Đông Cung đốt địa long, trong nhà cũng không rét lạnh, Du Thiên Linh cởi từng món y phục nặng nề dành cho mùa đông ra, hoài thai bảy tháng đương nhiên đã lộ bụng, tuy rằng không tới mức khoa trương như các thai phụ khác, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ phồng lên.
Thời Hoài Kim khó có khi được vào cung một lần, mới vừa rồi ngại với nhạc phụ và vài vị đại cữu đều có mặt, hắn không dám thân mật cùng Du Thiên Linh, hiện nay hai người trở về phòng ngủ đương nhiên là không cần cố kỵ quá nhiều.
Hắn duỗi tay sờ chiếc bụng phồng lên của nàng: “Mấy ngày gần đây hài tử vẫn tốt chứ? Ban đêm có ồn ào tới nàng không?”
Du Thiên Linh rất không vui vỗ lên mu bàn tay hắn, có chút phẫn nộ nói: “Mới vừa rồi huynh nói những lời kia là thật hay giả?”
Thời Hoài Kim xoa mu bàn tay vừa bị nàng vỗ, bộ dáng bất đắc dĩ nói: “Ta đã bao giờ nói dối trước mặt nhạc phụ chưa ?.” Thời điểm hắn nói muốn đi cứu tế đã nhìn thấy sắc mặt đen sì của nàng, đương nhiên hắn biết trong lòng nàng không thoải mái.
Du Thiên Linh duỗi tay dắt hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế , nhìn từ trên cao nhìn xuống nói: “Xảy ra thiên tai trong lòng ta cũng nóng như lửa đốt, tất nhiên ta cũng biết trách nhiệm của người làm phu quân, nhưng huynh vẫn muốn tự mình đi sao? Nếu huynh giống Trần Khiêm, Trần Nhượng, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản huynh, nhưng thân thể huynh yếu đuối dễ bị bệnh không phải huynh không biết, làm sao huynh có thể đi cứu tế trong thời tiết khắc nghiệt như vậy ? Chẳng lẽ trong cả kinh thành này ngoài huynh ra thì không còn ai khác sao, tại sao huynh cứ phải một hai chạy đến loại địa phương này!”
Thời Hoài Kim đứng dậy trấn an nàng: “Chớ có tức giận, cẩn thận động thai khí.”
Du Thiên Linh nghe xong tính tình cũng trở nên quyết liệt, nàng vỗ bụng mình nói: “Huynh đi đi, nếu huynh xảy ra chuyện gì, ta sẽ bắt tiểu tử này chôn cùng huynh, miễn cho huynh trên đường xuống hoàng tuyền cảm thấy cô đơn.”
Thời Hoài Kim vội giữ lấy tay nàng, lại che miệng nàng lại, thần sắc nghiêm túc nói: “Đừng nói lung tung, ta sẽ không có việc gì, hài tử cũng không sao.” Hắn vừa nói vừa ngồi xuống, giải thích nói, “Lúc trước ở hầu phủ ta vẫn luôn không uống thuốc đúng hạn, có khi dược liệu cần thiết cũng không đầy đủ, cho nên mới khiến thân thể của ta chậm chạp không có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng sau khi thành thân cùng nàng, ta vẫn luôn dốc lòng điều dưỡng, dùng thuốc đúng hạn, hơn một năm nay sức khỏe của ta rất tốt, không còn dễ dàng bị bệnh như ngày xưa.”
Du Thiên Linh cũng biết hắn có nhiều chuyển biến tốt đẹp, nhưng cho dù như thế, để hắn đi cứu tế cũng là mạo hiểm, nàng kiên quyết không đồng ý.
“Cho dù như thế ta cũng không đồng ý. Huynh luôn sống trong kinh thành, không biết cái lạnh thấu xương ở Quan Đông lạnh đến mức nào đâu, bên cạnh đó trong loại thời tiết lạnh vô cùng này, tuyết dày ba thước, người thường còn có thể bị đông chết, huống chi là huynh? Hoài Kim, ta biết huynh không cam lòng làm người bình thường, huynh luôn muốn tự mình tạo ra thành tựu, nhưng việc này nhất định không thể, ta sẽ không cho huynh đi.” Giọng nói của nàng rất kiên quyết, không bị lay động dù chỉ một chút.
Đây cũng không phải lần đầu Thời Hoài Kim bị Du Thiên Linh xem nhẹ, hơn nữa vì nàng đau lòng hắn nên mới có thể nói ra lời như vậy, tức giận thì chưa tới, chỉ là có chút bất đắc dĩ: “Thiên Linh, nàng hiểu lầm ý ta, ta cũng không muốn tạo ra thành tựu gì. Từ ngày ta và nàng thành thân đến nay đều là nàng che mưa chắn gió, hiện giờ nàng lại đang có thai, thời điểm này ta cũng muốn xuất lực phân ưu với nàng.”
Du Thiên Linh quả quyết nói: “Ta không cần! Ngoại trừ huynh không còn người khác sao?”
Thời Hoài Kim cầm tay nàng, phân tích nói: “Thiên Linh, cứu tế luôn là công việc của Hộ Bộ, nhưng mạch máu của Hộ Bộ lại bị nắm giữ trong tay Lưu Tiếp, Lưu Tiếp muốn tạo phản, trước mắt chính là thời điểm yêu cầu góp vốn, tất nhiên sẽ tham ô hơn phân nửa đồ cứu tế, nàng có thể phái người khác đi làm, nhưng lại không có cách nào kiểm soát Lưu Tiếp, nên tham ông ta vẫn sẽ tham ô, cho dù bẩm báo lên bệ hạ , chúng ta cũng không có chứng cứ chỉ đích danh tội trạng của ông ta, ông ta sẽ không thừa nhận, đến lúc đó cũng không thể tìm ra số đồ cứu tế bị thiếu hụt, chỉ có thể xử trí một vài người chịu tội thay mà thôi. Nhưng nếu có ta đi sẽ khác, mặc dù ta không thể ngăn cản ông ta tham ô, nhưng ít nhất ta có thể biết được khoản tiền này đã bị chuyển đến nơi nào, lại có thể tìm được chứng cứ chứng minh ông ta tham ô.”
Hắn nói rõ ràng hợp lý, nhưng Du Thiên Linh vẫn không muốn hắn đi mạo hiểm: “Bởi vì chuyện này mà huynh phải đánh đổi cả mạng sống của mình bằng bất cứ giá nào sao? Cùng lắm thì để huynh trưởng ta đi.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Nếu mấy vị hoàng tử đi, có lẽ Lưu Tiếp sẽ thu liễm một ít, nhưng ông ta là người quá lão luyện trên quan trường, cho dù canh phòng nghiêm ngặt ông ta vẫn sẽ có cơ hội thừa nước đục thả câu, lúc đó sẽ càng khó tìm ra chứng cứ.” Hắn nắm chặt tay Du Thiên Linh , thành khẩn nói, “Ngàn Linh, nàng tin ta một lần được không? Có nàng và hài tử ở nhà đợi,ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.”
Thời Hoài Kim rất ít khi kiên trì như thế, khi nàng liên tục nói không thể nhưng hắn vẫn kiên trì muốn đi làm, nàng có thể thấy được quyết tâm của hắn.
Du Thiên Linh đối diện với gương mặt nghiêm túc của hắn, ánh mắt hắn sáng như đuốc, mang theo khẩn cầu, dường như chỉ cần nàng nói không thể một lần nữa, ánh sáng trong mắt hắn sẽ lụi tàn.
Du Thiên Linh có chút dao động, nàng suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Ta suy xét một chút……”
Thời Hoài Kim nghe vậy liền lộ ra nét tươi cười, môi hồng răng trắng, cả gương mặt còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời, khiến trong lòng Du Thiên Linh đầy bất đắc dĩ.
Hai người thỏa thuận xong những việc cần làm, Thời Hoài Kim mới lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ: “Thiên Linh, đây là loại cao ta mới làm cho nàng, sau khi thay đổi một số thành phần, hiện giờ nó rất thích hợp cho nàng sử dụng.” (trong bản convert là dầu nhưng cổ đại hay dùng cao nên ta để là cao nhé)
Đừng nhìn bụng Du Thiên Linh không lớn, làn da trên bụng nàng thật sự rất căng, từ sau khi lộ bụng nàng thường xuyên cảm nhận được cảm giác đau đớn xé rách , bên cạnh đó trên bề mặt cũng xuất hiện những vết rạn mờ nhạt, từ lúc Thời Hoài Kim nhìn thấy hắn liền nhanh chóng điều chế thuốc để khắc phục tình trạng này, những vết rạn đó mới mờ dần rồi biến mất, hắn biết trong ba tháng tới bụng nàng còn lớn hơn nữa, hắn liền cải tiến lại thành phần trong thuốc để phù hợp với thân thể nàng.
Du Thiên Linh cảm thấy việc này thật phiền toái, ngày thường nàng đều giao cho cung nữ làm: “Ồ, huynh đưa cho Bích Hà đi.”
Thời Hoài Kim nhìn bộ dáng không chút để ý của nàng, không khỏi hơi nhíu mày: “Thiên Linh , nàng đừng không để trong lòng, trong ba tháng tới bụng sẽ lớn rất mau, cảm giác đau đớn sẽ càng rõ ràng, hơn nữa vết rạn sau này rất khó phục hồi như cũ, nhất định phải nhớ bôi thuốc thường xuyên.”
Du Thiên Linh ngại hắn dài dòng như bà mụ, gật đầu nói: “Đã biết, dặn dò Bích Hà là được, nàng sẽ nhớ rõ.”
Thời Hoài Kim thở dài, lại không thể tự mình đi phân phó người hầu hạ bên cạnh nàng, hắn chỉ có thể liên tục nhắc nhở nàng: “Nàng nhất định phải nhớ rõ. Tới, nằm lên giường đi, loại cao này được cải tiến, thủ pháp mát xa cũng thay đổi, ta dạy nàng, nàng nhớ rõ rồi nói cho Bích Hà.”
“Được được được.” Du Thiên Linh có chút không để ý lên tiếng, lười biếng đỡ bụng đứng dậy, nằm xuống giường, tự giác vén xiêm y lên.
Thời Hoài Kim nhìn thấy vậy thầm than nàng đúng là bất cẩn, hắn đắp chăn cho nàng, nói : “Chờ ta làm nóng tay đã.” Dứt lời hắn liền hơ tay trên lò sưởi.
Du Thiên Linh vừa tiến vào ổ chăn liền mệt rã rời, chờ Thời Hoài Kim trở về nàng đã ngủ được một giấc rồi: “Thiên Linh? Thiên Linh?”
Du Thiên Linh bị hắn đánh thức, mơ hồ nhìn hắn, lại ngáp một cái rồi mới nói: “Được rồi, làm đi.”
Thời Hoài Kim bất lực nói: “Vậy nàng nhìn kỹ nhé. Trước tiên phải đổ một số lượng cao vừa phải vào lòng bàn tay, sau khi làm nóng lên mới được xoa lên bụng, nàng đưa bụng ra đây đi.”
Du Thiên Linh vừa kéo chăn xuống, liền lộ ra một chiếc bụng tròn . Thời Hoài Kim thần sắc dịu dàng, chậm rãi đặt tay lên, vừa xoa vừa nói: “Nhớ kỹ lực độ này, không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ, từ từ cẩn thận, không thể sốt ruột, chậm rãi xoa.”
Du Thiên Linh được hắn xoa bóp lại muốn ngủ, nhưng nàng vẫn cố gắng lên tinh thần gật đầu với hắn: “Đã biết.”
“Nàng xem, xoa theo vòng tròn như vậy thì cao mới có thể thật sự thẩm thấu, như vậy mới…… Nha, có phải hài tử vừa động hay không?” Thời Hoài Kim như bị điện giật thu hồi tay lại, vui vẻ đầy mặt nhìn bụng Du Thiên Linh.
Đứa nhỏ này rất hoạt bát, thường xuyên cử động, Du Thiên Linh không ngạc nhiên chút nào: “Đúng vậy, đại khái là chàng sờ khiến hắn không thoải mái.” Giống như là muốn đáp lại lời mẫu thân, bằng mắt thường có thể nhìn thầy viên thịt nhỏ bên trong nhô lên một chút, thập phần rõ ràng.
Thời Hoài Kim nhìn thấy, không thể tưởng tượng được nói: “Hắn lại động! Ta nhìn thấy!”
Nhìn Thời Hoài Kim kích động giống như đứa nhỏ, Du Thiên Linh lại cười nói: “Thấy được, ta cũng không bị mù, mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn sẽ như vậy, đoán chừng là gấp không chờ nổi muốn đi ra ngoài.”
Nếu ra ngoài lúc này chính là sinh non, sinh non không dễ nuôi sống. Thời Hoài Kim mềm mại vỗ về bụng nàng, thanh âm dịu dàng nói: “Bé ngoan, chớ có làm phiền mẫu thân, chờ một chút, chờ đến khi con lớn hơn chút nữa hãy ra ngoài.”
Nói chuyện với một quả cầu thịt, Du Thiên Linh nhìn hắn cũng cảm thấy buồn cười: “Hắn nghe không hiểu.”
Du Thiên Linh vừa dứt lời, bụng nàng lại di chuyển, dường như hắn muốn phản bác lời mẫu thân nói.
Thời Hoài Kim có chút kích động nói: “Nàng nhìn xem! Hắn nghe hiểu được!” Dứt lời lại nói chuyện với bụng nàng, “Bé ngoan, nói cho cha biết có phải con nghe hiểu được hay không?”
Bụng Du Thiên Linh thật sự nhô lên một chút, một khối nho nhỏ lại khiến mọi người vui vẻ một cách dị thường ,Thời Hoài Kim ngay lập tức vô cùng cảm ơn vì lúc trước mình đã không từ bỏ chính mình, kiên trì tới hiện tại, để thấy được một tiểu sinh mệnh, mà tiểu sinh mệnh này lại liên quan mật thiết với hắn.
“Thiên Linh, con của chúng ta thật thông minh, tương lai nhất định sẽ là rường cột của đất nước.”
Du Thiên Linh thật sự không biết hắn làm sao mà thấy được, tiểu tử trong bụng nàng chỉ tỉnh ngủ thôi, bắt đầu lăn lộn, một quả cầu thịt có thể nghe hiểu cái gì, nhưng nàng vẫn phụ họa theo hắn: “Đúng đúng đúng, giống huynh, thông minh.”
Thời Hoài Kim vuốt bụng nàng, trong mắt đều là khát khao: “Nhưng ta càng muốn hắn tập võ, thân thể cường tráng, kiêu dũng giống mẫu thân hắn.”
Du Thiên Linh hỏi hắn: “Nếu là nữ nhi thì sao?”
Thời Hoài Kim cười nói: “Vẫn sẽ tập võ, như thế sẽ càng giống mẫu thân hơn.”
Du Thiên Linh còn rất tự giác: Giống nàng? Nếu như thế sẽ khiến rất nhiều người lo lắng , vẫn nên giống cha đi, ôn hòa lại hiểu chuyện, bớt lo.