Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 95



29 Tháng chạp.

Thời Hoài Kim sửa sang lại đường viền tay và cổ áo, hỏi Văn Bách Linh: “Sư phụ, người nhìn con thế này có ổn không?”

Văn Bách Linh tấm tắc hai tiếng: “Đều nói nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, ta thấy ngươi cũng không kém, chỉ đến phủ công chúa thôi mà, nhìn ngươi lăn lộn này. Đẹp! Thật là đẹp mắt! Cứ tiếp tục như thế đừng thay đổi!” Vào những năm trước lúc này Văn Bách Linh đã sớm đi tiêu dao ở chỗ nào rồi không biết, chỉ là năm nay ở cạnh đồ đệ thấy cửa ải cuối năm ngay trước mắt, ông liền dứt khoát lưu lại ăn tết.


Thời Hoài Kim nhìn chính mình trong gương cũng có chút thẹn thùng, dường như hắn đã quá mức long trọng, nhưng cũng không thể trách hắn. Hắn chỉ được ở mấy ngày cùng công chúa , phần lớn thời gian đều ở trong phủ Phò mã, phu thê hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, có thể gặp nhau một lần liền có vẻ trân quý dị thường. Hiện giờ mỹ nam tử bên người Du Thiên Linh rất đông đảo, mặc dù biết nàng vô tâm, nhưng hắn vẫn không muốn bị những người bên cạnh nàng hạ thấp, đương nhiên hắn muốn ăn mặc thận trọng một chút.




Thời Hoài Kim lại chọn một chiếc kim quan mang lên, nhìn về phía Văn Bách Linh, có chút áy náy nói: “Sư phụ khó có khi đến kinh thành một lần, con lại không thể cùng sư phụ ăn tết, mong rằng sư phụ không trách tội.”

Văn Bách Linh lại chậc một tiếng: “Ngươi nha, giả bộ làm gì? Chỉ lát nữa thôi là có thể vào cung ăn tết cùng tức phụ, trong lòng ngươi đoán không chừng vui vẻ biết bao nhiêu, cũng đừng diễn trò trước mặt ta, ta đi chung Quốc công phủ tìm gia tôn hai người kia ăn cơm, ngươi nhanh chóng đi đoàn tụ cùng tức phụ ngươi đi thôi, đã nhiều ngày, ta nhìn ngươi đều thấy phiền.”


Thời Hoài Kim nhấp môi, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười không thể che dấu được: “Con đi đây.” Dứt lời hắn liền xoay người rời đi, giống như không có ý tứ muốn nghe Văn Bách linh đáp lời.

Văn Bách Linh thở dài: Nhi đại bất trung lưu (con trai lớn không thể giữ).

*

Ngày mai là đêm 30 tết, phu thê Du Thiên Linh muốn vào cung trước một ngày, thời điểm Thời Hoài Kim đến, Du Thiên Linh đã cho người sắp xếp tốt, đang ngồi bọc chăn bông phơi nắng ngoài sân, hầu hạ bên người chính là trai lơ tuấn tú Hạ công tử.

Hạ công tử nhìn thấy Thời Hoài Kim lại đây, hắn đến gần lỗ tai người đang nhắm mắt nghỉ ngơi là Du Thiên Linh nói nhỏ: “Điện hạ, Phò mã gia tới.”

Du Thiên Linh mở to mắt, lười biếng mà liếc mắt một cái, nhìn thấy Phò mã nhà nàng một thân hoa phục đỏ sậm, gương mặt trắng nõn tinh xảo, cả người lập tức lên tinh thần không ít: “U, tới rồi.” Nhìn nam nhân nhà nàng xem, tuổi càng lớn càng có hương vị.


Thời Hoài Kim thấy nàng nằm trong sân liền nhíu mày, hắn đi đến trước mặt nàng hỏi: “Lạnh như vậy sao nàng lại nằm ở bên ngoài?”

Du Thiên Linh nắm thật chặt chăn trên người, trả lời: “Chẳng mấy khi có chút ánh nắng.”

Đây là tà thuyết ngụy biện từ đâu ra, hắn không ở đây đúng là không có ai quản nàng. Thời Hoài Kim thúc giục nàng đứng lên: “Mau vào phòng đi.”

Du Thiên Linh cũng cảm thấy tự mình phơi nắng đủ rồi, liền đứng dậy theo hắn vào nhà, trai lơ bên cạnh che miệng cười nói: “Rốt cuộc vẫn là lời nói của Phò mã có trọng lượng, ta đã khuyên công chúa rất nhiều lần nhưng công chúa đều không nghe.”




Du Thiên Linh quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đấy là ngươi nói nhiều, ngươi không thể học được cách an tĩnh một chút sao?”

Hạ công tử nghe vậy trong mắt mang hàm ý sâu sắc nói: “Điện hạ xác thật muốn ta nói ít đi sao?”

Du Thiên Linh giống như nghĩ tới cái gì, ho nhẹ một tiếng có chút xấu hổ, nhanh chân bước vào phòng, không nói gì nữa.


Hạ công tử cười khẽ vài tiếng, lại quay sang nói với Thời Hoài Kim : “Phò mã gia, có thể dời bước nói chuyện mấy câu được không?”

Thời Hoài Kim có chút buồn bực, hai tên“Trai lơ” này của Du Thiên Linh, hắn đều chưa từng tiếp xúc qua, giữa hai người có gì để nói?


Hạ công tử dẫn hắn đi vào sương phòng, lấy một quyển sách nhét vào trong tay hắn: “Phò mã gia chắc hẳn cũng từng nghe nói qua, nô gia xuất thân từ Phong Nguyệt Sở, cái khác không được, nhưng loại chuyện này thật ra lại hiểu không ít, lúc này điện hạ mới bốn tháng, Phò mã gia vẫn còn phải chịu khổ, đây đều là ý tứ của điện hạ.”

Thời Hoài Kim vốn đang có chút không hiểu, nhưng mở sách ra lật vài tờ, nhìn thấy hình vẽ kỳ quái bên trong ,thoáng chốc liền rõ ràng, sắc mặt hắn đỏ bừng ngay tức khắc, có chút buồn bực nghĩ: Du Thiên Linh đúng là nữ nhân xấu xa, người đang có thai còn nghĩ tới loại chuyện này, cũng không sợ dạy hư hài tử!


Thời Hoài Kim nhét quyển sách trở lại cho hắn, nói: “Không cần.” Sau đó xoay người bước nhanh đi tìm Du Thiên Linh.

Kỳ thật Du Thiên Linh đang dựng lỗ tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng bước chân có chút nặng nề của Thời Hoài Kim liền thầm kêu không tốt, Phò mã nhà nàng cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm không tốt đó là bảo thủ. Nhưng nam nhân mà, ai mà không có thất tình lục dục ? Thời Hoài Kim vừa vào cửa, Du Thiên Linh liền giơ điểm tâm trong tay lên hỏi hắn: “Ăn chút điểm tâm nha , Hạ Minh làm, ăn rất ngon.”

Thời Hoài Kim tiếp nhận điểm tâm đặt thật mạnh lên bàn, chính là một bộ dáng mưa gió sắp tới.


Du Thiên Linh lại cười hì hì hỏi hắn: “U, mấy ngày không gặp có phải huynh lại cao hơn hay không?” Nói xong còn đứng lên so sánh với hắn “Phò mã nhà ta đúng là càng ngày càng cường tráng.”

Thời Hoài Kim ăn không tiêu bộ dáng này của nàng, hắn kéo tay nàng xuống, giương giọng hỏi nàng : “Nàng có ý gì? Ở trong mắt nàng ta là người tuỳ tiện trọng dục như vậy sao?”

Du Thiên Linh sờ sờ bụng của mình nhắc nhở hắn không được dọa đến hài tử, lại kéo hắn ngồi xuống, tận tình khuyên bảo nói: “Huynh ở trong lòng ta đương nhiên là tốt nhất, nhưng ta biết mấy ngày gần đây bên cạnh huynh oanh oanh yến yến cũng rất nhiều, phu thê chúng ta lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện nay ta cũng không thể cái kia...? Ta sợ huynh nghẹn hỏng thân mình, rồi lại bị những nữ tử lẳng lơ đó chiếm tiện nghi.”


Các triều thần bên cạnh Lưu Tiếp muốn mượn sức hắn, đương nhiên không thể thiếu việc đi ra ngoài xã giao, xác thật là có người dâng mỹ nhân lên cho hắn, chỉ là bị hắn hàm hồ cho qua, nhưng về sau chuyện như vậy chắc chắn sẽ không thiếu.

Hắn nhận thức được sắc mặt của mình có chút không tốt: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ tự giữ mình trong sạch.”


Du Thiên Linh thở dài, nói lời thấm thía: “Ta biết huynh sẽ giữ mình trong sạch, nhưng huynh vẫn quá đơn thuần, thủ đoạn trên quan trường ùn ùn không dứt, giữ mình trong sạch thì có ích lợi gì? ngay cả Văn Tu Viễn nhanh nhạy và lý trí như vậy cũng từng bị tính kế qua, ta để Hạ Minh dạy huynh, không chỉ đơn giản là giúp huynh giải quyết nhu cầu thân thể tại thời điểm này, nhiều hơn đó là dạy huynh cách phòng bị ám toán như thế nào, khi trúng kế thì phải xử lý một cách xảo diệu ra sao,ở phương diện này Hạ Minh chính là lão sư phụ, huynh nên nghĩ thoáng ra học tập cho tốt.”


Đã nhiều ngày đi lại tứ phương, Thời Hoài Kim cũng nhận ra mình bị thiếu hụt, đặc biệt là loại xã giao trong lén lút này, các loại lá mặt lá trái, kỳ thật hắn không am hiểu, đang muốn tìm người thỉnh giáo, chỉ là không nghĩ tới Du Thiên Linh đã suy nghĩ thay hắn, xem ra nàng cũng không phải không nhớ hắn chút nào.

Thời Hoài Kim trở nên bình thản hơn không ít: “Được rồi, ta sẽ thỉnh giáo Hạ công tử, hiện giờ có phải chúng ta nên vào cung hay không?”

Du Thiên Linh nghe xong mỉm cười: “Ta thích huynh chính vì tính cách biết tiếp thu của huynh! Đi, tiến cung thôi.”


Hiện giờ Du Thiên Linh là người đang có thai, đương nhiên là phải chú ý mọi nơi, vì thế hai người ngồi xe ngựa vào cung.

Thời Hoài Kim dùng lò sưởi ủ ấm tay, sau đó mới thò tay vào trong xiêm y của Du Thiên Linh sờ sờ bụng nhỏ hơi có chút phồng lên của nàng, cuối cùng cũng có thể cảm giác được một chút sự tồn tại của tiểu gia hỏa này.

Trên mặt hắn không che dấu được sự vui sướng, hỏi nàng: “Mấy ngày nay thế nào? Vẫn mệt mỏi như vậy sao?”


Du Thiên Linh lắc đầu: “Hiện tại không phải đang ở thời điểm cuối năm sao, lâm triều cũng được miễn, không có đại sự gì, ta cũng thanh nhàn hơn rất nhiều, chỉ yên tâm dưỡng thai, tinh thần cũng tốt lên. Nhưng thật ra gần tới cửa ải cuối năm công việc tại Lễ Bộ lại bận rộn hơn , đúng không?”

Thời Hoài Kim nói: “Vẫn tốt, rốt cuộc ta là Phò mã, mấy chuyện mệt nhọc vất vả cũng sẽ không giao cho ta. Mấy ngày gần đây trời lạnh, nàng không nên tùy tiện ra ngoài rất dễ bị trúng gió, nếu bị bệnh thương hàn thì lại càng không dễ khỏi.”


Du Thiên Linh gật đầu nói đã biết, lại than một tiếng: “Năm nay trời thật lạnh, mấy tháng này trong kinh thành năm nào cũng lạnh như vậy sao .”

Thời Hoài Kim lắc đầu nói không phải: “Năm nay xác thật lạnh sớm, không ít người đều bị bệnh thương hàn, ta còn nghe nói có không ít địa phương có người bị bệnh lao, sư phụ ta còn tính toán sang năm sẽ đi đến những nơi này xem sao.”


Bệnh lao chính là bệnh nặng, một khi bị bệnh thì tám chín phần mười đều không sống được, Du Thiên Linh nhíu mày nói: “Nếu đúng là như vậy, triều đình nên phái một số ngự y đi xem, bệnh lao dễ lây , nếu để bệnh tình khuếch đại thành bệnh dịch thì càng nguy hiểm hơn.”

Thời Hoài Kim gật đầu: “Sang năm rồi nói sau, cho nên nàng càng phải bảo trọng thân mình, trăm triệu không thể khiến bản thân bị bệnh.”

Du Thiên Linh phải bảo đảm nhiều lần, Thời Hoài Kim mới không nhắc lại nữa, hai người thân mật trò chuyện về hài tử chưa xuất thế, Du Thiên Linh lại càng thêm thích vật nhỏ chưa biết động này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv