Editor: Jin Mi
Khổng Địch đỡ Đường Tiểu Duy đang say đi ra khỏi quán rượu, Đường Tiểu Duy tỏ ra mình không uống nhiều, không cần phải đỡ, tự mình đi hai bước, bề ngoài vẫn bình thường ngoại trừ có chút loạng choạng.
Khổng Địch đưa tay đỡ cô, hai người đi chậm rãi trong hẻm, đi ngang qua một vài cửa tiệm yên tĩnh ấm áp, trong chốc lát sinh ra cảm giác lãng mạn.
Ngẫm lại một chút về tình yêu của bọn họ, không phải thanh mai trúc mã, không có buồn vui lẫn lộn, gương vỡ lại lành hoặc là ngược luyến tình thâm, những thể loại giống như vậy dường như không có chút liên quan nào tới bọn họ, bọn họ chỉ là cô yêu anh vừa vặn anh cũng yêu cô.
Khổng Địch quay đầu nhìn về phía cô gái của anh, nghĩ thầm, mỗi khi nhìn cô thì trái tim lúc nào cũng có cảm giác tê tê, đây là loại cảm giác thật kỳ diệu!
Đường Tiểu Duy lè lưỡi liếm liếm môi, hơi lắc đầu muốn cho mình tỉnh táo một chút, lắc thêm hai cái, Khổng Địch thở dài trong lòng, ban đầu không phải bị hấp dẫn bởi dáng vẻ này sao! Lần đầu tiên gặp cô, cô ngây ngốc đứng cùng với Lữ Nam ở cách đó không xa, ánh mắt không biết lạc vào cõi thần tiên nào, nghe thấy người khác nói chuyện, mở to mắt nhìn bọn họ chằm chằm, vẻ mặt vô tội, hoàng hôn mùa thu chiếu rọi xuống, bóng cây lắc lư đung đưa trên mặt cô, cô giống như một tiểu yêu tinh dễ bị bắt nạt, quả thực là đáng yêu.
Đó cũng là lần đầu tiên Khổng Địch thật sự biết được như thế nào là tim đập dồn dập.
Về sau mỗi lần gặp nhau, giống như đang xác minh một điều, đó chính là, Khổng Địch, anh động tâm!
Với một đứa bé, mười bảy tuổi rưỡi còn là học sinh trung học!
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến cô, sẽ không tự chủ mà cười lên, chỉ muốn gặp được cô, lập tức muốn ôm, vẹo má, hôn, đây không phải là tình yêu thì là cái gì! Có đôi khi nghĩ lại bản thân cũng không tin nổi, anh rất sợ những sinh vật như phụ nữ, nhưng sao với Đường Tiểu Duy lại vô cùng thích, người ta nói tình yêu rất kỳ diệu quả là không sai.
Phía sau có vài cô gái không buông tha đã đi theo họ một quãng đường khá xa, lần này biết được con đường kia đi đúng rồi, đi không bao lâu đã thấy nơi anh đậu xe, Đường Tiểu Duy bước tới chạm vào chiếc xe Mercedes – Benz, quay đầu nói với Khổng Địch: “Em còn tưởng rằng người Nhật Bản đều lái Toyota.”
Vừa nói xong, cô bắt đầu chú ý tới bốn cô gái ở cách đó không xa, lập tức khó chịu: “Sao họ lại đi theo chúng ta?”
Tiếng nói vừa dứt, hai cô gái trong số đó bước tới, họ còn chưa lên tiếng, Khổng Địch đã đưa tay ngăn cản: “Stop!”
Hai người đó nhìn nhau, vừa cúi đầu vừa nói cái gì đó, hoàn toàn nghe không hiểu, Khổng Địch lạnh lùng hỏi họ các cô có thể nói tiếng Anh không?
Một cô gái trong đó hơi gật đầu, nói vài câu tiếng Anh cứng nhắc, chân mày Khổng Địch càng ngày càng nhíu chặt: “Get lost!”
Anh nói, cút ngay!
Chắc là Khổng Địch thực sự tức giận, nếu không thì anh sẽ không đối xử vô lễ với con gái như thế.
Đường Tiểu Duy đứng bên cạnh, kéo khăn quàng cổ lên, ngồi xổm ven đường xắn tay áo cầm một nắm tuyết, không chút khách khí ném lên trên ngực một cô gái, sau khi ném xong cô lập tức vui vẻ, thật đúng là không cần ngắm cũng ném trúng được: “Không muốn sống nữa hay sao mà quấn lấy bạn trai tôi, coi tôi chết rồi hay sao? Tôi còn đứng đây mà đã muốn cua người đàn ông của tôi rồi à?”
Đường Tiểu Duy uống rượu xong, can đảm!
Mặc dù biết gái ở khu đèn đỏ Nhật Bản rất to gan, nhưng không nghĩ cố chấp đến như vậy, Đường tiểu Duy tiếp tục cầm một nắm tuyết, chỉ vào cô gái vừa phủi tuyết trên quần áo kia: “Nếu không đi cô sẽ tiếp tục bị ném tuyết, He is my boyfriend and….he can only have sex with me!” [Anh ấy là bạn trai tôi....anh ấy chỉ có thể quan hệ với tôi!]
Hai người kia có chút lo lắng lui về phía sau một bước khi nhìn thấy Đường Tiểu Duy cầm một nắm tuyết trong tay, lúc này Khổng Địch phủi tuyết trên tay Đường Tiểu Duy xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đỏ ửng vì lạnh của cô: “Anh thích câu tiếng Anh vừa rồi của em.” Nói xong, hôn lên môi cô một cái, tuy là nồng nặc mùi rượu, nhưng anh thích.
Không nói sai sao? Đây là suy nghĩ của Đường Tiểu Duy ngay lúc đó, phải biết rằng với vốn tiếng Anh rách nát của cô mà có thể diễn đạt hiểu được là tốt rồi!
Khổng Địch mở cửa xe cho Đường Tiểu Duy ngồi vào sau đó cài dây an toàn cho cô, tiếp đó tự mình ngồi vào chỗ điều khiển khởi động xe, mấy cô gái kia không dám tiến lên trước nữa, dường như bị khí thế của Đường Tiểu Duy hù dọa, cũng có thể hiểu được câu tiếng Anh của Đường Tiểu Duy, nếu không thì Khổng Địch từ chối quá rõ ràng, dù sao các cô gái vẫn chọn buông tha.
Về phòng khách sạn đã hơn mười một giờ, những người khác vẫn chưa trở về, Đường Tiểu Duy đã hết chóng mặt, nhưng vẫn còn hưng phấn, cô đi hai vòng ở trong phòng sau đó ngồi lên giường hỏi Khổng Địch: “Mấy cô gái đó đã nói gì với anh? Lúc ấy nhìn anh rất hung dữ.”
Khổng Địch cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Đường Tiểu Duy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Họ nói em uống nhiều quá sẽ không làm cho anh thoải mái được, còn nói là họ phục vụ rất tốt, đảm bảo anh thỏa mãn, anh có thể chọn một cũng có thể chọn bốn...”
Đường Tiểu Duy vừa nghe xong cảm thấy bực bội, đứng lên cỡi quần áo ném xuống đất: “Thúi lắm! Các cô ấy nói em không thể làm được? Nghĩa là trên giường họ giỏi hơn em? Em đập chết họ....” Sau đó cởi khăn quàng cổ và mũ ném xuống đất, Đường Tiểu Duy bụm mặt ngồi xuống: “Ưm….Em thật sự không thể, em sợ lắm Khổng Địch, Đường Quân Trúc nói quan hệ trước hôn nhân chắc chắn không có kết cục tốt! Sinh ra đứa bé không ai muốn, giống như em, như Đường Tiểu Duy, là phiền phức của người khác, không ai vì em mà chịu trách nhiệm….Cho nên, em không ngủ cùng anh, không phải anh sẽ không quan tâm em nữa chứ?”
Khổng Địch chưa bao giờ biết nỗi sợ hãi mà Đường Tiểu Duy nói là thật sự. Anh vẫn cho rằng cô lo lắng, bất an đối với quan hệ nam nữ. Dang tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Anh là Khổng Địch, người Thiên Lang tinh yêu nhất là Đường Nobita, sau khi Đường Nobita gặp được Khổng Địch, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, phải tin tưởng anh!”
Đường Tiểu Duy gật đầu: “Em tin, nhưng mà, Thiên Lang tinh, trước đây không phải anh không thích em sao?”
Khổng Địch nghe xong thì cười, giống như đây là một truyện rất buồn cười: “Không một giây đồng hồ nào mà anh cảm thấy không thích em cả.”
“Nhưng mà, lúc anh họp phụ huynh cho em tại sao anh nói với em là anh khá bận rộn, cho đến sinh nhật em cũng không đến tìm em? Rõ ràng anh không bận, anh luôn có ngày nghỉ! Em không hiểu, không hiểu…”
Khổng Địch nghe cô nói xong, có chút buồn cười cũng có chút đau lòng: “Tại sao không hỏi anh sớm?...Thì ra là cục cưng thích che dấu tâm sự.”
“Em không dám hỏi.” Đường Tiểu Duy chớp chớp mắt: “Em sợ anh nói như vậy là bởi vì không muốn quen em.”
“Thực ra anh sợ không nhịn được muốn ở bên cạnh em nên mới nói như vậy, Tiểu Duy chưa đủ tuổi, anh có ý nghĩ đen tối với em thì không phải là dạy hư trẻ con sao, cho nên anh muốn đợi đến sinh nhật của em, chờ em lớn lên.” Khổng Địch giải thích cho cô nghe, giọng điệu yêu thương cưng chiều như dỗ dành trẻ con. Thật ra Đường Tiểu Duy uống nhiều đến phát cáu chẳng phải giống như một đứa trẻ làm nũng đấy sao: “Cục cưng, sau này suy nghĩ gì cũng phải hỏi anh ngay, anh chắc chắn sẽ nói cho em biết.”
Đường Tiểu Duy tiêu hóa lời nói của Khổng Địch: “Thì ra là như vậy!” Nói xong, còn cười ngây ngô hai tiếng.
Khổng Địch nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, trong lòng ngứa ngáy: “Sau này phải cho em uống rượu, nói nhiều thật.” Nhưng anh thích nghe cô nói chuyện.
“Không bao giờ uống nữa, chóng mặt.” Đường Tiểu Duy lắc lắc cái đầu nhỏ, nằm trên giường.
Mới vừa nằm xuống, TV vang lên, hai người hơi ngạc nhiên, Đường Tiểu Duy bị dọa hết hồn. Chợt nghĩ đến cái gì đó, đưa tay xuống dưới lục lọi, lấy ra một chiếc điều khiển, cô ngồi dậy, phe phẩy chiếc điều khiển trong tay cười rất ngây thơ: “Chương trình truyền hình Nhật Bản có thể chiếu A~V à?”
Vừa dứt lời, trên ti vi lập tức truyền đến: “Ừ….Ừ….A….A….Lớn quá, lớn quá….đừng mà.” Âm thanh.
Hai người nhất thời ngẩn ra, thật sự có thể loại chương trình như vậy?
Hơn nữa hình ảnh có độ sắc nét cao, thật sự vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông khỏa thân áp sát lên người cô gái nằm trên bàn học, cô gái mặc đồng phục học sinh, nút áo đã bị cởi ra, phần trên cơ thể lộ ra một cặp tuyết lê đầy đặn, hơn nữa một trong số chúng bị người đàn ông ngậm trong miệng, bên dưới chiếc váy ngắn đã bị vén cao tới eo, bàn tay người đàn ông khám phá trong quần lót…
Mặt Đường Tiểu Duy thoáng chốc đỏ bừng, còn đỏ hơn sau khi uống rượu, quả thực rất đỏ!
Hình ảnh ác thật sự, ở trong lớp học, với học sinh cấp 3…
“Cô ta…Cô ta nói gì vậy?” Đường Tiểu Duy thật muốn cắn lưỡi chính mình sau khi hỏi xong câu này, ảo não vỗ trán, cô đang nói gì vậy?
Có trời mới biết cô chỉ muốn dời lực chú ý xuống!
“Ừ…Cô ta nói đau, không cần.” Khổng Địch vẫn trả lời.
Khụ khụ, Đường Tiểu Duy cố hết sức để cho bản thân tỏ ra bình tĩnh: “Không phải anh không hiểu tiếng Nhật à?”
“Lữ Nam thường nói, nghe nhiều sẽ hiểu.”
Cái đồ bệnh hoạn này!
“Cục cưng, em vẫn muốn xem tiếp à?” Nói xong, Khổng Địch cởi nút áo sơ mi của mình, quay đầu nhìn cô, ánh mắt như có cảm xúc lạ, vạt áo trước ngực mở rộng khiến cho cả người anh lộ ra vẻ phóng túng, anh nhếch môi: “Anh có thể sẽ không chịu nổi…”
Ai muốn tiếp tục xem tiếp! Muốn xem thì lén về nhà mà xem, cùng xem với anh chắc xấu hổ chết mất!
Đường Tiểu Duy cầm điều khiển ti vi ấn lung tung, cuối cùng tắt ti vi thành công, tắt hết!
Thế nhưng, đột nhiên im lặng, càng lúng túng hơn, đến nỗi hô hấp của hai người cũng nghe rất rõ ràng.
Không biết do uống rượu hay do phòng quá nóng, nhiệt độ cơ thể của bạn học Đường không ngừng tăng lên, bây giờ phải làm sao? Thực sự, cô ngồi cũng không xong mà nằm cũng không xong.
Trong lúc nội tâm cô đang rối rắm không biết phải làm như thế nào, Khổng Địch đặt tay lên gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay ấm áp di chuyển dần dần xuống dưới, luồn vào trong cổ áo lông, cởi nút áo sơ mi, bàn tay anh lưu luyến trên xương quai xanh từ từ đi xuống, môi anh như hôn lên gò má cô, khóe miệng, đôi môi, hơi thở nóng rực phả lên Đường Tiểu Duy, dường như mặt cô càng ngày càng nóng.
Trong lúc bối rối bị anh đè lên giường, thêm một trận choáng váng, anh chống khuỷu tay ở hai bên cánh tay cô, nhìn cô từ trên cao, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng dịu dàng, vẻ đẹp không có thật, chắc là cô uống nhiều quá. Trong lòng suy nghĩ, về sau không được uống rượu sake Nhật Bản nữa.
Khổng Địch khẽ hỏi: “Có muốn thử không?” Giọng nói trầm khàn đặc biệt khiêu gợi, quả thực muốn làm cho cô say thêm.