Editor: nhinhii1721
Thật không dễ dàng mới ngồi dậy, Tiểu Bạch xoa mũi nhìn Tiểu Phương, cực kỳ phiền não, “Cô gái à, cô có thể đừng gọi tôi như vậy hay không?”
“Anh Bạch, anh có thể gọi em là Tiểu Phương!” Tiểu Phương thẹn thùng nói.
Tiểu Bạch ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô ta đi qua đó, Tiểu Phương thẹn thùng đi tới gần, Tiểu Bạch vụng trộm chỉ vào Lữ Nam khẽ hỏi cô ta, “Nhìn thấy tên tiểu tử đang gây họa ở bên kia không?”
Tiểu Phương ngẩng đầu nhìn Lữ Nam đang đứng lên đi vào nhà vệ sinh, gật gật đầu.
“Cậu ta rất thích cô, luôn quấn lấy và nhờ Khổng Địch giới thiệu để hai người quen biết nhau, chuyện này là thật, không tin cô cứ hỏi Khổng Địch, bởi vì cậu ta là anh em của tôi, tôi không thể cướp người phụ nữ của bạn thân, cho nên hai chúng ta không có khả năng, cậu ta rất chung tình với cô, chỉ là da mặt mỏng nên xấu hổ, Tiểu Phương à, cô cũng không nên phụ Nam Nam của chúng tôi nha.” Tiểu Bạch thấy Lữ Nam rời khỏi, cũng không lén lút nói nhỏ nữa, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, khỏi phải nói có bao nhiêu sự đáng tin rồi.
Tiểu Phương thụ sủng nhược kinh* lén nhìn Lữ Nam, vẻ mặt đều là sự ngạc nhiên.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thích mà hoảng sợ.
“Thất thần làm gì nữa, nhanh qua kia đi, cô gái, cô nên can đảm đi về phía trước.” Tiểu Bạch cổ vũ cô ta.
Tiểu Phương ra sức gật đầu, nhấc chân chạy tới.
Đường Tiểu Duy cảm thấy dưới chân có chút rung chuyển, vội vàng hét lên, “Tiểu Phương, cô đừng chạy....”
“Tôi.... Tôi đồng ý.” Tiểu Phương đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Lữ Nam vừa mới mở cửa đi ra, khẩn trương nói.
“Đồng ý cái gì?” Lữ Nam lau tay ném khăn tay vào soạt rác sau đó ung dung hỏi.
Vẻ mặt của Tiểu Phương bình tĩnh, cô ta cảm thấy bây giờ chuyện chính cần làm đó là “lừa gạt cảm tình của anh” trong truyền thuyết, nếu không rất có khả năng bị người ta cười nhạo.
“Em sẽ không phụ anh, anh Lữ.” Tiểu Phương cười, ánh mắt híp thành một đường nhỏ, cô ta xoay xoay người, cúi đầu ngại ngùng nói xong, xoay người chạy đi.
“Phương, đừng chạy...” Đường Tiểu Duy đỡ góc bàn bất đắc dĩ nói.
Tiểu Phương ngồi xuống bên cạnh Ngôn Trân Trân, cúi đầu cười ngây ngô hồi lâu, sau đó lại vùi mặt xuống vai của Ngôn Trân Trân tiếp tục cười, đồng chí Trân Trân nhìn cô gái đơn thuần chất phác đang ảo tưởng, thật sự không đành lòng phá vỡ, có chút oán giận nhìn Tiểu Bạch, “Tại sao lại nói như vậy?”
Giọng nói oán giận dịu dàng của Trân Trân truyền tới lỗ tai của Tiểu Bạch, vẻ mặt oán trách làm cho Tiểu Bạch cảm thấy nhân gian rất đẹp, giữa phản ứng bị Tiểu Phương dọa qua đi, lại gặp một cô gái dịu dàng như vậy, là đàn ông đều cảm thấy đây là một thiên sứ.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Ngôn Trân Trân, khẽ cười, vừa muốn nói chuyện, lại bị Đường Tiểu Duy ở bên cạnh đưa tay che tầm mắt, “Đừng phóng điện, đừng trêu chọc, Tinh Nhi là một cô gái tốt, anh tránh xa một chút.”
“Cô gái tốt rất hợp với một người đàn ông tốt như anh không phải sao?” Tiểu Bạch nén giận nhìn Đường Tiểu Duy, khẽ nói với cô, “Bảo bối, để lại cho anh chút mặt mũi, anh muốn nặn ra một hình tượng người đàn ông tốt.”
Lữ Nam đi tới, thấy tư thế này, khẩn trương kéo tay của Đường Tiểu Duy xuống, cười nói, “Có một số việc muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Đường Tiểu Duy nhìn bộ dáng lấy lòng của Tiểu Bạch, suy nghĩ một chút liếc anh ta một cái, không để ý tới anh ta nữa.
Bỗng nhiên máy bay rung chuyển, Đường Tiểu Duy nhìn lại, Tiểu Phương hưng phấn đứng lên nhảy hai vòng, lại ngồi xuống bên cạnh Trân Trân, ngại ngùng không ngừng nhìn trộm Lữ Nam, làm cho Lữ Nam cảm thấy cực kỳ quái lạ.
“Cơ trưởng nói, chúng ta có thể gặp phải dòng khí gián đoạn rồi.” Mạc Mạc mở cửa phòng điều khiển, mặc đồng phục, tựa vào khung cửa xinh đẹp đến nỗi làm cho một đám đàn ông đều cảm thấy xấu hổ.
“Là Tiểu Phương chạy đó.” Đường Tiểu Duy giải thích.
Mạc Mạc sửng sốt hồi lâu, “....F**k!” Xoay người lại.
Đường Tiểu Duy đi theo cô ta vào phòng điều khiển, Sa Mạc ngồi vào chỗ lái phụ, nói với Khổng Địch, “Báo cáo cơ trưởng, không có dòng khí, là do Tiểu Phương chạy.”
Khổng Địch gật đầu, nghiêm túc nói, “Cơ phó, cô đi thông báo, nói nếu cô ta lại chạy, sẽ ném cô ta ra ngoài cửa sổ.”
“Báo cáo cơ trưởng, anh cảm thấy ai sẽ ôm nổi cô ấy?”
“Trả lời cơ phó, tôi cũng chỉ nói thôi....”
Đường Tiểu Duy ở phía sau, nghe đến vui vẻ, hai người này làm cho cô có cảm giác giống như đứa trẻ đang chơi đùa. Lại nhìn Khổng Địch, toàn thân mặc đồng phục, đội mũ cực kỳ đúng đắn, trên đầu đeo tai nghe, đối với vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng bình tĩnh, trên mặt có nhiều loại dụng cụ phức tạp, khỏi phải nói có bao nhiêu mê người rồi.
Là ai nói đàn ông cẩn thận tỉ mỉ sẽ có rất hấp dẫn phụ nữ?
Nói thật thì c*n m* n* đúng quá rồi.
“Báo cáo cơ trưởng, một hành khách cảm thấy cơ trưởng cực kỳ đẹp trai, muốn hỏi anh có thể thân mật với cô ấy một chút không?” Đường Tiểu Duy học giọng nói nghiêm trang của Mạc Mạc.
Khổng Địch quay đầu nhìn thấy Đường Tiểu Duy đứng ở phía sau, ánh mắt sáng lên, anh trượt đến cái ghế ở phía sau, làm ra dáng cơ trưởng nói, “Trả lời vị hành khách này, cơ trưởng có yếu vụ trong người, nhiệm vụ gian khổ, tay cầm mạng mười hai người, thật sự không thể thoát ra, sợ là không thể hoàn thành tâm nguyện của cô.”
Mạc Mạc gật đầu, cảm thấy cơ trưởng này cực kỳ lý trí rất đáng để học tập.
“Nhưng mà, cơ trưởng có thể bị hành khách vô lễ với mình, sẽ không phản kháng.” Một câu nhưng mà của Khổng Địch, làm cho Sa Mạc không biết nói gì.
Đường Tiểu Duy vui vẻ, đi tới phía sau Khổng Địch, ôm lấy anh, đưa tay sờ ngực của anh, “Đẹp trai quá, em mới phát hiện hóa ra em là bị bộ đồng phục khống chế, ai ôi, thật sự là không chịu nổi.”
“Bảo bảo, em còn có sự yêu thích này.” Khổng Địch bị cô sờ tới mở cờ trong bụng.
“Em cũng vừa mới biết!” Tay của Đường Tiểu Duy không ngừng sờ xung quanh, sờ tới thắt lưng, sờ tới bụng dưới, “Cái thô sáp này là gì vậy?” Cô đột nhiên hỏi.
“Khụ khụ khụ.....” Sa Mạc rốt cuộc cũng chịu không nổi, lên tiếng nhắc nhỡ, bất đắc dĩ liếc hai người một cái, “Hình như có dòng khí, tôi đi ra xem.”
Sa Mạc khẩn trương đi ra ngoài, tốt bụng đóng cửa cho bọn họ.
“Bảo bảo, đó là điện thoại di động.” Khổng Địch giải thích.
“....Lấy ra đây đi.” Hình như Sa Mạc hiểu nhầm rồi!
Đường Tiểu Duy thu tay, ngồi vào tay lái phụ, tầm nhìn trước mắt rộng hơn trong cabin, cảnh tượng rung động hơn, đám mây bay qua trước mắt, tất cả trong tầm mắt chỉ còn lại một màu xanh biển, vô biên vô hạn giống như tới chân trời, thậm chí có cảm giác không mấy chân thật.
“Thật đẹp!” Đường Tiểu Duy không nhịn được tán thưởng.
Khổng Địch gật đầu, anh cũng thấy cực kỳ đẹp! Mà được bay lượn tự do cảm giác cực kỳ tốt, rời xa trần gian, rời xa những tiếng động ầm ĩ, cho nên anh thích bầu trời, thích bay trên không.
Lại nhìn vẻ mặt mới lạ của cô gái bên cạnh, anh cũng thích Đường Tiểu Duy!
Tất cả những gì anh thích lúc này đều ở trước mắt anh, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, trong ngực tràn đầy cảm giác rộn rạo.
“Bảo bảo, vô lễ của em cứ như vậy là xong rồi?” Khổng Địch kéo tai nghe xuống, tháo mũ xuống để qua một bên nhìn Đường Tiểu Duy.
“Anh không sợ anh đụng vào máy bay khác sao?”
“Làm gì có nhiều máy bay như vậy, em cho là phải chen nhau như trên đường lớn ở trước cửa nhà mình sao? Máy bay bây giờ đều là lái tự động, không sao đâu, em qua đây.” Khổng Địch cởi nút cổ áo thứ nhất.
Trong cabin, Sa Mạc ngồi bên cạnh Lý Lạp Phiến, hai người anh một miếng em một miếng, cùng nhau ăn khoai tây chiên, bốn người ở xung quanh nhìn cô hồi lâu, thấy cô không nhanh không chậm ra khỏi khoang điều khiển, rốt cuộc Tiểu Bạch không nhịn được hỏi, “Cơ phó Mạc Mạc, cậu ngồi ở đây làm cho bọn tớ cực kỳ nóng lòng nha.”
Mọi người gật đầu, đều đồng ý.
“Nóng lòng cái gì? Cũng không phải là không có ai lái máy bay.” Sa Mạc ném một miếng khoai tây chiên vào miệng, từ từ ăn.
“Cơ phó, cậu là cơ phó đó, cái này không phải là lái xe, đây là máy bay, máy bay đó, plane nha!” Nghĩ đến cái mạng nhỏ của chính mình mà bọn họ lại buông thả như vậy, Tiểu Bạch cực kỳ tức giận.
“Gấp cái gì, Tiểu Duy đang ở trong đó, chờ em ấy ra tớ sẽ trở vào.”
“Em ấy vào khoang điều khiển làm gì?” Phương Đạc hỏi.
“Thân mật với Khổng Địch đó.” Sa Mạc nói xong, mọi người trong cabin đều im lặng.
Hồi lâu, Lữ Nam tìm được giọng nói của chính mình, “Vậy.... Nói cách khác, bây giờ không ai lái máy bay.....”
“Gọi em ấy ra đây nhanh đi!” Tiểu Bạch hét lên, một đám người cuống quít đứng dậy, toàn bộ đều nhắm về khoang điều khiển.
Cửa bị Lữ Nam đá văng ra, cảnh tượng trong khoang điều khiển nho nhỏ thu hết vào đáy mắt, mọi người thấy bối cảnh trời xanh mây trắng, Khổng Địch nghiêng người ngồi trên ghế lái, hai tay ôm eo của Đường Tiểu Duy, còn Đường Tiểu Duy ngồi ở trước mặt anh, ôm lấy cổ của anh, nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là..... Môi của Khổng Địch đang hôn ngực của Đường Tiểu Duy, cho dù Đường Tiểu Duy mặc áo mỏng, nhưng cảnh tượng này cũng quá ướt át rồi!
Tay của Khổng Địch đang vuốt ve eo của Đường Tiểu Duy, hai mắt của anh mông lung, môi đang ở đỉnh ngực xinh đẹp của cô, còn có cằm hơi nhô lên, duyên dáng kéo dài vào trong cổ áo hơi hở của anh, mà khóe miệng của Đường Tiểu Duy khẽ vểnh lên, vùi đầu vào trong lòng của Khổng Địch, phía sau bọn họ, máy bay vừa xuyên qua một đám mây, cảnh tượng bao la hùng vĩ làm nền cho hai người nam nữ xinh đẹp này, bức tranh tuyệt mỹ làm cho người ta quên cả hô hấp.
Khổng Địch và Đường Tiểu Duy nghe thấy tiếng mở cửa liền hoảng sợ, quay đầu nhìn mấy người đang ngây ngốc ở trước cửa, Khổng Địch bình tĩnh buông Đường Tiểu Duy ra, di chuyển về ghế ngồi phía trước, “Các người đều chạy tới đây, cẩn thận làm cho đuôi máy bay nhếch lên.”
“Cậu còn không biết xấu hổ nói chúng tớ, cậu..... Cậu nói các người đang làm gì vậy hả?” Tiểu Bạch phản ứng kịp, tức giận nói, “Nhanh, đưa Tiểu Nhị đi ra ngoài.”
Lữ Nam cực kỳ nhanh chóng kéo Đường Tiểu Duy ra ngoài, Phương Đạc giống Sa Mạc trở lại ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Bạch đội lại mũ cho Khổng Địch, xiêu xiêu vẹo vẹo lại cực kỳ có hỉ cảm.
“Người nào lại ra ngoài tớ sẽ đánh gãy chân người đó.” Lữ Nam quay đầu nói một câu, sau đó hung hăng đóng cửa lại.
Đường Tiểu Duy được thả vào chỗ ngồi, Tiểu Bạch đeo dây an toàn cho cô, “Em ngoan ngoãn một chút cho anh.”
Đường Tiểu Duy cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ...!”
“Hai người bọn họ thật là hợp nhau.” Tiểu Nghệ và Phương Đạc cũng trở lại ghế ngồi, ba câu nói cũng không rời nghề nghiệp, nói, “Hình ảnh vừa rồi có thể làm áp-phích điện ảnh rồi!”
Phương Đạc tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đạc, suy nghĩ gì vậy? Em đang nói chuyện với anh đó?”
“Anh hơi mệt, ngủ một chút.” Phương Đạc nói xong liền nhắm hai mắt lại.