Hồi Lực đóng cửa là chuyện chắc chắn, các minh tinh đều vô cùng sợ hãi, ngay cả nhân viên công tác cũng có tâm tư mà làm việc, ba mươi lăm con người tụ lại chỗ, ngừng thảo luận xem bọn họ được nhận bao nhiêu tiền phí nghỉ việc.
Đúng lúc này mạng lại truyền đến tin tức rúng động: Mẹ Úc, Mỹ Tư Tư cầm trong tay 61% cổ phần, trở thành đại cổ đông của Hồi Lực! Người ngoài ai cũng hề nghĩ tới là có bước chuyển ngoặt lớn như vậy, rối rít cảm thán rằng mình đoán đúng quá trình, nhưng lại đoán ra kết cục.
Tinh Thần chen chân vào Hồi Lực, điều này ai cũng có thể nghĩ ra được, nhưng điều mà bọn họ ngờ đến chính là, người đứng sau lưng thu mua cổ phần của Hồi Lực lại là Mỹ Tư Tư.
Vì sao phải là Úc Thịnh, cũng phải là Úc Quý mà lại là mẹ Úc? Giới truyền thông nhạy cảm nhìn ra được manh mối hề tầm thường, bắt đầu rối rít khai quật đào bới, ai biết lần điều tra này lại tra ra việc khiến người ta khiếp sợ.
Lý Mạn Như thế mà lại có khoảng thời gian theo đuổi cha Úc Quý, còn hãm hại mẹ Úc Quý nữa! Đây quả thực là câu chuyện hào môn cẩu huyết mà! Các phóng viên lập tức khác gì gà chọi đánh nhau, bắt đầu chút kiêng nể mà đăng bài.
“Bí động trời! Tổng giám đốc của Hồi Lực cùng người sáng lập ra Tinh Thần trước kia từng có khúc mắc tình cảm!”
“ người phụ nữ cường thế như Lý Mạn Như, lại từng từ thủ đoạn nào để theo đuổi người khác!”
“Thiết nương tử trong giới giải trí ngày xưa lại là người có thủ đoạn thâm độc…”
…
Vì vậy, quá khứ khiến cho Lý Mạn Như căm thù đến tận xương tủy cứ như vậy bị giới truyền thông kiêng nể gì mà đào lên, cũng trở thành đề tài cho cư dân mạng đàm luận những khi rảnh rỗi.
“Chậc chậc, ngờ tới nha, Lý Mạn Như bình thường nhìn rất khí thế, ai ngờ lúc trẻ lại làm ra mấy chuyện tranh giành đàn ông này!”
“Người đàn bà này buồn nôn, những thủ đoạn kia là làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, đột nhiên cảm thấy mẹ Úc Quý đáng thương!”
“Mình mà! Lý Mạn Như phải loại tốt đẹp gì, Hồi Lực rớt đài thực là việc khiến cho lòng người hả hê!”
…
Lúc đó Lý Mạn Như vẫn bị giữ ở đồn cảnh sát, chuẩn bị ra hầu tòa. Vốn là biết gì về tin tức bên ngoài, nhưng Úc Quý lại cố tình đến gặp bà ta, đem tất cả các tin tức này cho bà ta biết.
Lý Mạn Như thế nào cũng ngờ được là Hồi Lực do tay mình gây dựng cuối cùng lại rơi vào tay Mỹ Tư Tư, quả thực chỉ nghĩ muốn điên lên rồi, bà ta thà rằng Hồi Lực bị đóng cửa còn hơn là nhìn thấy cái kết cục này!
“Yên tâm , mẹ tôi giúp bà quản lý Hồi Lực tốt.” Úc Quý ở trước cửa kính dày, từ ngoài nhìn vào mỉm cười với Lý Mạn Như, “Hồi Lực sụp đổ, càng đổi tên.” Ngừng chút, lại nở nụ cười vô cùng thâm sâu: “Nhưng nó vĩnh viễn bị phụ thuộc vào Tinh Thần.”
“Úc gia các người chết tử tế đâu!” Lý Mạn Như sắc mặt trắng bệnh, quơ quơ tay, dễ dàng mà đứng vững, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Úc Quý, hung ác như con sói cái bị vây khốn.
“Bà yên tâm, chúng tôi sống tốt.” Úc Quý từ ghế đứng lên, sửa sang lại cúc tay áo màu hổ phách, : “Mà bà, cứ yên ổn mà ở trong tù .” xong, cũng thèm nhìn Lý Mạn Như cái mà nghênh ngang rời luôn.
Để lại Lý Mạn Như đứng nguyên tại chỗ, hoảng sợ trợn to hai mắt. ! So với việc bị ngồi tù cả đời, bà ta tình nguyện bị bắn chết luôn còn hơn, phát là xong chuyện, ai mà biết nếu còn ở trong tù nhiều năm như vậy, thằng nhóc kia còn dùng thủ đoạn gì để đối phó với bà ta nữa đây!
Phải chịu đựng nhiều năm đau khổ như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi là bà ta cảm thấy sợ hãi đến phát điên rồi!
Lý Mạn Như nắm chặt cái cột bên cạnh, ngực ngừng phập phồng, miệng thở dốc liên tục, nếu sớm biết như vậy...sớm biết vậy... Bà ta từ từ nhắm mắt lại, trong lòng giống như bị đổ bê tông, lại giống như sắt nung, vừa nóng lại vừa đau.
Chuyện của Hồi Lực cũng ảnh hưởng gì đến Tạ Uyển, thực tế là bị nhốt ở đoàn làm phim, cho phép ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể lên mạng đọc blog theo dõi tình hình. Nhưng mà truyền thông dường như quá quan tâm với việc Hồi Lực tái sinh, bởi mọi chú ý đều tập chung vào tam giác tình giữa cha mẹ Úc Quý và Lý Mạn Như, dần dần Tạ Uyển cũng muốn đọc nữa, dứt khoát để di động xuống, chuyên tâm đóng phim.
“Cảnh tiếp theo, Nghê Giai chủ động hôn Tất Duệ, mọi người chuẩn bị vào vị trí!” Tiền Tôn giơ cái loa lên, hô rung trời rung đất, khiến cho trợ lý đứng cạnh ông giật bắn mình.
“Tôi sẵn sàng!” Úc Quý nhếch môi, đưa mắt ý nhìn Tạ Uyển, : “Uyển Uyển cũng vậy.”
Tạ Uyển bị cái nhìn này của Úc Quý khiến cho toàn thân tê dại, trong lòng ngừng bồn chồn, Úc Quý có chủ ý xấu xa gì chứ đúng . Nhớ tới lần trước khi quay cảnh hai người ôm nhau, mặc dù có máy quay mà tay cũng dám làm loạn, khiến cho Tạ Uyển nhịn được cắn môi, trừng mắt liếc Úc Quý cái, cảnh cáo được phép xằng bậy.
“Vậy bắt đầu thôi!” Tiền Tôn ngồi xuống ghế, giơ tay lên làm động tác bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Tất Duệ và Nghê Giai đến trường đại học, cố gắng của hai người cuối cùng cũng nhận được hồi báo, sau khi kì thi trung học kết thúc, Tất Duệ thực được lời hứa với Nghê Giai, cùng học chung trường đại học và cùng chuyên ngành luôn.
Các đàn đàn chị nhiệt tình giúp bọn họ cầm hành lí rồi đưa bọn họ vào kí túc xá, cho hai người biết những vận dụng cần thiết hàng ngày phải mua ở đâu, sau đó mới rời , trong kí túc xá chỉ còn lại hai người là Tất Duệ và Nghê Giai.
Vì hai người đến sớm nên những người bạn ở cùng kí túc xá còn chưa đến. Tất Duệ chọn lấy cái giường gần cửa sổ, để hành lí của Nghê Giai vào trong, sau đó ra khóa trái cửa.
Nghê Giai hiểu gì, nhìn cậu hỏi: “Tất Duệ, cậu khóa cửa làm gì vậy?”
“Giai Giai.” Tất Duệ thầm hít sâu hơi, siết chặt bàn tay hơi ướt, : “Mình… Chúng mình cuối cùng cũng học đại học rồi.” Cậu căng thẳng nên lắp bắp, năng cũng ra đâu vào đâu, nhưng Nghê Giai nghe lần là hiểu ngay. buông khăn lau trong tay ra, mỉm cười nhìn Tất Duệ, hỏi: “Vậy sao?”
Bị nhìn như vậy, Tất Duệ vừa mới nổi lên chút dũng khí nho , trong nháy mắt trở nên ủ rũ, cậu phiền não vuốt tóc, đáp: “ có, có gì, mình, chúng mình dọn dẹp phòng ...”
xong liền cầm lấy chổi rồi quét lung tung mặt đất, trong lòng thầm ảo não, bình thường cậu phải là người như vậy, nhưng vì sao cứ mỗi lần ở trước mặt Nghê Giai cậu lại trở nên nhút nhát, trong lòng vốn chỉ muốn nhân cơ hội này để xác nhận quan hệ giữa mình và Giai Giai bằng lời lần thôi mà, chẳng lẽ lại khó đến vậy sao?!
Nghĩ vậy, tốc độ vung chổi của Tất Duệ càng nhanh hơn, làm cho bụi bặm bay ra khắp phòng. Nhìn bộ dạng ảo não thôi của Tất Duệ, giống như đứa trẻ bị mất món đồ chơi thích vậy. Nghê Giai buồn cười, đột nhiên bước lên bước nắm lấy tay Tất Duệ.
Tất Duệ giật mình lui về sau bước, cây chổi trong tay cũng rơi xuống đất luôn.
Kể từ sau buổi tối của lớp mười đó, hai người có thêm bất cứ hành động tiếp xúc thân mật nào khác, bình thường Nghê Giai đối với Tất Duệ còn nghiêm khắc hơn cả giáo. giờ Tất Duệ làm thế nào cũng ngờ rằng ấy chủ động nắm tay mình, trong nháy mắt cả mặt cậu đỏ bừng, tim cũng đập liên hồi, sợ đến mức ngay cả nhìn cũng dám, tay lại nắm chặt lấy tay Nghê Giai, nhưng vẫn có cảm giác sợ Nghê Giai rụt tay về.
“Tất Duệ.” Nghê Giai mở miệng gọi cậu, ngữ điệu rất ổn định, đối lập với vẻ bối rối của Tất Duệ. Tất Duệ lại càng căng thẳng hơn, ánh mắt đảo loạn, nhưng vẫn dám nhìn Nghê Giai, “Giai Giai, sao…sao vậy…”
“Cậu cúi đầu xuống .” Bàn tay Nghê Giai đặt lên vai Tất Duệ, giọng .
Đầu óc Tất Duệ hoàn toàn trống rỗng, căn bản thể suy nghĩ được gì, chỉ theo bản năng nghe theo lời Nghê Giai, cúi đầu xuống thấp. Khóe môi Nghê Giai khẽ nhếch lên, nhón chân, nhàng hôn lên môi Tất Duệ cái.
Đầu Tất Duệ oang oang như muốn nổ tung, thân thể lập tức cứng lại như gỗ, hai tay run run vuốt môi mình, nuốt nước miếng ực cái, dám tin nhìn Nghê Giai, “Giai, Giai Giai...”
Nghê Giai cười : “Còn mau dọn dẹp tiếp .” Ngừng chút, lại cố ý nhấn mạnh thêm hai chữ: “Bạn trai.”
Đại não Tất Duệ lúc này hoàn toàn đông lại, ước chừng phải năm phút sau mới có phản ứng, mừng như điên : “Giai Giai! Em đồng ý rồi? đồng ý rồi!” Tất Duệ kích động đến mức hai tai đỏ lên, lúc còn khua tay múa chân, khiến cho người ta vừa buồn cười vừa thương. Nghê Giai cũng nhịn được mà đỏ bừng mặt, cố ý lạnh lùng : “Biết rồi mau thu dọn !”
Tất Duệ cắn môi, vẫn di chuyển.
Nghê Giai liếc mắt : “ sao vậy? muốn làm nữa à?”
Tất Duệ quẫn bách, cúi đầu giọng : “ phải đâu Giai Giai, toàn thân đều đông cứng cả rồi, nhúc nhích được.”
Nghê Giai nghe xong liền sững sờ, lập tức bật cười thành tiếng.
Ánh mặt trời nhàng chiếu xuyên qua cửa sổ, nhưng nụ cười thiếu nữ so với ánh mặt trời nhìn còn sáng lạn hơn, rực rỡ hơn, chàng trai bên cạnh mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng rực, tinh thần tràn đầy vui vẻ.
có hiểu lầm, có bạn bè xấu chen ngang, càng có mấy chuyện sẩy thai này nọ... Chỉ có tình tuyệt đẹp như thế, trong sáng và thuần khiết trong những năm tháng thanh xuân.
“Cut!” Tiền Tôn kịp thời hô ngừng, “Rất tốt! Chuẩn bị chút, đợi lát nữa quay nốt cảnh nữa là kết thúc.”
Sau tiếng của ông, Úc Quý và Tạ Uyển đều thu lại nét mặt của nhân vật, sang chỗ nghỉ ngơi.
“ cách xa em ra chút !” Úc Quý vừa mới chuẩn bị kéo Tạ Uyển dựa vào lòng mình lại bị thanh hung ác của người ngăn lại. Trong cảnh diễn vừa rồi, người ngày thế nhưng lại thầm nắm tay cho rời , hết nổi với mà. Nếu phải ở giữa chốn đông người nên làm điều quá đáng Tạ Uyển muốn giơ chân đạp cho Úc Quý cái luôn.
Cũng đâu phải là chưa từng hôn đâu! Lần sau mà còn như vậy nữa hôn cho chết luôn!
“ chịu!” Úc Quý để ý tới giọng lạnh lùng của Tạ Uyển, mặt dày sán tới tựa đầu vào vai Tạ Uyển, vươn cánh tay dài ôm Tạ Uyển vào ngực, “Uyển Uyển, quay xong bộ phim này, em có muốn tiếp tục nhận kịch bản đóng phim mới nữa ?”
Tạ Uyển bị câu hỏi này làm cho sững sờ, quên mất cả việc đẩy Úc Quý ra. Có tiếp tục đóng phim nữa hay ? Hai mắt Tạ Uyển lóe sáng, ngay từ lúc trọng sinh, quyết định kiếp này sống như kiếp trước, liên tục đóng phim tới khi nào thể nữa thôi, nhưng biết từ lúc nào mà thay đổi quyết định. muốn sống mà luôn bị truyền thông giám sát, lại cũng muốn những người thân vì mà thỉnh thoảng lại xuất các tin tức mạng.
Bất tri bất giác, nghĩ đến chuyện từ từ rời xa cái giới giải trí này rồi...
Hình như đoán ra được ý nghĩ của , Úc Quý khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tạ Uyển : “Uyển Uyển, quay xong bộ phim này, chúng ta du lịch được ?”
“Du lịch?” Tạ Uyển uống ngụm nước, lau miệng hỏi: “ muốn nơi nào? Nước ngoài sao?”
“Nước ngoài có gì đẹp chứ!” Úc Quý lắc đầu , “Chúng ta du lịch trong nước được ?” Lại cố ý cường điệu thêm câu: “Chỉ hai người chúng ta thôi! Lộ trình chuẩn bị xong hết rồi!”
“Hả?” Tạ Uyển quay đầu nhìn người , hỏi: “Ngay cả lộ trình cũng lên kế hoạch xong rồi sao? mau! Có phải sớm ủ mưu rồi hay ?”
Úc Quý nheo mắt, nghiêng đầu cầm ngón tay Tạ Uyển lên mút cái, ánh mắt vô cùng mê hoặc : “Đúng thế sao?”
“ chuyện nghiêm túc!” Tạ Uyển giơ tay vỗ lên đầu cái.
Úc Quý ấm ức sụt sịt : “Dạ.”
Tạ Uyển lại hỏi: “Vậy nếu em muốn đóng bộ phim nữa làm sao bây giờ?”
“Vậy chờ lần sau nữa vậy.” Úc Quý chẳng hề để ý, cười : “Dù sao nếu cứ liên tục chờ, chắc chắn có lúc em có thời gian mà.”
Tim Tạ Uyển khẽ run, hốc mắt lập tức nóng lên, cúi đầu xuống, khó khăn điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, vỗ mặt Úc Quý, : “Vậy phải xem biểu của thế nào !”
Vì vậy, Tiền Tôn phát ra chỉ sau đêm mà kĩ năng diễn xuất của Úc Quý đột nhiên tăng lên chóng mặt, hề có NG (cảnh quay chưa đạt) ở những cảnh diễn cùng Tạ Uyển. Từng cảnh từng cảnh đều qua rất nhanh, quả khiến cho người ta khiếp sợ thôi.
Ngay cả những diễn viên làm việc nhiều năm trong giới giải trí cũng làm được như vậy, thế mà thằng nhóc kia lại làm được, biết có phải uống nhầm thuốc rồi ?
Nhưng mà cho dù Tiền Đạo trong lòng có nghi ngờ việc Úc Quý làm được như vậy, người được lợi nhất đương nhiên chính là ông. Tiền Tôn hổ danh là đạo diễn quốc tế nổi tiếng bóc lột người, thừa dịp trạng thái của Úc Quý tốt, liền ngửng đẩy nhanh tiến độ, thế nên bộ phim kết thúc sớm hơn tháng so với kế hoạch.
Phải biết là, thời gian quay bộ phim điện ảnh giống với phim truyền hình, cực kì ngắn thôi, cho nên nếu có thể đem thời gian rút xuống tháng phải là cực kỳ giỏi. Bởi vậy tại buổi tiệc ăn mừng “ đời bên em” đóng máy, Tiền Tôn đặc biệt cao hứng, còn phá lệ uống say trận cùng các nhân viên.
“Tôi vui! Đừng cản tôi! Tôi có say! Tôi vẫn muốn uống!” Tiền Tôn lúc uống rượu say mất hết hình tượng, đem toàn bộ rượu bàn ôm vào ngực mình, đoàn làm phim nhìn thấy mà trợn tròn mắt, bọn họ ngờ rằng đạo diễn tài năng và nổi tiếng như Tiền Tôn mà chén gục! Càng nghĩ tới hình tượng bình thường của ông là người nghiêm túc như vậy, đến khi uống say rồi lại thành ra thế này đây!
Cả đám chẳng còn tâm trạng nào mà high nữa, rối rít tới khuyên ngăn Tiền Tôn. Mà Úc Quý liền nhân cơ hội này kéo Tạ Uyển ra ngoài.
“ làm sao vậy, em còn chưa ăn no mà.” Trở về phòng khách sạn, Tạ Uyển bất mãn giật tay Úc Quý ra, rầu rĩ . Món gà ở đó ăn ngon quá, đáng tiếc còn chưa kịp ăn thêm mấy miếng bị Úc Quý kéo ra ngoài, người này rốt cục nổi điên cái gì đó? Chẳng lẽ cũng uống say rồi sao!
“ cũng chưa ăn no mà.” Úc Quý vô cùng thâm ý nhìn Tạ Uyển, xoay người đè lên ván cửa, vừa hôn vừa : “Cho nên bây giờ về phòng ăn tối đây.”
Trong lòng Tạ Uyển bỗng gióng hồi chuông mạnh mẽ, muốn đẩy Úc Quý ra, đáng tiếc là muộn, Úc Quý lúc nào cũng nghe lời , nhưng chỉ riêng những lúc thế này là , dù Tạ Uyển có cự tuyệt trăm lần cũng nghe…
Cho nên, Tạ Uyển người còn chưa được ăn no, đáng thương trở thành bữa tối cho người ta, bị lật qua lật lại ăn sạch , cuối cùng suýt nữa đến cả bột xương cũng còn…
Sau khi bộ phim đóng máy, đoàn làm phim “ đời bên em” liền bay khỏi Nam Thành. Tiền Tôn hết sức hài lòng với Tạ Uyển và Úc Quý, trước khi chia tay còn với Tạ Uyển: “Uyển Uyển, về sau khi nào muốn đóng phim tiếp cứ với tôi, bộ phim lần sau nhất định tôi gọi .”
Người làm diễn viên được Tiền Tôn hứa hẹn như vậy, Tạ Uyển cảm thấy mình thành công rồi. cũng làm bộ làm tịch mà cảm ơn Tiền Tôn, sau đó mới bất mãn bị Úc Quý dắt trở về nhà.
Ngày hôm qua ở khách sạn lăn qua lộn lại làm mấy lần, Tạ Uyển cảm giác cả người đều mềm nhũn ra rồi, lúc này cần giấc ngủ ngon. Úc Quý cũng thấy được là Tạ Uyển mệt mỏi, liền cố gắng nén nhịn bất mãn của mình với Tiền Tôn, lái xe nhanh đưa Tạ Uyển về nhà.
Kết quả vừa mới trở về chuông điện thoại lại thi nhau kêu ầm ĩ.
Tiền Tôn là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, bộ phim “ đời bên em” khiến truyền thông vô cùng chú ý, bởi vậy đoàn làm phim mặc dù bí mật đóng máy, nhưng có những người nghe ngóng được chút thông tin về bộ phim rồi.
Thế nên người tìm đến nhà Tạ Uyển để quay phim xếp thành hàng rất dài.
“Tạ tiền bối! Tôi cảm thấy nhân vật trong phim của tôi trừ ra còn ai phù hợp hơn nữa.”
“Tạ tiền bối, tôi là xx đạo diễn xx đây!”
“Tạ tiền bối, trừ ra ai có thể đảm đương được nhân vật này của tôi...”
Chẳng qua chỉ là lần được đóng phim điện ảnh của đạo diễn Tiền Tôn mà thôi, vậy mà giá trị của Tạ Uyển lại vì thế mà tăng mạnh, thậm chí có vài vị đạo diễn danh tiếng còn gọi là tiền bối, điều này ở kiếp trước chưa từng xảy ra. Tạ Uyển khéo léo cự tuyệt ý tốt của bọn họ, tắt điện thoại , trong lòng khỏi cảm thán. Danh tiếng của đạo diễn Tiền quả quá kinh khủng!
“Uyển Uyển, ai gọi vậy?” Lúc Tạ Uyển nghĩ ngợi Úc Quý vừa lau tóc vừa từ trong nhà tắm ra.
“ có gì ạ.” Tạ Uyển ném di động sang bên, vẫy tay với Úc Quý: “Đến đây, em lau tóc cho .”
Úc Quý vội vàng đồng ý rồi lao tới, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, vô cùng nịnh nọt để mặc cho tóc mình bị Tạ Uyển vò thành tổ quạ.
Những ngày sau đó, di động Tạ Uyển liên tục mở máy khiến cho đám đạo diễn và biên kịch muốn liên lạc tìm cũng được, cứ thường xuyên như vậy, bọn họ liền hiểu ra là Tạ Uyển bây giờ nghĩ tới việc đóng bộ phim mới, độ nhiệt tình vì thế cũng dần giảm xuống. Tạ Uyển lúc này mới dám mở điện thoại ra lướt web.
tháng nay hề xuất mạng, ngờ lượng fan follow lúc này phá kỉ lục hai ngàn vạn. Tạ Uyển muốn lời cảm ơn fan, nhưng biết gì cho phải. Vừa vặn thấy “ đời bên em” công bố thời gian công chiếu, còn tag tên vào, Tạ Uyển liền tiện tay chia sẻ luôn.
“F*ck! Mình nhìn lầm đúng ! Nữ thần cuối cùng cũng vào blog rồi, cảm động muốn khóc luôn!”
“Cảm ơn đoàn làm phim “ đời bên em”, cảm ơn blog, cảm ơn đạo diễn Tiền Tôn, cuối cùng nữ thần cũng vào blog rồi.”
“ lần thấy được nữ thần dễ dàng, tôi phải chụp ảnh lại .”
“Nữ thần, van cầu chị hãy giống như các diễn viên khác, đăng ảnh selfie nhiều chút được ?”
Tạ Uyển đọc bình luận, khóe miệng nhịn được mà nhếch lên cười.
“Em xem gì vậy?” Úc Quý tới, cúi đầu nhìn blog của Tạ Uyển, lạnh lùng cười : “Uyển Uyển, đám fan này đáng tin đâu, ngoại trừ ra em đừng tin lời người khác .”
Tạ Uyển để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Úc Quý, mỉm cười : “Úc Quý, bọn mình du lịch .”
Úc Quý sững sờ, nhưng ngay sau đó liền mừng như điên cầm lấy tay , sung sướng : “Được.”