"Ngài muốn được đưa về sao?" khi Yến Nam Thanh nhận được tin tức gấp gáp trở về, ngay lúc lướt qua xe cấp cứu.
Tuy biểu cảm của Yến Tông và Úc Hồi đều rất bình thường, nhưng lòng anh ta vẫn tràn đầy sầu lo như cũ, sợ mới sáng Úc Hồi tàn nhẫn nói muốn cho họ Úc đi tìm chết vừa đến trưa đã thực thi hành động.
"Tạm không cần." Úc Hồi dựa vào ghế, gõ gõ cằm: "Tôi nhớ ở đây có trạm xe buýt, thả tôi xuống đó là OK."
Yến Nam Thanh nhìn y từ kính chiếu hậu: "Tình huống sức khoẻ của ngài hiện tại không thích hợp ra ngoài một mình."
"Vậy ghép một vệ sĩ cho tôi là được." Úc Hồi nhún vai: "Hoặc tìm một tài xế, tối muốn đi dạo xung quanh."
Chỉ xem có bản đồ không đủ để y hiểu biết về thế giới này, y cần đi khắp nơi một lát, cũng vì tìm kiếm một nơi đầy đủ ma lực để tu luyện.
"Đi công ty trước." Yến Tông nói, nhìn về phía Úc Hồi: "Bác sĩ Diệp nói cậu cần phải tĩnh dưỡng."
"Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi." Úc Hồi chớp chớp mắt, ánh mắt liếc nhìn pho tượng trong tay hắn, làm bộ như không hiểu lắm: "Đây là thứ anh tìm được trong phòng tôi hở, lần đầu tôi thấy đó."
"Vậy sao?" Yến Tông liếc mắt nhìn y, không vạch trần lời y nói, mà chỉ đưa tượng phật qua: "Nhìn kỹ xem có ấn tượng gì không."
Úc Hồi nhận tượng phật về tay.
Trước đó do Yến Tông cầm, chưa nhìn kỹ, sau khi nhận vào tay chỉ cảm thấy tay nặng trĩu, thiếu chút nữa cầm không nổi luôn.
...Dù sao sức khoẻ cũng hư yếu ngần ấy năm, sức lực yếu rất là bình thường.
Sắc mặt không đổi đặt tượng phật trên đùi để chia bớt sức nặng, Úc Hồi rũ mắt đánh giá.
Tượng phật là chế phẩm từ ngọc, sờ vào lạnh lẽo bóng loáng, màu sắc đen nhánh, lại lộ ra màu máu xui xẻo từ vết nứt vỡ gần như xuyên thấu vào trong.
Nguyên chủ không có nghiên cứu gì với Phật giáo, Úc Hồi cũng chẳng nhận ra Phật gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia hơi tà khí.
Trừ điều này cũng chẳng nhìn ra gì khác, tượng phật này đã bị Yến Tông phá hư hoàn toàn, ngay cả một tia ma lực có thể dùng để tra xét cũng chẳng sót lại.
Lại cẩn thận nhớ lại cũng không phát hiện có ký ức nào liên quan đến tượng phật trong trí nhớ của nguyên chủ, tuy nhiên cũng nghĩ được đến vài thứ khác.
"Khi Văn Nguyệt Hoa mới dọn vào nhà, tìm cớ sửa chữa nhà một lần, thứ này hẳn là được bỏ vào lúc đó." Úc Hồi nói, hai tay cầm tượng phật thảy lên đùi Yến Tông: "Sau đó thì sức khoẻ tôi càng ngày càng kém."
Yến Tông dùng một tay xách tượng phật lên, quét mắt nhìn cánh tay gầy đét của y.
Tuy hắn chả nói gì cả, nhưng lại khiến Úc Hồi vi diệu cảm thấy tia trào phúng.
"Không phải ai cũng có thể cậy mạnh một tay nhấc món đồ nặng mấy ký lô*." y ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
* raw là mười mấy cân, một cân bên đấy bằng 1/2kg bên mình hay dùng, kia hai ra mười mấy cân=mấy kg nha.
Tuy biết không thể coi Úc Hồi như vô hại, nhưng y yếu quá mức lại là sự thật, cho dù dựng gai nhọn lên trào phúng như vậy thì trong mắt Yến Tông chỉ càng giống loài động vật nhỏ nhu nhược nào đó muốn vươn vuốt mà thôi.
Với hắn mà nói, đây còn không thể xem như va chạm mạo phạm gì.
Úc Hồi luôn cảm thấy trong mắt Yến Tông nháy mắt trở nên vô cùng kỳ quái, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, y nghi ngờ nhướn mày.
"Tôi sẽ tra rõ chuyện này." Yến Tông nói: "Gần đây nếu cơ thể thấy không khoẻ thì nhanh chóng liên hệ với Diệp Thiển."
"Đáng tin cậy ghê hén." Úc Hồi cười tủm tỉm nói: "An toàn nhân thân của tôi phải dựa cả vào ngài Yến rồi."
Yến Tông làm bộ không nghe ra sự quái gở bất thường* trong giọng điệu của y, nhạc nhẽo ừ một tiếng.
* raw là âm dương quái khí.
Sau khi xuống xe, Yến Nam Thanh tiếp nhận tượng phật, tuy anh ta không cầm được nhẹ nhàng như Yến Tông, nhưng cầm bằng một tay vẫn dư sức.
"Là nguyền rủa?" anh ta hỏi: "Cần giao cho bên chính phủ xử lý sao?"
"Không cần." Yến Tông đáp, hắn suy tư vài giây lại mở miệng: "Đi tra thử xem năm đó ai bán tượng phật cho Văn Nguyệt Hoa."
Khi đánh đổ nguyền rủa, hắn đã ý thức được hiệu năng của nguyền rủa——thông qua việc hấp thụ sinh mệnh và vận khí của Úc Hồi để tiếp viện cho những người khác của họ Úc, nói cách khác, bọn họ xem Úc Hồi như tế phẩm, trong mười mấy năm cướp đi hết thảy tất cả của y.
Nếu không phải lần hồi môn này, chỉ sợ Úc Hồi sẽ hoàn toàn sẽ hoàn toàn bị nguyền rủa cắn nuốt hết, mà họ Úc giẫm lên thi thể của y để đạt được vô số tài phú và vinh quang.
Yến Tông hơi hơi nắm chặt tay, trên mặt hiện ra vài phần tức giận.
Thành phố này ở ngay dưới sự quản hạt của hắn, thế nhưng còn có kẻ dám hạ nguyền rủa ác độc như vậy.
Úc Hồi là trời xui đất khiến mà liên hôn với hắn, còn ở nơi mà hắn không chú ý có phải càng nhiều nguyền rủa ghê tởm thịnh hành ở nơi tối tăm...Xem ra đã đến lúc tẩy sạch một ít thứ trong thành phố.
Úc Hồi đang chuyển động khắp thành phố còn chưa biết Yến Tông chuẩn bị một lần thanh tẩy lớn, y ngồi trong xe mở cửa sổ cảm nhận ma lực dao động bên ngoài.
Tài xế ngồi phía trước cẩn thận nhìn y: "Úc thiếu gia muốn đi đâu?"
"Không có nơi nào đặc biệt muốn đi hết." Úc Hồi dùng tay chống đầu: "Sức khoẻ tôi không tốt, rất ít ra cửa, không quen thuộc nơi này lắm."
Tài xế ồ một tiếng: "Tôi mang ngày đến nơi náo nhiệt xem thử ha?"
"Tôi không thích náo nhiệt, ồn ào khiến tôi đau đầu." Úc Hồi lắc đầu:"Chạy về phía hẻo lảnh xíu."
Tài xế đáp một tiếng, nơi đến sau đó quả nhiên an tĩnh hơn nhiều.
Ma lực dao động trong không khí rất phẳng lặng, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít biến hoá cực nhỏ nhoi, tuy nhiên thứ Úc Hồi sở hữu lại là lực tinh thần siêu cao dính líu với thân thể, cực kỳ lành nghề đối với việc tra xét nắm giữ ma lực.
"Hướng bên kia có gì?" y chỉ về phía đông rồi hỏi.
"Phía đông à..." tài xế nghĩ nghĩ: "Gần chỗ này là một khu biệt thự, xa hơn nữa là đại học A."
Đại học A là một đại học bản địa, điểm không tính là cao, nhưng nguyên chủ vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân, không học hành được mấy ngày, nỗ lực thi vẫn đậu.
Loại đại học địa phương như này tốt ở chỗ sinh viên bản địa tốt nghiệp cũng tương đối có tiếng, nguyên chủ muốn sau khi tốt nghiệp lập tức tìm công việc sống độc lập, rời nhà họ Úc, tiếc là còn chưa đến lúc đó đã chết rồi.
"Chạy về phía đông xem thử đi." Úc Hồi hồi ức một lần chuyện ở đại học, chẳng mấy hứng thú.
Y không định dựa theo kế hoạch của nguyên chủ thành thật tốt nghiệp đi làm, đối với Y mà nói, trước tiên phải đạt được năng lực tự bảo vệ mình đã, rồi mới chậm rãi nghiên cứu sự thú vị của thế giới mới.
Nếu có cơ hội, y vẫn muốn tìm cách trở lại thế giới nguyên bản, sau đó giết chết không chừa tất cả những kẻ hạ độc thủ với y.
Tài xế đang tập trung lái xe tự dưng thấy sau lưng lạnh toát, nhịn không được nhanh chóng nhìn nhiệt độ điều hoà trong xe, nghi ngờ bản thân có bất cẩn hạ điều hoà thấp quá không.
Càng đi về hướng đông, dao động ma lực càng mạnh, ngón tay Úc Hồi nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, chậm rãi xác định nguồn cơn—— chính là đại học A.
"Tôi xuống xe ở đây." y đột nhiên nói.
Tài xế dừng xe theo bản năng mới nhận ra điều không đúng, do dự nói: "Sức khoẻ của ngài..."
"Đột nhiên tôi nhớ tới có đồ để quên ở ký túc xá." Úc Hồi nói: "Ở đại học hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, anh đi trước đi, trước khi trở về tôi sẽ gọi anh đến đón."
"...Được." tài xế bỗng dưng nói không được lời từ chối, chỉ có thể cứng đờ gật đầu.: "Đây là số điện thoại của tôi, ngài lưu lại đi."
Chờ bóng dáng Úc Hồi biến mất trong sân trường, hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn, gấp gáp lấy điện thoại báo cáo cho Yến Nam Thanh.
[truyện được chuyển ngữ tại wattpad Đông Phương, link: {https://www.wattpad.com/story/295218306-c%E1%BA%A3-th%E1%BA%BF-gi%E1%BB%9Bi-%C4%91%E1%BB%81u-%C4%91ang-ch%E1%BB%9D-tui-ly-h%C3%B4n}. Nếu bạn có tâm vui lòng nhấn vào link, nếu không có thì chịu rồi. 垃圾的小偷reup web.]
Đây chính là tân nhiệm phu nhân của gia chủ, lỡ đâu y xảy ra chuyện ở đây, phỏng chừng kết quả không chỉ bị như đuổi việc do lái xe không ổn trước đó vậy thôi đâu.
Không đề cập đến Yến Nam Thanh có phản ứng gì với hành vi trốn chạy của y, Úc Hồi đang lần theo dao động ma lực đi sâu vào trong khuôn viên trường.
Đúng là cuối tuần, còn ngay lúc buổi chiều mát mẻ, khuôn viên trường không ít người, còn có thể thấy rất nhiều đôi tình nhân đi dạo. Tuy vậy, đợi lúc y cách dao động ngày càng gần thì người xung quanh cũng ngày càng ít đi nhiều, thậm chí đến cuối cùng chẳng còn người nào.
Toà cao ốc phía trước còn rào lô cốt, xây được một nửa, bên trên còn bọc một tầng bạt nhựa rách tung toé, gió thổi phát ra tiếng sàn sạt quái dị.
Đường đi vào rất dơ, nhưng Úc Hồi cẩn thận nhìn xem thì thấy hai hàng dấu chân đi vào trên lớp bụi đất chồng chất.
Thoạt nhìn còn rất mới, đại khái là vừa không không bao lâu, hy vọng đừng là người đến đoạt đường sống với y.
Tưởng Phương là sinh viên năm hai của đại học A, cũng là một đạo sĩ tu hành nghiêm túc đứng đắn ở đạo quan, tuy khắc khổ tu hành từ nhỏ, đáng tiếc linh lực trên thế gian thưa thớt, mười mấy năm vẫn là một tên cùi bắp miễn cưỡng có thể cảm nhận được tí xíu linh lực trong người.
Nhưng mà mấy năm gần đây thế gian tựa hồ có dấu hiệu sống lại của linh lực, cảm nhận trực quan nhất chính là hàm lượng linh lực gia tăng, rốt cuộc cậu cũng có thể thực hành đạo pháp của đạo quan——ví như đuổi quỷ.
Dựa theo tốc độ tu luyện trước kia, kiểu gì cũng tới ba bốn chục tuổi mới học được mấy cái này.
Chẳng qua là linh lực trên thế giới nhiều thì được lợi nhất lại là các loài sinh vật không phải người, tuy nói không phát sinh rõ ràng như động thực vật biến dị, nhưng số lượng quỷ, đặc biệt là số lượng ác quỷ tăng thêm gấp bội.
Theo đó dẫn đến lượng công việc tăng lên——Cục quản lý sinh vật và hiện tượng bất thường Quốc gia vốn rảnh tới mọc nấm bắt đầu giao nhiệm vụ thường xuyên.
Lần này Tưởng Phương theo sư thúc đến làm nhiệm vụ, bởi vì sức chiến đấu của cậu chỉ có năm nên chủ yếu vẫn là dẫn cậu đến xem trải sự đời.
Nhưng mà nhiệm vụ đầu tiên của cậu lại gặp phải nguy hiểm lật xe*.
* ý chỉ kết quả tình huống bất ngờ, không đoán trước được.
Ai mà nghĩ tới trong trường mình lại đột nhiên có ác quỷ oán khí nặng đến mức này xuất hiện, bọn họ vừa vào chưa đến hai mươi phút đã bị ác quỷ đánh đến tan tác chim muông gần như diệt đoàn.
"Chúng, chúng ta có phải sẽ chết luôn ở đây không." Tưởng Phương trốn trong một cây cột chống, nửa người toàn là màu, ấn vết thương trên bụng người bên cạnh, lắp bắp mà nói: "Sư thúc người ráng chịu, biết đâu cục quản lý bên kia sẽ phát hiện có chuyện xảy ra, phái người chi viện cho chúng ta."
Tuy là nói vậy, nhưng cậu hoàn toàn chả có niềm tin tí nào.
Họ đo đất quá nhanh, dù cho cục quản lý có nhận ra vấn đề thì cũng đã hơn nửa ngày, lúc đó hai người họ đã bị ác quỷ tiêu hoá xong luôn.
"Chỗ chú có mấy lá bùa." Vương Liễu Chi run rẩy lấy mấy lá bùa chú từ trong ngực ra, nhét vào tay cậu ta, thở hổn hển nói: "Đợi khi thứ kia đến lần nữa, con ném ra ngay, sau đó chạy ra bên ngoài."
"Vậy còn sư thúc thì sao?" Tưởng Phương trợn to mắt.
"Chú ngăn nó lại." trong mắt Vương Liễu Chi thoáng ánh lên sự tàn nhẫn.
"Vậy không phải sư thúc sẽ..."
"Chính là lúc này! Ném mau!"
Tiếng nói của họ chồng chéo lên nhau, Tưởng Phương đột nhiên nhìn thấy bóng quỷ vặn vẹo nhào về phía mình, chỉ kịp nhấc tay đang nắm chặt bùa chú đưa ra phía trước.
Tiếng khì khì rất nhẹ vang lên, cả thế giới phảng phất như hoàn toàn im lặng, nữ quỷ kia vẫn còn duy trì tư thế duỗi tay về phía trước, lại ngừng trệ giữa không trung không có cách nào động đậy.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có hai bàn tay, Tưởng Phương gần như có thể ngửi được mùi tanh tưởi trên người ả ta. Cậu ngã ngồi cái ầm xuống đất.
"Khụ khụ khụ——" đột nhiên có một tràng tiếng ho khan truyền từ gần đó đến, ngay sau đó là tiếng ẩm ướt mềm mại nhưng lại lộ ra vẻ ghét bỏ: "Chỗ này sao lại nhiều bụi tới vậy nè."