói giống như tai họa lớn ập lên đầu, nhưng ngay cả cảm xúc như xoắn xuýt, sợ hãi, khổ sở cũng rất hiếm thấy.

"Tử Dạ —— "

Trần Tử Dạ bị tiếng gọi đằng xa đánh thức, Dư Tiều đứng ở trong phòng văn thư vọt tới trước vẫy tay với cô, song, giơ điện thoại di động lên cao.

Đại khái là ý tứ bảo cô xem tin nhắn.

Trần Tử Dạ lập tức mở WeChat, nếu cô có thể đồng thời nhìn thần sắc của mình và Quan Diệu, vậy giờ phút này người càng tai ương ập lên đầu, sẽ là cô.

Dư Tiều kêu một tiếng, không chỉ khiến Trần Tử Dạ chạy chậm đến anh ta, cũng khiến cho mấy người vốn đang chuẩn bị đi lấy xe dừng lại tại chỗ.

Sắc mặt của Lương Quý Hòa cáu kỉnh như trước cơn bão, Trần Trì Vũ nhìn anh một cái, trong tình huống nàyanh ta không dám nói đùa, quay sang ông Phạm và Quan Diệu, nói thay cho Lương Quý Hòa: "Trước hết xử lý chuyện này như vậy đi, Quan Diệu nghỉ ngơi một thời gian là có thể đến công ty tôi nhậm chức."

"Ai! Cảm ơn ngài và ngài Lương! Xử lý như vậy thật sự là không thể tốt hơn nữa rồi!" Ông Phạm tiến lên nắm thật chặt bàn tay Trần Trì Vũ, nhiều lần cảm ơn, "Là tôi không dạy cô gái cho tốt mới gây ra chuyện lớn như vậy!"

Trần Trì Vũ khách sáo cười cười, "Cô gái nhỏ hành động cũng không nhẹ."

Lương Quý Hòa thu hồi ánh mắt ở phòng văn thư ở đằng xa, cho Trần Trì Vũ một ánh mắt cảnh cáo.

"Phải —— xem như tôi không nói, nói tóm lại, chuyện tệ hại này cứ như vậy đi, các ông không cần lo lắng Trương Nguyên Kỳ và nhà vợ anh ta, cơ quan tư pháp tự nhiên sẽ chỉnh đốn bọn họ, còn về Quan Diệu, trước tiên có thể thử các vị trí liên quan đến hoặt động quảng bá văn hoá truyền thống, cũng không cần có gánh nặng trong lòng gì, có thể đổi mà."

Trần Trì Vũ nói xong, dùng tay hích nhẹ Lương Quý Hòa, cố ý chế nhạo: "Rạp hát đây không phải là... nhà mẹ mà, phải chăm sóc kỹ thôi."

Ông Phạm nghĩ đến Khương Như Đinh, suýt tức thì rơi lệ, lại nắm chặt bàn tay Trần Trì Vũ, "Nhiều năm như vậy rồi, luôn dính ánh sáng của đàn em Như Đinh, sau này tôi xuống dưới thật sự là không mặt mũi gặp em ấy, tôi hổ thẹn lắm..."

"Tốt rồi, tốt rồi, nói những chuyện này làm gì." Trần Kinh Trập ngăn cản ông tiếp tục nói, quay lại vỗ bả vai Quan Diệu, một lần nữa thay cô ấy nói cảm ơn Lương Quý Hòa và Trần Trì Vũ, bảo đảm bản thân cũng sẽ giúp thầy Phạm trông chừng một chút, "Sau này có công việc gì cần, liên lạc tôi bất cứ lúc nào cũng được."

Trần Trì Vũ làm việc công, lập tức nhặt được tiện nghi, "Được! Sắp có công việc muốn làm phiền cô Trần rồi!"

Lương Quý Hòa không có thời gian qua loa những chuyện anh không quan tâm, thấy anh luôn nhìn ra ngoài, người sáng suốt cũng nhìn ra được sắc mặt của anh cực kém.

Thầy Phạm cũng quay đầu, nheo mắt nhỏ nhìn một chút, nhìn thấy mấy người không phận sự thì tức giận một cách dứt khoát: "Ngài Lương, đó không phải người của rạp hát chúng ta, chắc hẳn họ hàng dưới quê của chú Dương, phỏng chừng đến chúc mừng Dư Tiều vượt qua kì thi tiến cử, đều là ở nông thôn lên..."

...



Lúc Dư Tiều gọi đến, Trần Tử Dạ đang nói chuyện với Thẩm Thời Diệc, điện thoại di động đang ở chế độ im lặng, một lát anh lại gửi tin nhắn WeChat.

Vừa rồi hoàn toàn không để ý tới.

Trần Tử Dạ nhìn thấy mới phát hiện, mặc dù ngắn ngủi một câu, nhưng lại cảm giác như ai đó đâm một lỗ băng trong tim cô hầm băng trong lòng giống như bị người ta đâm thủng một kẽ hở.

—— Tử Dạ, phòng văn thư có người tìm em, nói là mẹ em, tên Lưu Quế Vũ.

Một người mẹ sống sờ sờ của cô từ đâu mà ra?

Còn có thể là ai chứ.

Trần Tử Dạ chạy chậm qua, thở hổn hển hỏi Lưu Quế Vũ: "... Sao dì đến rồi?"

Lưu Quế Vũ còn chưa nói chuyện, bị em trai bà ta là Lưu Quế Sơn cướp lời trước, ở trong huyện Tiềm ông ta nổi danh chơi bời lêu lổng, "Nếu không phải điện thoại của cô không gọi được, chúng tôi còn cần đi một chuyến thật xa sao?! Điện thoại cô là trưng bày hả, đưa cho tôi xem xem."

Lúc ông ta nói chuyện đã muốn vươn tay, bị Lưu Quế Vũ rầy một câu ngăn lại.

Bà ta xoay đầu thiện ý nói với Trần Tử Dạ: "Dạ Dạ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, đừng để cho người ngoài chê cười."

Người ngoài chính là chỉ chú Dương và Dư Tiều tựa vào cửa phòng văn thư.

Chú Dương cúi đầu nhìn bản thân, tức giận phản bác: "Các bà nói ai là người ngoài? Tôi và bé Tử Dạ còn thân hơn các bà đấy."

Lưu Quế Sơn mắng một câu, "Ông thân với cô ta vậy ông trả tiền thay cô ta đi —— "

"Im miệng!" Lưu Quế Vũ vỗ mấy cái vào bả vai ông ta, "Em không nên nói bậy nói bạ, chúng ta là đến cầu xin Tử Dạ giúp đỡ."

"... Đi ra ngoài nói." Trần Tử Dạ quả thực không cách nào nhịn được nói những chuyện tệ hại trong nhà ở chỗ này, tùy ý chỉ vào chỗ không xa.

Dư Tiều liếc mắc nhìn lối ăn mặc côn đồ của Lưu Quế Sơn, không yên tâm đứng ở sau cô, nhắc nhở nói: "Nếu không thì đi gần một chút, đến quán trà ngoài ngõ hẻm, buổi tối nhiều người, cũng có phòng bao, thuận tiện nói chuyện."

Lưu Quế Sơn đến gần một bước, ánh mắt hận không thể ở trên người Trần Tử Dạ, "Được đấy, uống trà tốt, có hát khúc giống như các cô không?"

"Ông xong chưa." Ngón tay Trần Tử Dạ siết chặt ở trong túi áo phao lông vũ, ánh mắt đã mang theo một vài tức giận.

Lưu Quế Vũ giảng hòa, kéo Lưu Quế Sơn qua một bên, nhường đường cho Trần Tử Dạ đi trước, nói đi chỗ nào cũng được, cô thấy thuận tiện là được.

Chú Dương không yên tâm, bảo Dư Tiều đi theo, có chuyện gì kịp thời quay về gọi ông.



Trần Tử Dạ đi ở phía trước, dẫn bọn họ đi đến quán trà cách đó không xa.

Chuyện chị em Lưu Quế Vũ cần nói là nửa năm trước, Trần Tử Dạ đã ở trong điện thoại nghe bà ta uất ức khóc kể với cha.

Chỗ Giang Nam đồng bằng của huyện Tiềm có tài nguyên rau quả phong phú, người lao động đông đúc, ngoài tỉnh có một Tập đoàn Mạnh Thị chính là nhìn trúng hai điểm này, muốn hợp tác với xí nghiệp nhỏ địa phương của huyện Tiềm, xây thêm trang trại rượu, đầu tư vào dự án đổi mới xanh của Chính phủ, vốn cũng chưa được rõ ràng.

Nhưng việc thi hành xảy ra rắc rối, cha Trần Tử Dạ ỷ vào bản thân từng đi học mấy năm, bị một nhà Lưu Quế Sơn xúi giục, triệu tập sức lực của người cả thôn, tập hợp tài lực để hái và sản xuất, nhưng không tìm được chuỗi cung ứng, thiếu phát sóng trực tiếp và tích lũy về thương mại điện tử, lại càng không cần nhắc đến kỹ thuật giữ tươi cao siêu, trái cây một mùa hè của huyện Tiềm trong một đêm giống như nho bị thúc cho chín và nát nhừ, lộ ra máu đỏ, mùi thối rữa lan tràn trong không khí.

Hư cả rồi, mùi mốc khắp nơi.

Phát súng đầu tiên của hạng mục trợ giúp nông nghiệp không đánh vang, Tập đoàn Mạnh Thị hứa hẹn đầu tư cũng không thực hiện đúng kỳ hạn.

Vốn chỉ là xác nhận hướng hợp tác, liên quan đến quyền lợi tiền bạc, không có giấy trắng mực đen, nên không nhận trách nhiệm.

Tất cả thôn dân không có chỗ trút giận, không chỗ đòi đền bù, chỉ có thể lao vào nhà Trần Tử Dạ, kêu khóc động thủ, thậm chí ban ngày có người đốt chậu lửa trước cửa nhà bọn họ, đốt nến đỏ, đe dọa nếu bọn họ không đền tiền cho mọi người, lần sau không phải chỉ mang quan tài rỗng đến thôi đâu.

Năm ngoái Trần Tử Dạ đã biết, vì để cho cha cô không làm phiền nữa, đã chuyển ba chục ngàn nhân dân tệ đi.

Giờ đây cô thậm chí cũng chỉ còn dư lại tiền bảo vệ tánh mạng là hai chục ngàn.

Cô tuyệt đối không thể động vào nữa.

Lưu Quế Vũ và người một nhà Lưu Quế Sơn khác nhau, bà ta trông rất thanh tú, kể từ khi gả cho cha cô, mối quan hệ giữa chưa nói tới nhiệt tình cỡ nào, nhưng cũng không tính là bạc đãi cô, ngày lễ ngày tết luôn không quên phát cho cô một bao lì xì hai trăm tệ, còn gửi cho cô hạnh nhân khô do mình tự phơi khô, khoai lang đỏ phơi khô.

Điều hiếm hoi nhất chính là thỉnh thoảng nhìn thấy thời tiết Thành Mộ thay đổi, cũng sẽ dặn dò cô một tiếng, để cho cô chú ý cơ thể nhiều hơn.

Trong lòng Trần Tử Dạ cũng biết những chuyện này.

Cho nên khi Lưu Quế Vũ nói với cô, sau đó nói chuyện với hội thôn làng, cũng kịp thời báo cảnh sát, nhưng vẫn liên tục những được những lời đe doạ, trong lòng Trần Tử Dạ cũng không phải là không khó chịu, cô ngồi ở phía ngoài cùng, mắt nhìn chằm chằm lá trà, nói, "Các dì còn thiếu bao nhiêu? Con thật sự không có tiền..."

"Mẹ biết, khổ cho con rồi, một mình con là đứa bé mới lớn nửa thì có thể có bao nhiêu tiền chứ..." Lưu Quế Vũ quả thật không gạt cô, vừa nói vừa lau nước mắt, mắng người nhà mấy tiếng, "Chúng ta đã bán một vài nhà cửa và ruộng đất, còn thiếu hơn ba trăm ngàn."

"Còn thiếu nhiều như vậy..."

"Ừ, đây không tính là chúng ta còn thiếu."

"... Vậy tôi cũng không có cách nào cả." Trần Tử Dạ cúi đầu, không có cách nào nặn ra một giọt nước mắt, đã suy nghĩ rất lâu mới nói, "Con chỉ có mười ngàn."

"Sao ít vậy?! Bình thường không phải cô ăn ở đều trong rạp hát sao?" Lưu Quế Sơn lớn tiếng kêu nói, "Đây là tiền cứu mạng đó! Cô có thì cũng mau lấy ra, không phải khen thưởng một đêm của những ca diễn các cô cũng phải mấy chục vạn sao!"

"... Ông xem tôi là ai chứ." Trần Tử Dạ cắn môi, vốn không muốn nói chuyện với ông ta, nhưng quả thực bực bội, để lại một câu, "Dù sao thì con chỉ có mười ngàn, dì muốn, con chuyển cho dì, dì không muốn, con cũng không có cách nào cả."

"Chúng tôi không trả được nợ, người trong thôn cũng sẽ tìm thấy chỗ này của cô, cô cho rằng cô chạy thoát hả?"

Nói không sợ dính líu và uy hiếp nhất định là giả. Trần Tử Dạ nghe tiếng, cả người đều run rẩy, cô không muốn lại dây dưa với những người này, "Hai chục ngàn." Cô đã quyết tâm, tốc độ nói chuyện cực nhanh, "Chỉ hai chục ngàn, thêm một xu tôi cũng không có."

Lưu Quế Vũ gấp đến độ bật khóc, nắm lấy tay cô dịu dàng cẩn thận sờ một cái, "Vậy có thể hỏi lại thầy con mượn một chút không..."

"Không thể —— "

Hạnh nhân có ngon hơn nữa thì ăn nhiều cũng bị trúng độc, phơi lâu hơn nữa cũng không phơi khô sự dốt nát và tham lam của lòng người.

Trần Tử Dạ hất tay bà ra, xụ mặt, nghẹn nước mắt trực tiếp đi ra ngoài.



Trên một đường đi, Dư Tiều cũng không nói chuyện, thậm chí lui nửa bước, cho cô không gian an toàn.

Trần Tử Dạ quay lại phòng ký túc xá, Quan Diệu và Thẩm Thời Diệc đều không ở đây, để túi táo xanh Lưu Quế Vũ đưa cho cô ở trên bàn.

Còn chưa đi đến cạnh giường, túi nhựa rào một tiếng, một trái rồi một trái táo xanh lăn đầy đất.

Giống như một loại nhịp trống thôi miên đếm ngược thời gian, chấn động mà khiến cho đầu người ta đau đớn, Trần Tử Dạ mặc quần áo trực tiếp ngã ở trên giường, cổ họng cũng bắt đầu khô khốc, có lẽ là cô bị bệnh rồi, cô nghĩ như vậy, cũng có lẽ là quá lâu không bị bệnh rồi, khiến cho cô quên đi trong nhà còn có một đống chuyện hỏng bét.

Có lẽ là đụng phải táo xanh của quê nhà.

Ngay cả trong mộng cũng dính phải một chút mùi vị không quay về được, bên cầu có người bán tuyết, chuồn chuồn cười nói sợi ngó sen dài quá, bà ngoại đang hái khổ qua.

Bà nói đó gọi là dưa Bán Sinh, ý tứ là nửa đời người đều là khổ đau.

Cổ họng khô khàn giống như là bị xé rách, Trần Tử Dạ mở mắt ở trong bóng tối, im lặng há miệng, giống như đang đối diện với sự bất lực.

Im lặng chốc lát, cô lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, đã gần mười một giờ.

Bốn tiếng trước Lương Quý Hòa gửi một cái WeChat cho cô.

—— Gọi cũng không gọi một cuộc ư?

Trần Tử Dạ ngẩn người, liên tưởng đến chuyện chập tối gặp nhau từ xa ở trong viện.

Trừ Lưu Quế Vũ đến đây khiến cho cô chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền phức, cô cũng không chú ý rằng anh nhìn thấy mình.

Cô vuốt màn hình điện thoại, kiểm tra nhiều lần rồi gửi vài câu xin lỗi đi, cũng không muốn nói thêm chuyện của bản thân.

Giống như trong dự liệu, Lương Quý Hòa trực tiếp gọi lại, nhưng giọng nói dính đầy men say: "Em ở đâu."

"Tôi ở trong phòng ký túc xá, vừa ngủ rồi."

"Nói xin lỗi thì nói ngay mặt." Giọng điệu Lương Quý Hòa khó chịu, "Nhiều chữ như vậy thì hiện tại tôi không thấy rõ."

"... Ngài uống rượu sao?" Không tiện hỏi "Người uống nhiều rồi sao", Trần Tử Dạ nhỏ giọng tìm từ khác.

"Ừm."

"À..." Trần Tử Dạ không muốn tiếp lời, cô cảm thấy hơn mười một giờ đi tìm một người uống say xin lỗi thì sẽ bị gán cho một vài dụng ý khác.

Bên đầu kia của điện thoại rất yên tĩnh, nhưng không ảnh hưởng sự tuỳ ý trong giọng nói của Lương Quý Hòa, "Không cầu xin tha thứ cho bạn tốt của em ư?"

Nhắc tới Quan Diệu, trong lòng Trần Tử Dạ còn lưu lại một vài cảm xúc thất vọng, mặc dù cô đã cho phép quyết định như vậy, "Ngài có cân nhắc của chính mình."

Lương Quý Hòa bất đắc dĩ thở ra một hơi, gần như bật cười, "Trần Tử Dạ, có phải có một số việc tôi không nói, em thật sự không hiểu rõ không."

"... Dạ?" Trần Tử Dạ hơi ngẩn ra, mặc dù cảm giác được trong lời nói của anh có lời nói khác, giống như một loại mê hoặc, nhưng cô vẫn có thể xoay chuyển như bình thường, lập tức hỏi, "Ngài ở đâu? Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với ngài được không?"

Biểu cảm của Lương Quý Hòa thoáng thay đổi, cười trả lời cô: "Nhà khách Chính phủ, em biết căn phòng này, em ngủ qua rồi."

Cái gì gọi là tôi ngủ qua rồi... Trần Tử Dạ bĩu môi.

"... Trễ như vậy đến khách sạn có lẽ không tốt lắm."

Nụ cười Lương Quý Hòa thoáng qua rồi biến mất, không nhẫn nại để lại một câu: "Tùy em."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv