Triệu Á Minh là loại người không giấu được chuyện trong lòng, giấu được mấy giây, dưới ánh nhìn như ngọn lửa (không hề tồn tại) của Đào An An liền khai ra tất cả, cảm thấy xấu hổ, như là hắn đã đoạt đi thứ gì của Đào An An, khóe miệng rũ xuống, từ sau cặp kính trông thấy Đào An An phụt một tiếng, như là hoa đào vừa nở, nở ra một nụ cười mang một chút tươi xanh.
Đào An An chưa biết, Tào Đông bên cạnh thì đã hiểu rồi, trước kia Triệu Á Minh không phải thành viên của tiểu tổ, sau đó nghe giáo viên chỉ đạo nói tổ sẽ tham gia một trận đấu có tính công ích, nhìn thoáng qua danh sách tiểu tổ có xx, xxx, và xx, ba chữ Đào An An bất thình lình đứng trong hàng ngũ, Triệu Á Minh liền có chút không chịu được, hắn là người cạnh tranh học bổng tối cao với Đào An An. Học sinh nghèo đều là một đám gia súc gào khóc đòi ăn, thấy tiền liền bất chấp, nhưng các gia súc vẫn nói quy củ, trải qua những cuộc thi sàng lọc, còn lại được vài gia súc bình tĩnh đứng trước mặt giáo viên, ngoài ra đều đã bị loại.
Triệu Á Minh chính là gia súc đứng trước mặt giáo viên, bên cạnh hắn là Đào An An.
Cho nên Triệu Á Minh tìm Tào Đông đàm phán, hy vọng Đào An An bỏ thành kiến, mọi người cùng đoàn kết cộng đồng tiến bộ như nào như nào, nhưng lại không biết ở trong ấn tượng của Đào An An từ trước đến giờ không có hắn, mọi chuyện hắn làm đều là dư thừa. Cho nên đương nhiên mọi người tay nắm tay, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Thế nhưng trong lòng Triệu Á Minh có một loại cảm giác bị phụ nữ vũ nhục, cả người khó chịu, vì vậy lần này Trương Mộc Thanh cho hắn cơ hội, hắn liền lớn tiếng nói cho Đào An An biết, Đào An An có thể nói gì, chỉ có thể chúc mừng chúc mừng.
Việc này càng làm Triệu Á Minh nghẹn họng.
Hắn giải thích với Đào An An đang cười rằng tớ tuyệt đối tin tưởng năng lực của cậu, nhưng mà chuyện này tớ cũng không biết, cậu thấy đó số tiền thưởng này tự nó tìm đến tớ bla bla, hy vọng cậu đừng nghĩ nhiều bla bla.
Hao hết miệng lưỡi, Đào An An cũng có nghe vào tai, quay sang: "Ừ."
Triệu Á Minh nghẹn giống như là nuốt hai quả trứng gà luộc.
"Cậu không quan tâm sao?"
"À." Đào An An nhẹ nhún vai, "Không sao, cậu có năng lực mà." Trừ câu đó ra nàng quả thật không có gì khác để nói, đúng lúc đó Tô Nguyễn Nguyễn thấy nàng trả lời một chữ ờ, còn đang ở đằng kia bất khuất phản đối nàng, nàng liền mím môi cười khen Triệu Á Minh mấy câu, vuốt quả trứng gà trôi xuống cổ Triệu Á Minh.
Tô Nguyễn Nguyễn hẳn là không biết chuyện này, nếu biết nhất định sẽ chống nạnh bày ra bộ dạng mẫu dạ xoa đi đòi công đạo, cũng may là không biết. Thời gian còn lại ngắn lắm, lãng phí trên việc tranh chấp là ngươi hay là ta này rất vô nghĩa, dù nàng thấy con sông đó rất kỳ lạ, nhưng hồi tưởng lại những lần mình trải qua sống chết, bị những con số kia dọa nạt, sợ là thật sự đến ngày đó rồi, mình rời đi, thì nên làm gì bây giờ?
Sống chết bày ra trước mắt, chẳng hề có đàm phán nữa, nàng liền thấy sợ.
Cho nên trong khoảng thời gian này nàng muốn mình trải qua thoải mái một chút, nên sống bình thường như thế nào thì sống thế đó; có thể nói một vài câu mà nếu như nàng không trùng sinh thì cả đời cũng không nói với Tô Nguyễn Nguyễn; có thể bóp lỗ tai Tô Nguyễn Nguyễn, bóp đến đỏ luôn Tô Nguyễn Nguyễn cũng không dám đánh nàng, sẽ chỉ vung tay lên quơ nửa ngày không dám hạ xuống. Một thân cơ bắp đó của Tô Nguyễn Nguyễn nếu mà nện xuống thì Đào An An sớm đi chết rồi, nàng nghĩ đến chuyện này cho nên bật cười, không biết làm sao nữa, nàng mắc một loại bệnh Tô Nguyễn Nguyễn nói cái gì nàng cũng cười, vừa nghĩ đến Tô Nguyễn Nguyễn nàng cũng cười.
Trương Mộc Thanh nhắn weixin gọi nàng đến phòng làm việc, nàng cũng coi như không nhìn thấy, viện cớ mình sắp tham gia thi đấu, rất bận rộn, không nhìn weixin, đợi đến khi nàng tắt máy, thế giới yên tĩnh rồi nàng mới ý thức được rằng mình đang yêu, không thể để cho Tô Nguyễn Nguyễn liên lạc mà không tìm được nàng.
Mà nếu như không liên lạc được thì sao? Đào An An nổi lên ý xấu, nhét điện thoại qua một bên, mặc kệ weixin nàng đã hồi phục được phân nửa, tiếp tục tham gia thảo luận với mọi người, tiếp theo đó là có phương án cụ thể, chỉ thiếu thực hiện mà thôi, lúc kết thúc bàn giao công việc cho nhau, đèn thanh khống* ngoài hành lang đem ánh sáng bỏ vào phòng mọi người mới ý thức được bóng đêm đã dày đặc rồi, vội vã tạm biệt nhau, đi ra ngoài ăn cơm.
*Là loại đèn dùng âm thanh để khống chế chứ không phải cái đèn mê giọng nha _(:3」 ∠)_
Lúc gần đi dường như Triệu Á Minh vẫn không thấy yên tâm, xoay người lại nhìn nàng: "Cùng đi ăn cơm chứ?"
"Không được, cám ơn, tớ dọn dẹp đồ." Đào An An kiếm điện thoại khắp nơi, lại phát hiện chẳng biết điện thoại đã chạy đi đâu, luống cuống cả lên, xua tay với Triệu Á Minh, lại vì tinh thần đang hoảng hốt mà đập tay vào góc bàn.
"A, không sao chứ?" Triệu Á Minh phóng đến nhìn tay nàng, nàng né tránh, nghiêng người giữ khoảng cách. Nam sinh cao lớn, nheo mắt lại nhìn xuống, "Ế, rách da rồi."
"Không sao, sẽ ổn ngay thôi."
"Không được a, để tớ đến phòng y tế mua băng dán cho cậu."
"... Không sao." Nàng chưa từng nhờ vả ai, lúc trước ngã bị rách da chảy máu đều để vết thương tự khép lại. Nam sinh tựa đến gần, nhiệt độ cơ thể từ từ tiếp cận, nàng cảm thấy không được thoải mái, xoay mặt đi tiếp tục tìm điện thoại của mình. Khi nãy mới thuận tay bỏ đâu đây mà...
"Ở đây này."
"A, cảm ơn —— ế?" Trước mặt chính là Tô Nguyễn Nguyễn, chống eo, cầm điện thoại của nàng đứng ở bên cạnh như mẫu dạ xoa, giương mắt nhìn Triệu Á Minh, dò xét hai vòng, gương mặt giãn ra một chút, một lần nữa nhìn đến nàng thì rốt cuộc ánh mắt cũng đã dịu dàng hơn, tìm một câu chuyện để thoát khỏi Triệu Á Minh.
Đi ra ngoài, trong lúc bước chân không ngừng Tô Nguyễn Nguyễn khởi binh vấn tội, hỏi nàng tại sao đang nói chuyện lại tắt máy không để ý tới mình, nàng cũng không đáp lại, chỉ ha ha cười, cũng không biết tại sao lại buồn cười như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn trợn tròn mắt, cả người có vẻ vô cùng dịu dàng, những góc cạnh đều đã bị ánh trăng mài giũa, môi mím thành một sợi dây.
"Ê, nói ngay, nói rõ ràng ra, sao cậu để cho Triệu Á Minh ôm mình hả? Có nghĩ tới cảm giác của tôi không hả?"
"Cảm giác gì?" Làm sao Đào An An không biết Triệu Á Minh cách mình khá xa, dù cả hai cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, nhưng chỉ giống như giữa một căn phòng cảm giác được ở đây có người. Đương nhiên Tô Nguyễn Nguyễn không có mù, đang mè nheo quấy rối mà thôi, nàng ha ha cười.
"Tôi ôm cậu không được nhiều." Giọng nói của Tô Nguyễn Nguyễn cất cao, âm cuối chợt thấp xuống, lén lút giống như sợ bị người ta nghe được, yêu đương mà phải lén lút như vậy, muốn xin ôm một cái cũng lăn lóc bán moe, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình rất không có mặt mũi, không phù hợp hình tượng cao quý của bản thân, nhưng khó lắm nàng mới được nhìn thấy Đào An An thoải mái cười, liền quên đi chuyện hình tượng.
"Cậu ghen? Ấu trĩ."
"Tôi ấu trĩ đó cậu có ý kiến à?"
"Còn ngang ngược."
"Tôi ngang ngược đó cậu có ý kiến à?"
"Không, không có." Đào An An vẫn cười, căn bệnh vừa thấy Tô Nguyễn Nguyễn liền cười không chữa được rồi, nắm lấy nàng, qua loa tùy ý ôm ôm một cái, tâm trạng cực tốt.
Chuyện học bổng mang đến lo lắng cho nàng rốt cuộc cũng tản đi. Nói không thèm để ý là giả, lần đầu tiên nàng thua chuyện này, đã từng để tâm đến như vậy, trước lúc trùng sinh, Đào An An một lần lại một lần treo trên miệng vậy mà cứ như vậy buông tay, nàng không có nói cho Tô Nguyễn Nguyễn biết, tránh cho Tô Nguyễn Nguyễn bày ra bộ dạng mẫu dạ xoa đi nói chuyện với người ta, gây thêm phiền phức cho nàng, bị ngoài đường đồn đãi cũng không tốt.
Từ lúc xác nhận quan hệ với Tô Nguyễn Nguyễn, nàng cảm thấy cuộc sống của mình được một sợi dây dẫn dắt. Nàng là một con diều bay vô định, có mắc ở trên cây bị gió xé nát hay không cũng phải xem số mệnh, nàng từng nghĩ đến việc sống ở thành phố nhỏ, tìm một người đàn ông bình thường sống hết một đời, sau khi nhảy sông nàng cũng từng nghĩ dù sao thì cũng sẽ chết, kết thúc cuộc đời không buồn nhưng cũng chẳng hề vui này.
Buổi tối cùng ngày xảy ra một chuyện lớn, hiệu trưởng nửa đêm trở về trường, ở trong group chat nói với mọi người rằng tổ chuyên gia muốn đến kiểm tra, hy vọng mọi người biểu hiện tốt một chút. Tổ chuyên gia lần này hình như xưa nay chưa từng có, phía trường học rất là coi trọng, mọi người mới vừa thơ ơ kiểm tra một cái thì đã nhìn thấy các tài khoản mạng xã hội của trường đăng đầy tin tức này.
Không biết là ai quy định, tổ chuyên gia đến kiểm tra chất lượng dạy học, mọi người phải trên dưới gắng sức vì bề ngoài của trường.
Mấy tòa nhà bề ngoài cũ nát được vội vàng tô lớp sơn mới, có thể nhìn ra được sơn mới khí tượng mới. Quy củ xưa 'thiếu trẻ em thì trồng nhiều cây, muốn làm giàu trước tiên sửa lộ' vẫn đang cắm sâu trong tư tưởng của lãnh đạo, vì vậy những người làm vườn yên lặng cày cấy không ai biết đến bỗng chốc cảm giác tồn tại vô cùng cao, bên này nhìn thấy Vương đại thúc tỉa cây, bên kia nhìn thấy Vương đại thúc cắt cỏ.
Cây ngô đồng Pháp - chẳng biết nhổ từ đâu đến đây trồng - đáng thương vì không có chỗ để nên bị di chuyển ra bờ sông, tầm nhìn của lãnh đạo rốt cuộc cũng đến được đây, cảm thấy bờ sông trống trơn chỉ có bãi cỏ và vài cái cây hình như không được đẹp lắm, vì vậy bắt đầu xây rào chắn, rào chắn được sơn màu cam và trắng pha lại với nhau, như một bờ giậu đóng dọc theo sông, một đường hàng rào như Trường Thành cứ như vậy hoàn thành.
Hiệu suất lần này đặc biệt nhanh, tối ngày hôm trước nói muốn xây rào chắn, tối ngày hôm sau thì đã hoàn thành, ngoại trừ mùi nước sơn có vẻ hơi gay gắt, lãnh đạo phải cho tổ chuyên gia ở chỗ đặt gần một trăm cái máy điều hòa, buổi tối lén lút hạ nhiệt độ xuống, làm các chuyên gia bị đông lạnh đến cảm mạo mới không ngửi được mùi sơn.
Cái mùi này khiến mọi người không dám đến gần bờ sông, ở nơi mà lúc trước mỗi khi trời trong là có những cặp đôi xà nẹo tới đây nói chuyện trời đất nói chuyện gió trăng nói chuyện tình cảm, thuận tiện hun chong chóc hoặc là cái gì đó khác, đây là người ta nói giảm nói tránh rồi.
Hiện tại bờ sông sạch sẽ như là có giặc càn quét qua, nếu như Đào An An còn ý định nhảy sông, trèo qua rào chắn là có thể nhảy, cả thế giới không ai ngăn cản nàng nhảy sông tự sát nữa, nhưng vậy mà cứ miễn là nàng đi ngang qua bờ sông, chỉ đưa mắt nhìn có một cái, Tô Nguyễn Nguyễn liền rất nhanh tay ngăn không cho nàng nhìn, giống như liếc một cái liền bị đầu độc, muốn thả người cho Thanh Trì vậy.
Bên cạnh Tô Nguyễn Nguyễn là Hứa Chi Hoán, đội bơi lội không lấy được giải thưởng, lần này phát huy quá thất thường, vì vậy Hứa Chi Hoán đi tìm Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn thuận thế lôi kéo Đào An An ra, ba người song song, quyết định một lát nữa đến phòng họp xác nhận lần cuối chi tiết tuyên truyền lễ hí kịch, ngày biểu diễn chính thức đúng lúc là ngày tổ chuyên gia đến, lãnh đạo coi trọng cực kỳ, cầm lấy tay Tô Nguyễn Nguyễn, cảm thấy mọi người thân nhau như huynh đệ —— em nhất định phải làm tốt a, lần này không riêng gì một hơi thở của hệ tin tức các em nữa mà là hình tượng của cả trường a...
Đào An An không tham dự việc này, nhưng hai người ở KTX không ai chịu nhường ai, một người giấy như nàng không cách nào ẩn thân giữa mưa boom bão đạn, ra ngoài cũng tốt, nhưng Tống Mẫn chưa về, Kiều Tây Lộ cũng mất tung tích, ngay cả dì quản lý KTX quen thuộc ở dưới lầu cũng về nhà dưỡng lão rồi, nghe nói là tuyển một quản lý mới tuổi trẻ hơn chút, đại diện cho tân khí tượng của trường bla bla...
"Này." Tô Nguyễn Nguyễn ra hiệu bảo nàng nhìn qua bên phải, gần rào chắn, Tống Mẫn và bạn trai của nàng đang xô xô đẩy đẩy, lại bắt đầu cãi nhau, âm thanh bị tiếng ve và tiếng nước át mất, chỉ nhìn thấy rõ ràng gương mặt của hai người dưới ánh trăng. Bọn họ đang trình diễn tiết mục ngươi không yêu ta ta không yêu ngươi, Tô Nguyễn Nguyễn bắt chước bộ dạng của Tống Mẫn đẩy Đào An An một cái, không dùng bao nhiêu sức, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái mà đã cuống cuồng kéo Đào An An trở lại.
Hứa Chi Hoán sờ sờ mũi, ngưng mắt nhìn bờ sông, trước đó tiểu tử này hồn vía cứ ở trên mây, còn Tống Mẫn thì hắn không để tâm lắm, chỉ là trong lòng vẫn thấy đáng tiếc, cuối cùng cậu ta vẫn trở thành bạn trai thì quá khứ của Tống Mẫn, không biết bạn trai mới của Tống Mẫn là ai.
Nhưng mà hắn biết, Tô Nguyễn Nguyễn có bạn gái rồi. Giống như là dưa hấu mình dày công chăm sóc, bị con tra gặm mất.
Hắn hận mình không thể là Nhuận Thổ, đem vị Đào An An đã gặm dưa hấu còn không tự biết này xiên ra khỏi mảnh ruộng Lục đảo, nhưng mà suy nghĩ một lúc, hắn thấy hơi buồn cười, vì Đào An An cũng là một trái dưa hấu, mà hắn chỉ là Nhuận Thổ, chỉ có thể nhìn dưa hấu lớn lên.
*Ba hình tượng này nằm trong truyện ngắn "Cố Hương" của Lỗ Tấn; Nhuận Thổ là một cậu bé trông coi ruộng dưa, đuổi những con thú đến ăn dưa bằng cây đinh ba.
===
Hoàn thành 20/12 - Sửa lần cuối 22/12
Bơi một trận trở về cái mất crush.