Du Thiên Linh không phải người hay đa sầu đa cảm , nhưng lần này Hạ Diệc Thầm đi, nàng vẫn rất thương cảm. Giao tình mười bốn năm giữa nàng và Hạ Diệc Thầm, thêm thêm giảm giảm có tám năm thời gian là sớm chiều ở chung, giữa hai người có mười phần ăn ý, chỉ cần một ánh mắt của nàng, là Hạ Diệc Thầm đã biết nàng muốn làm cái gì.
Nhưng tình cảm như vậy không phải tình yêu, mỗi lần tưởng tượng đến cảnh nàng làm chuyện phu thê với Hạ Diệc Thầm, nàng liền muốn ghê tởm, toàn thân đều không thoải mái. Cho nên lúc trước Hạ Diệc Thầm nói muốn thành thân với nàng, nàng cảm thấy mình không khác gì bị người vũ nhục. Nhiều năm làm huynh đệ như vậy, ngươi bảo ta làm tức phụ của ngươi? Chuyện rời đi ai cũng không muốn . Nhưng hiện tại mất đi người huynh đệ này, nàng cũng thật sự khó chịu.
Ai, thật là khó nghĩ, giữa nam nữ không thể có tình cảm huynh đệ đơn thuần sao? Nhiều năm ở chung như vậy, con mẹ nó , thời thời khắc khắc ngươi đều muốn ngủ với ta sao? Vừa nghĩ tới liền buồn nôn.
Du Thiên Linh ngửa đầu rót chén rượu tiếp theo, một say giải ngàn sầu đi.
Thời Hoài Kim thấy nàng uống mà không màng tất cả như vậy, nhăn mày khuyên nhủ: “Uống ít thôi.”
Du Thiên Linh là người biết lắng nghe sao? Trời đất bao la lão tử là lớn nhất.
“Không uống được, thì ngồi im .” Nói xong lại rót tiếp một chén.
Thời Hoài Kim nhìn bên cạnh còn một vò rượu đã thấy đáy, hắn lấy lại đây ngửa đầu uống cạn.
Du Thiên Linh nhìn thấy động tác bên này của hắn thì trừng lớn đôi mắt. Thật khó lường, Phò mã của nàng ngồi mái nhà uống rượu, dũng cảm như vậy?
“Tại sao huynh lại uống rượu?”
Ngụm rượu kia quá lớn, có chút rượu theo khóe miệng Thời Hoài Kim chảy xuống, xẹt qua đường cong ở cổ, chảy vào bên trong quan phục, khiến nàng cảm thấy có một loại dụ hoặc đặc biệt.
Du Thiên Linh nuốt nước miếng, đoạt cái bình kia lại đây: “Huynh không thể uống rượu, đừng uống.”
Thời Hoài Kim còn rất quật cường: “Ta có thể uống, một mình nàng uống không thú vị, ta uống cùng nàng, nàng uống một chén, ta uống một ngụm.” Nói xong lại đoạt bình trở về, rót đầy rượu vào trong miệng.
Du Thiên Linh phục hắn, bò qua giật lấy vò rượu nói: “Được rồi, được rồi, ta không uống, nhìn không ra tính tình huynh còn rất lợi hại.”
Thời Hoài Kim nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : “Say rượu hại thân, nàng không thèm để ý, thì ta còn để ý làm gì? Phu thê chúng ta cùng tiến cùng lui, nàng say ta cũng không tỉnh.”
Du Thiên Linh bật cười, khói mù trong lòng xem như tan đi, đứng dậy ngồi xuống gần hắn, một tay ôm eo hắn : “Nhìn xem, tính tình huynh càng ngày càng lớn.”
Thời Hoài Kim hạ mặt mày, mím môi, thấp giọng nói: “Vậy nàng cứ tùy tiện uống đi, ta mặc kệ.” Bộ dáng ẩn nhẫn lại ngoan ngoãn.
Du Thiên Linh cúi người hôn lên má hắn một cái: “Quản đi, ta thích huynh quản ta……”
Lúc trước Du Thiên Linh thật sự không chịu nổi một chút quản giáo nào, mềm cứng đều không ăn, nhưng trên người Thời Hoài Kim như có một loại ma lực, hắn quản nàng, nàng cũng không chê phiền.
Thời Hoài Kim quay đầu nhìn nàng: “Nếu nàng có chuyện gì phiền lòng có thể nói với ta, đừng uống rượu giải sầu một mình.”
Huynh đệ thân thiết muốn thành thân với mình, Du Thiên Linh không có cách nào giải thích cho Thời Hoài Kim ? nàng chỉ cười ha ha nói: “Ai, cũng không có gì phiền lòng, nói như thế nào cũng là lão bằng hữu, người đi rồi, khó tránh khỏi có chút thương cảm, không có việc gì.”
Thời Hoài Kim là người thức thời, nàng cự tuyệt một lần, hắn sẽ không đuổi theo tiếp tục hỏi, cúi đầu giữ chặt mái ngói.
Du Thiên Linh sợ hắn hiểu lầm, đi lên ôm lấy eo hắn, đè hắn trên mái ngói, vùi đầu hôn một cái: “Nhưng chỉ cần có huynh ở cạnh ta, chút thương cảm này không tính là gì.” Nàng hôn lên cánh môi hắn,nhẹ nhàng trằn trọc.
Thời Hoài Kim theo thói quen đón ý nói hùa theo nàng, nhưng nàng có một tật xấu, vừa hôn liền sờ loạn, chẳng phân biệt trường hợp, hiện nay đang ở trên nóc nhà, sao Thời Hoài Kim có thể tùy ý nàng, hắn duỗi tay đẩy nàng ra: “Một thân mùi rượu, đi xuống tắm rửa đi.”
Du Thiên Linh nghe vậy nhướng đầu mày: “U, còn ghét bỏ ta?” Nói xong liền giống như trừng phạt cắn hắn một ngụm, vừa cắn vừa kéo đai lưng hắn ra.
Thời Hoài Kim bị nàng cắn vài cái, vội vàng biện giải nói: “Không phải, ở đây hơi cộm, về phòng đi……”
Du Thiên Linh ngẫm lại , cũng đúng, Phò mã nhà nàng da thịt non mịn, không thể để mái ngói cắt hỏng mất.
Hai người về phòng thân thiết một hồi, lần này Du Thiên Linh ăn uống no đủ, vuốt sống mũi thẳng thắn tuyệt đẹp của Thời Hoài Kim nói: “Chỗ nào của huynh cũng đẹp, nếu tương lai sinh hài tử giống huynh thì tốt rồi.”
Thời Hoài Kim nghe vậy mở to mắt, hắn không nghĩ tới Du Thiên Linh sẽ đồng ý loại chuyện này: “Nàng muốn sinh?”
Đối với việc này , Du Thiên Linh không vội: “Nước chảy thành sông đi, hai ta thân thiết như vậy, đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Kỳ thật, với hài tử, nàng không có nhiều hứng thú, nhưng cho dù nàng bận rộn cỡ nào, thì rốt cuộc vấn đề nối dõi tông đường, Thời Hoài Kim cũng không có cách nào làm thay nàng.
Thời Hoài Kim ngồi dậy , ra vẻ đứng đắn : “Nếu nàng đã nghĩ kỹ và muốn mang thai, thì rất nhiều chuyện cần phải sửa lại.”
Du Thiên Linh theo hắn ngồi dậy, mờ mịt nói: “Sửa cái gì ?”
Gần như mỗi lần thân thiết xong bọn họ đều tắm gội, thời điểm tắm gội nàng sẽ rửa sạch hết mấy thứ hắn nhét vào trong người nàng, như vậy cũng không dễ dàng thụ thai, Thời Hoài Kim cho rằng tạm thời nàng không muốn có hài tử, không nghĩ tới nàng lại hoàn toàn không biết.
Hắn nói: “Trước tiên nàng phải bỏ rượu, rượu đối với thai nhi không tốt, thói quen ẩm thực cũng phải sửa đổi, không thể tùy tiện kén ăn……”
Hắn lải nhải một đống, Du Thiên Linh nghe được đầu đều muốn to ra, nàng nằm xuống, trở mình nói: “Cái kia…… có rồi nói sau.” Sinh hài tử sao lại có nhiều điều cần chú ý như vậy?
Lúc trước Thời Hoài Kim cho rằng nàng không muốn, hiện giờ biết nàng không kháng cự chuyện sinh con, sao có thể bởi vì một việc nhỏ như thế này liền từ bỏ? Hiện tại nàng đang ít tuổi , dễ sinh hài tử, đương nhiên phải sinh bây giờ mới tốt.
Hắn nằm xuống , trong lòng âm thầm có quyết định.
*
Mấy ngày sau, Hạ Quốc liền đưa khế ước bang giao giữa hai nước lại đây, đồng thời cũng tặng thêm một vài vị mỹ nhân.
Du Bá Thiên có Hoàng Hậu bưu hãn quản lý, nào dám thu nạp mỹ nhân gì đó, liền đẩy cho sáu nhi tử.
Phụ tử mấy người ngồi cùng nhau. Du Đại, Du Nhị, Du Tam đều đã thành thân, trong nhà có chính thê quản, một đám thê tử, tất cả đều không phải đèn cạn dầu, đương nhiên không dám nhận.
Du Đại nói: “Nếu không Du Tứ, Du Ngũ, Tiểu Lục mang về đi, ba người các ngươi còn chưa có thê tử đâu, coi như là thông phòng gì đó?”
Du Tứ cự tuyệt nói: “Đại ca, huynh mới ở kinh thành không bao lâu , thế nhưng đã nhiễm loại ác tục (phong tục xấu ) này của thế gia, lại còn thông phòng? Việc này chúng ta sẽ nói với đại tẩu.”
Du Đại vừa nghe thế, liền cảnh cáo nói: “Ngươi dám nói với đại tẩu ngươi thử xem! Ta sẽ cắt đầu lưỡi tiểu tử nhà ngươi!”
Mấy người lại nhìn về phía Du Ngũ ,Du Lục, hai người cũng xua tay cự tuyệt, các tiểu thư xinh đẹp như hoa trong kinh thành nhiều như thế , bọn họ đã sớm nhìn trúng, lúc này sao có thể tiếp nhận thêm bất cứ một vị mỹ nhân nào.
Du Tứ nói: “Nếu không đưa qua cho Thiên Linh đưa đi, nàng thích nhất là mỹ nhân.”
Du Ngũ lắc đầu: “Không tốt, tiểu thất đã có Phò mã, lại đưa mấy mỹ nhân qua, nếu Phò mã coi trọng, vậy không phải là chia rẽ tình cảm phu thê nhà người ta sao?”
Du Đại nói: “Muội phu không phải người như vậy, chủ yếu vẫn là tiểu thất, ai? Có phải trong đám người đó còn có hai nam nhân không?”
Du Nhị gật đầu: “Có hai nam nhân, còn nói là cố ý dâng cho Tiểu Thất , hình như một người am hiểu trù nghệ, một người am hiểu điều chế hương liệu.”
Du Tam chép chép miệng: “Hạ Diệc Thầm đúng là không có ý tốt, người đi rồi, còn không cho muội phu sống yên ổn, nhanh chóng tặng hai hồ mị tử lại đây.”
Lúc này Du Bá Thiên đột nhiên hỏi: “Thiên Linh thành thân đã được một thời gian rồi, còn không có động tĩnh gì sao?”
Du Đại lắc đầu: “Không đâu, mỗi ngày thái y đều bắt mạch, còn chưa có đâu.”
Du Bá Thiên nghe xong có chút buồn: “Hoài Kim cũng không biết nóng nảy, thừa dịp đang trong thời kỳ tân hôn , tình cảm phu thê còn tốt đẹp, sinh hài tử ra, về sau sự vụ trong triều càng ngày càng nhiều, Thiên Linh làm gì có thời gian sinh con? Thật không khiến người khác bớt lo.”
Huynh đệ mấy người hai mặt nhìn nhau, Du Tam nói: “Đem người đưa tới chỗ Thiên Linh đi, nguyên một đám người vào phủ, muội phu sẽ sốt ruột.”
Du Bá Thiên suy nghĩ, cảm thấy cũng tốt: “Được, đưa cho Thiên Linh đi.”
Hết ngày, Du Thiên Linh trở về phủ phò mã, Thời Hoài Kim còn chưa trở về , quản gia đến bẩm báo: “Công chúa, Hạ Quốc hiến tặng sáu vị mỹ nhân, bệ hạ đem mỹ nhân đưa đến chỗ ngài.”
Du Thiên Linh nghe xong không thèm để ý: “Ồ, được thôi, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước đi.” Trước kia thời điểm còn ở Bắc Cương, người khác tặng mỹ nhân cho cha nàng, ông ấy thường xuyên tống cổ đến chỗ của nàng, nàng đều đã thành thói quen.
Quản gia hỏi nàng: “Công chúa có muốn xem qua một chút không?”
Du Thiên Linh xua tay: “Không cần, về sau loại chuyện này hỏi Phò mã là được, không cần nói với ta.” Nói xong nàng xoay người sải bước ra ngoài.
Chờ tới khi Thời Hoài Kim trở về, quản gia bẩm báo với Thời Hoài Kim , Thời Hoài Kim nghe nói Du Thiên Linh cho người ở lại, hắn hỏi quản gia : “Những người này có thể làm gì?”
Mỹ nhân thì có thể làm gì, còn không phải là khiến người khác vui vẻ. Công chúa đem mấy người này giao cho Phò mã, khẳng định là đồng ý thêm người cho Phò mã.
Quản gia trả lời: “Giỏi ca múa, có chút trù nghệ, điều chế hương liệu, Phò mã muốn xem qua không?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Ngươi đi sắp xếp là được.” Tâm tư của bệ hạ thật ra hắn cũng có chút hiểu biết, nhất định là không dám giữ mỹ nhân Hạ Quốc ở trong cung, mới đưa mỹ nhân đưa đến chỗ Du Thiên Linh, hắn không thể khiến Du Thiên Linh hiểu lầm rằng hắn cảm thấy hứng thú với mỹ nhân, đương nhiên là hắn không muốn găp.
Vì thế quản gia liền tự mình đi sắp xếp, thời điểm mấy vị mỹ nhân đó tới đều đội mũ có rèm, mỗi người đều chân dài eo nhỏ, đến khi sắp xếp phòng ở ông mới phát hiện trong đó có hai người là nam tử. Quản gia suy nghĩ, bệ hạ thưởng hai nam tử tuấn tú lại đây, khẳng định là thêm trai lơ cho công chúa, liền có sắp xếp khác dành cho hai người.