"Xin lỗi cậu." Tư Bân ngẩn ra: "Tôi không biết cô ấy..."
"Không sao mà." Gió lạnh thổi tới khiến Lâm Mộc Nhuận theo bản năng nheo mắt lại: "Hôm nay là ngày giỗ của cô, cũng là sinh nhật của con gái cô nên tôi mới phải đi một chuyến."
Tư Bân quay sang ngắm nhìn sườn mặt của Lâm Mộc Nhuận, nghe cậu nói tiếp: "Khi bố tôi qua đời, ông nội không chịu nổi cú sốc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên đã ốm nặng một thời gian, lúc đó tôi đang học lớp 4, vẫn chưa biết nấu cơm. Trong nhà không có người lớn, trường cũng không có căng tin nên tôi rơi vào cảnh tuần nào cũng chỉ ăn mì gói với bánh mì."
"Ngày nào tôi cũng chạy tới chạy lui giữa trường học và bệnh viện, rồi sau đó cũng bị ốm luôn." Giọng điệu của Lâm Mộc Nhuận rất nhẹ, như thể cậu chỉ đang kể lại một ký ức rất đỗi bình thường.
Cậu chẳng nhắc tới khoảng thời gian bị ốm mình như thế nào, nhưng Tư Bân không khó để tưởng tượng ra cảnh đó, một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi phải chịu đả kích khi bố đột ngột qua đời và ông nội lâm bệnh nặng, chắc chắn trong lòng đã luôn hoảng loạn và cảm thấy bất an.
Lâm Mộc Nhuận còn đang học cấp 1 mỗi ngày đều đeo cặp sách đi lại giữa trường và bệnh viện, sau đó một mình trở về căn nhà trống dưới ánh trăng, cô đơn làm bài tập cùng ngọn đèn.
"Cô La là chủ nhiệm lớp tôi, sau khi biết gia cảnh của tôi thì chủ động dắt tôi về nhà cô ấy, rồi săn sóc coi tôi như con mình vậy." Lâm Mộc Nhuận nhìn mây đen trên bầu trời âm u, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Cô là một người rất tốt bụng, dịu dàng và nhẫn nại, mỗi khi Ngô Đồng không chịu ăn cơm, cô ấy sẽ dỗ dành kể đủ loại truyện cổ tích cho em ấy rồi bón từng thìa--- Ngô Đồng là con gái của cô, hôm nay là sinh nhật con bé."
"Cô La múa ba lê cũng rất giỏi, nhưng lại hiếm khi luyện tập trước mặt bọn tôi, có lần tôi dắt Ngô Đồng đến lớp khiêu vũ tìm cô thì đúng lúc thấy cô đang múa, tôi vẫn nhớ khi đó cô đi một đôi giày ba lê màu trắng, nhẹ nhàng kiễng mũi chân trông vô cùng xinh đẹp. Tôi đã nhoài lên cửa sổ ngắm cô múa hết một bài." Giọng Lâm Mộc Nhuận rất trầm, do mới ốm nên vẫn hơi khàn.
"Lúc đó tôi đã nghĩ nếu mẹ tôi còn sống, chắc là cũng giống như cô vậy... Có lẽ tôi sẽ có thêm một đứa em gái nhỏ như Ngô Đồng."
Tư Bân chưa từng thấy sự cô đơn hiện rõ trên gương mặt Lâm Mộc Nhuận như vậy, hắn vốn không rõ lý do Lâm Mộc Nhuận muốn đến thành phố N, giờ hiểu rồi thì lại không biết tiếp lời thế nào.
Hai người đứng ở hành lang hứng gió lạnh một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Mộc Nhuận mới thu ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi về lớp đây."
"Nếu cậu không ngại." Tư Bân nói theo bóng lưng cậu: "Lần tới mẹ tôi về nước, ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Lâm Mộc Nhuận khó hiểu quay đầu.
"Mẹ tôi..." Tư Bân dường như cũng biết mình vừa thốt ra một câu không đầu không đuôi, đành giải thích: "Bà ấy luôn muốn được làm quen với cậu."
"Mẹ cậu biết tôi à?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Biết." Tư Bân nói: "Tôi từng kể về cậu cho mẹ, bà ấy thích cậu lắm."
Lâm Mộc Nhuận giật mình ngẩn ra một lúc, đôi mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra.
"Mẹ tôi cứ hy vọng tôi có thể học đàn violin mãi, nhưng hình như tôi không có thiên phú âm nhạc hay sao đó." Tư Bân tiếp tục giải thích: "Vậy nên cậu có bằng lòng đến không? Cái tôi nói chỉ là một bữa cơm nhỏ thôi...Không phải liên hoan gia đình đâu, chỉ có ba người thôi." Hắn hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn hết lên: "Chọn một nhà hàng thoải mái rồi ngồi cùng nhau là được..."
Lâm Mộc Nhuận im lặng nghe hắn nói.
Cậu không trả lời ngay, điều này khiến Tư Bân hơi ngượng, hắn sợ cậu sẽ từ chối nên vội giành cơ hội mở miệng: "Nhưng mà chắc sẽ hơi gượng gạo một tí, dù sao cũng là một người lớn xa lạ mà, nếu cậu không thích thì..."
"Được." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Tư Bân: "?"
Hắn chưa thể phản ứng lại ngay.
"Cậu đồng ý thật à?" Tư Bân hỏi.
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tôi cũng muốn làm quen với dì."
"Bà ấy có thể không như cô giáo cậu đâu." Tư Bân nói.
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận kiên nhẫn nghe.
"Nhưng mẹ tôi tốt bụng lắm, bà giống một người bạn lớn tuổi hơn là một người mẹ." Tư Bân nói: "Biết đâu cậu cũng sẽ thích bà ấy đó."
Chuông vào học lại vang lên lần nữa, Tư Bân liều lĩnh gợi chủ đề lúc này khẽ thở phào, hắn hơi ngại ngùng nói với Lâm Mộc Nhuận: "Đi thôi, nên về lớp thật rồi."
"Cảm ơn nhé, Tư Bân." Trong mắt Lâm Mộc Nhuận hiện lên ý cười.
Tư Bân nhoẻn miệng cười đáp lại: "Cảm ơn gì chứ."
Lâm Mộc Nhuận bước vào lớp trong tiếng chuông, Dư Thiến Di vừa thấy mặt cậu là vội vàng kéo qua, thì thầm: "Cậu nhìn kìa, Giang Vũ Hi come back rồi."
Lâm Mộc Nhuận nhìn theo hướng cô nàng chỉ, đúng lúc đối mắt với Giang Vũ Hi.
Giang Vũ Hi bị cậu bắt quả tang thì giật mình ngẩn ra, sau đó liền dời ánh mắt đi như chưa có gì xảy ra.
"Ui, cậu ta cũng đáng sợ quá đi, vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên như không lúc nhìn cậu." Dư Thiến Di nhỏ giọng mắng thầm.
Lâm Mộc Nhuận cũng dời mắt, bình thản nói: "Đừng quản nhiều làm gì."
"Sau này cậu phải cẩn thận gấp trăm ngàn lần đấy, nhỡ đâu người ta ngoài mặt thờ ơ thế thôi chứ trong lòng vẫn không phục thì sao." Dư Thiến Di nhíu mày.
"Được." Lâm Mộc Nhuận buông cặp sách, về chỗ ngồi của mình, đúng lúc nhìn thấy Lý Mộng Lai đang nhai kẹo cao su ở bàn chéo phía trên, cậu liền quay đầu hỏi Dư Thiến Di: "À này, cậu với Lý Mộng Lai mua kẹo sữa ở đâu thế?"
Dư Thiến Di khó hiểu nói: "Kẹo sữa nào cơ?"
Lâm Mộc Nhuận nhắc nhở: "Thứ sáu tuần trước lúc hai cậu đang chia kẹo thì Tư Bân đi qua, sau đó xin mấy viên ấy."
Dư Thiến Di nghe xong mắt mở thô lố, không biết nói gì: "Thứ sáu tuần trước á... Mình có giao tiếp nhiều với Tư Bân đâu, với cả bọn mình cũng không mua kẹo sữa nào hết, Mộng Lai không thích ăn kẹo ngọt."
Lâm Mộc Nhuận ngạc nhiên.
"Cậu chắc chắn là Tư Bân xin kẹo của bọn mình à?" Dư Thiến Di hỏi.
Lâm Mộc Nhuận nhớ lại những gì Tư Bân nói lúc đó, do dự gật đầu.
"Chắc nghe nhầm rồi đó." Dư Thiến Di bảo: "Có khi lúc ấy Tư Bân nói tên người khác ấy chứ."
Giáo viên trực ban vào lớp, thấy hai người còn đang nói chuyện đành ho vài cái rồi nhắc nhở: "Các học sinh có câu hỏi cuối giờ trao đổi sau."'
Lâm Mộc Nhuận đành xoay người lên.
Cậu nhớ rất rõ, hôm đó Tư Bân đã nói tên của Dư Thiến Di và Lý Mộng Lai.
Cậu vừa nghĩ vừa lật bài tập sang trang mình chưa làm.
Dư Thiến Di không cần phải nói dối, vậy những viên kẹo đó rốt cuộc là của ai?
Lâm Mộc Nhuận cử động ngón tay, bút cacbon chậm rãi di chuyển trên trang sách.
Nhưng mà vấn đề này cũng không quan trọng lắm, không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa.
Có lẽ là Tư Bân tự mua cũng nên?
Cậu nghĩ vậy rồi mở nắp bút bắt đầu làm bài.
Bốn mươi phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Trước đây vòng bạn bè của Giang Vũ Hi rất lớn, khi tan học cậu ta sẽ tụ tập đùa giỡn với các bạn nữ, nhưng sau vụ trên confession trường, cái tên Giang Vũ Hi lại mang thêm một ý nghĩa khác trong lớp 11-2 ban xã hội.
"Cậu biết gì chưa? Có một hiệu sách mới mở gần trường mình đấy."
"Hiệu sách thì có gì hay mà hóng?"
"Ở đó không chỉ bán tài liệu học tập thôi đâu, còn có rất nhiều tiểu thuyết với truyện tranh má ui, bà chủ tốt bụng cực kỳ luôn, lúc mình đi cùng bạn ra đó mua sách còn được bà ấy tặng hai cốc nước ép trái cây ngon ghê gớm."
Giang Vũ Hi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ xong liền tiến đến như mọi ngày: "Hiệu sách đó ở đâu thế? Lần sau các cậu mà đi thì dắt mình theo cùng với."
Hai cô bạn đột nhiên im bặt, liếc mắt nhìn nhau, không ai tiếp lời Giang Vũ Hi.
Giang Vũ Hi không chịu nổi, cậu ta cười gượng rồi đứng dậy ra khỏi lớp.
"Cậu ta không ý thức được chuyện mình làm à..." Một cô bạn nói nhỏ với Lý Mộng Lai.
Lý Mộng Lai nhìn bóng dáng Giang Vũ Hi một cái, không trả lời.
Rất nhanh sau đó Giang Vũ Hi phát hiện mình đã bị cô lập từ lúc nào, trong cả lớp chỉ có Vương Nghiên là tình nguyện nói mấy câu với cậu ta.
Mặt khác, Lâm Mộc Nhuận luôn đối xử lãnh đạm với mọi người giờ lại nhận được khá nhiều sự chú ý, rất nhiều bạn cùng lớp đã bắt đầu chủ động nói chuyện với cậu, ngay cả trong giờ giải lao cũng có nhiều người vây quanh bàn cậu để hỏi bài.
Lâm Mộc Nhuận phải ra khỏi chỗ giảng bài cho người khác hai tiết liên tục, đến khi chuông reo đến tiết tự học thứ ba, cổ họng của cậu khô đến nỗi dường như bốc khói.
Cậu ho khan hai cái, lấy hộp kẹo ngậm Tư Bân cho từ trong cặp ra rồi nhét một viên vào miệng.
Mùi vị ngọt ngào mát dịu tạm thời kiềm chế cơn ho khan lại, Lý Thiến đằng trước quay xuống đùa: "Sau này cậu viết một tấm bảng để trên bàn ấy, công khai giá luôn, hỏi một bài trả năm tệ."
Cổ họng Lâm Mộc Nhuận thật sự rất khó chịu, vậy nên cậu chỉ khẽ cười.
Túi áo rung lên một trận nhỏ, Lâm Mộc Nhuận giờ mới phát hiện mình quên để chế độ im lặng.
Ban đầu cậu tưởng Tư Bân, mở khóa xong mới biết là Ngô Sở Sở gửi tin nhắn đến.
Cô bảo mình đang ở gần trường Số 1, nghe cô Lý nói Lâm Mộc Nhuận mới ốm xong nên đến mang cho cậu chút mứt lê(*).
(*)Mứt lê(梨膏): là một loại bánh kẹo và thuốc truyền thống từ khu vực phía đông của vùng Giang Nam, Trung Quốc, nơi nó được sử dụng theo truyền thống để giảm ho, giảm đờm và kích thích sự thèm ăn. Nó có một màu trong suốt như pha lê.
Lâm Mộc Nhuận nhìn lướt qua giáo viên trực ban đang ngồi trên bục giảng, sau khi chắc chắn rằng cô không chú ý tới mình thì nhét điện thoại vào ngăn bàn, một tay gõ chữ trả lời: "Không cần đâu chị, cảm ơn nhiều, em còn đang trong giờ tự học."
Ngô Sở Sở đáp lại ngay: "Không sao mà, chị ở trong quán trà sữa cạnh cổng trường chờ em nhé, chồng chị cũng ở đây nữa."
Lâm Mộc Nhuận hiểu tấm lòng tốt của cô, đành cảm ơn ngắn gọn.
Chuông tan học vang lên, cậu liền cầm điện thoại rời khỏi lớp, sợ Ngô Sở Sở chờ lâu nên cậu rất vội vã, còn quên đeo cả khăn quàng cổ.
Mới tan học nên các học sinh còn đang thu dọn sách vở của mình, trên hành lang không nhiều người lắm, Lâm Mộc Nhuận chạy bước nhỏ thẳng một đường đến quán trà sữa.
"Em đến rồi!" Hôm nay Ngô Sở Sở trang điểm, ăn diện vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, mái tóc mượt thường ngày cũng uốn xoăn mềm mại.
"Đàn chị." Lâm Mộc Nhuận vừa mở miệng là chỉ nghe thấy sự khàn đặc.
Ngô Sở Sở hoảng hốt, vội đón cậu ngồi xuống rồi đưa qua một cốc trà sữa nóng.
"Sao mà bệnh nặng thế này? Cô Lý bảo em hạ sốt rồi mà?"
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Hạ sốt rồi ạ, do hôm nay gió mạnh nên cổ họng hơi khó chịu chút thôi."
"Nhất định phải chú ý sức khỏe nhé." Ngô Sở Sở lấy ra một lọ mứt lê từ trong túi, đưa cho cậu: "Em cầm này, nhớ ăn đúng hạn đấy, mứt lê giúp nhuận giọng, sẽ giúp cổ họng em tốt lên ngay thôi."
"Vâng, em cảm ơn chị." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy rồi cảm ơn.
"Đây là đàn em của em à?"
Đúng lúc này, một người đàn ông xách theo túi nilon đựng đầy đồ ăn vặt tiến vào quán, gã trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngô Sở Sở, nở một nụ cười tốt bụng với Lâm Mộc Nhuận: "Chào em, anh là chồng của Sở Sở, cũng coi như là đàn anh của em đấy."
Người này rất cao, đeo một cặp kính gọng đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, bên trong là sơ mi trắng đã ủi phẳng phiu.
Lâm Mộc Nhuận nhớ tên gã là Bối Phàm.
Hơn một tháng trước cậu từng nhìn thấy gã trước cổng trường, khi đó tính tình Bối Phàm xấu kinh khủng, còn lâu mới nhẹ nhàng lịch sự như bây giờ.
"Chào đàn anh ạ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu với gã.
Bối Phàm mỉm cười hỏi: "Sở Sở bảo em bị ốm, sao lại không chăm sóc bản thân như thế này vậy? Ra ngoài mà lại không quàng khăn vào."
Nói xong gã tháo khăn của mình xuống, đưa cho Lâm Mộc Nhuận: "Nếu em không chê thì cứ dùng tạm của anh này."
Lâm Mộc Nhuận sững người, vội nói: "Cảm ơn anh, không cần đâu ạ."
"Em là bạn của Sở Sở thì không cần khách sáo với anh thế đâu." Bối Phàm thấy cậu từ chối thì cũng không miễn cưỡng, gã ôm Ngô Sở Sở, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Chắc Sở Sở vẫn chưa kể với em nhỉ, cuối năm nay bọn anh định sẽ tái hôn."
Mặt Ngô Sở Sở ửng đỏ, cô cười với Lâm Mộc Nhuận: "Dạo này bọn chị vẫn đang bận rộn lo chuyện tái hôn nên chị chưa kịp nói cho em, đợi đến khi chốt được ngày, nhờ mời cả nhóm bạn của em đến ăn tiệc mừng nhé!"
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Chúc mừng chị ạ."
"Đúng đó, mời nhiều bạn vào nhé, tất cả chúng ta vui vẻ ăn cùng nhau một bữa cơm." Bối Phàm cười với cậu.
Lâm Mộc Nhuận cảm ơn, sau đó cúi đầu uống trà sữa trong tay.
Bối Phàm và Ngô Sở Sở ngồi đối diện, vừa ăn chút đồ lót dạ vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Trong lúc đó, ánh mắt của Bối Phàm thỉnh thoảng sẽ lia đến chỗ Lâm Mộc Nhuận, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng nó vẫn khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Cứ như một cái bóng giấu mình trong góc tối, núp sau lưng Lâm Mộc Nhuận, thỉnh thoảng vươn xúc tu ra thăm dò phản ứng của thiếu niên.
Mà khi Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu lên thì cảm giác đó liền biến mất.
Dường như đã chú ý tới ánh mắt của cậu, Bối Phàm dừng câu chuyện lại, mỉm cười nhìn về phía cậu rồi hỏi: "Làm sao thế?"
"Không có gì." Lâm Mộc Nhuận cầm lọ mứt lê trên bàn, đứng dậy nói: "Anh chị trò chuyện đi ạ, em phải về trường đây."
"Ừm." Ngô Sở Sở vẫy tay: "Về sớm nhé, lần sau gặp lại."
Ánh mắt của Bối Phàm vẫn dõi theo bóng lưng Lâm Mộc Nhuận, sau một lúc lâu, gã mới vờ như lơ đãng mà hỏi Ngô Sở Sở: "Có phải cậu ấy nhìn thấy chúng ta như này nên sốt ruột đi tìm bạn gái không?"
"Em ấy tìm bạn gái làm gì chứ?" Ngô Sở Sở không hề phát hiện, cười nói: "Cô Lý bảo dù lo ai cũng không bao giờ cô ấy lo Lâm Mộc Nhuận yêu sớm đâu đó."
"Lâm Mộc Nhuận?" Bối Phàm khẽ lặp lại tên cậu.
"Cậu ấy tên Lâm Mộc Nhuận à?"
"Đúng rồi." Ngô Sở Sở ngẩng đầu nhìn gã: "'Ngọc ở sơn mà cỏ cây nhuận, uyên sinh châu vách núi chẳng khô', tên êm tai thật, anh nhỉ?"
"Ừm." Bối Phàm ôm cô, cười nói: "Tên rất hay."