Cậu ta thực sự rất thích phòng của Lộc Hành Ngâm.
Xét đến quy mô biệt thự của nhà họ Hoắc cũng không quá lớn, ở tầng hai gần phòng kho, nhưng lại yên tĩnh, bàn làm việc đặt trước cửa sổ, đối diện với hòn non bộ bên dưới và hồ nước lấp lánh phía xa. Một cuốn sách chuyên ngành dày cộm, bên cạnh có giấy nháp, khi xấp giấy nháp được dùng hết, ánh nắng từ bên trái cậu chuyển sang bên phải, đồng thời có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi khi hít thở.
So với trường Trung học số 7 Thanh Mặc, nơi này càng biệt lập với thế giới hơn.
Hoắc Tư Liệt có mấy đứa bạn cùng lớp rủ đi chơi, còn có khoá học thêm của đội huấn luyện thể chất trong kỳ nghỉ đông.
Dì dọn phòng thấy Lộc Hành Ngâm suốt ngày ở trong phòng, ngoại trừ làm bài tập, cậu mỗi ngày đều đọc sách, hoạt động lớn nhất chính là đi ban công cầm điện thoại gọi điện thoại, dì cũng sẽ hỏi cậu, "Hành Ngâm không đi chơi với Tư Liệt à?"
Lộc Hành Ngâm chỉ cười với dì và nói, "Có nhiều bài tập ở trường ạ."
Dì cũng không nói gì nữa. Dì thấy cậu đáng thương, ngày nào cũng làm đồ ăn vặt cho cậu, có khi là cua nấu rượu chua ngọt, có khi là bát bánh trôi với rượu ngọt.
Dì cũng sắp về quê ăn Tết, ngày nào Lộc Hành Ngâm cũng có thể nghe thấy dì gọi điện video với gia đình. Vài ngày sau, dì thu dọn hành lý về quê, trước khi đi dì làm một tủ lạnh đầy ghẹ nhỏ và bánh đường.
Căn biệt thự trống trải càng trở nên vắng lặng.
Hoắc Tư Liệt không biết cậu đang làm cái gì, hai người bọn họ cũng không thường xuyên gặp mặt. Thường vào cuối ngày, trong nhà không có tiếng động, TV được bật và các chương trình thời sự phát sóng các chương trình chuẩn bị cho năm mới ở nhiều nơi.
Cậu gọi điện thoại cho bà Lộc, trước tiên đến bưu điện, sau đó nhờ người ở bưu điện gọi bà nội đến lấy.
Cậu nói giữa tiếng TV khuếch đại: "Sau Tết con đến thăm bà. Kỳ thi cuối kỳ con thi xong rồi, con được hạng nhì cả khối. Bà có nhớ thầy Trần Xung gọi cho bà lần trước không? Bọn con sẽ đến đó trong khoảng thời gian kỳ nghỉ đông để huấn luyện, con sẽ đến những trường đại học tốt nhất để nghe các giáo sư giảng bài. Còn bên này."
Cậu dừng lại một chút, ngữ khí tự nhiên nói: "Ba mẹ nói sẽ dẫn bọn con đi trượt tuyết, nhưng con muốn đi huấn luyện, còn em trai Tư Liệt bị bệnh nên không đi được, con ở nhà với em ấy, thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi nữa."
"Con gửi tiền cho bà, bà lấy đi ạ. Con ở đây không thiếu tiền. Bà đừng tiết kiệm vì con nữa." Lộc Hành Ngâm nói. "Bà biết mà, cho dù con không có tiền, con vẫn có cách kiếm tiền."
Bà nội Lộc ở bên kia nghe rất vui vẻ: "Được, được, con sống tốt đi. Bà làm cho con thêm hai cái áo len, thêm đế giày cho con nữa. Giới trẻ bọn cháu bây giờ đều mang giày xịn, không cần đế giày nữa, nhưng vẫn cần đế bà mới yên tâm."
Lộc Hành Ngâm nói: "Dạ."
Bà Lộc lại nói: "Con lớn rồi, đừng để bản thân chịu thiệt thòi, có chuyện gì buồn cứ nói ra. Bà ở nơi xa, nhưng sau lưng bà, chỗ này tất cả đều là của con, con cũng..."
Lộc Hành Ngâm ngắt lời bà: "Bà ơi, đừng nói những điều như vậy. Bà cháu mình không cần nói mấy lời như thế. "
Đó là một thỏa thuận từ rất lâu trước kia.
Lúc đó cậu mới năm, sáu tuổi, nhìn khối u máu lớn trong hình ảnh bệnh viện, cậu ngây thơ buồn bã nói với bà Lộc: "Bà ơi, cháu chết rồi, thuốc men mua cho bà uống hết."
Lần đó gia đình cậu túng quẫn nhất, một hôm xui xẻo, hai bà cháu dùng chung cái nồi đất hỏng để đun thuốc, mà còn phải tiết kiệm.
Bà Lộc ở bên kia thở dài: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Nhưng cháu... cháu vẫn đi thi hộ dùm người khác à?"
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Cậu không giấu giếm chuyện nhóm thi hộ với bà Lộc, cậu dùng đủ mọi cách mọi giá để kiếm tiền, như viết chữ ký của phụ huynh, giúp làm bài tập, hỗ trợ thi cử, bà biết chứ, nhưng không không can thiệp.
Hai bà cháu chưa bao giờ nói bộc bạch về vấn đề này, nhưng bà luôn biết điều đó trong long, mà cậu cũng biết điều đó.
"Không có tiền thì không nên lạc lối, đây gọi là gì? Đây gọi là vùng xám [1], một đồng tiền ở đó. Nhà chúng ta cũng không cần. Bà đã nói với con rồi, đừng làm mấy việc đó nữa." Giọng nói của bà Lộc nghe có vẻ nghiêm túc kỳ lạ, "Đừng để người khác coi thường. Hành Ngâm của bà làm những việc đó, là đang lầm đường."
[1] Vùng xám, còn được gọi là "khu vực quan trọng", dùng để chỉ khu vực trung gian giữa thiện và bản chất ". Nói chung, thiện là nói đến luật, còn ác là vi phạm. Trên đời này không có gì là hoàn toàn rõ ràng, trắng đen đều là biểu hiện cực đoan của ánh sáng và bóng tối. Đúng sai nằm ở đúng sai. Những thứ không đen không trắng, không tốt không xấu đều là của chung gọi là vùng xám.
Cậu không biết tại sao bà đột nhiên nhắc tới chuyện này.
"Bà đang nói gì ạ?" Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói, cậu thở ra hơi nước màu trắng tiêu tán trong bầu trời đêm mùa đông, thanh âm có vẻ thoải mái, "Con bây giờ...... không cần làm mấy việc đó."
Cậu tuân theo ước hẹn, mỗi ngày gọi cho Cố Phóng Vi hai cuộc.
Buổi sáng một cuộc, buổi tối một cuộc. Trước khi rửa mặt với trước khi đi ngủ, khoảng thời gian không thể lay chuyển. Lộc Hành Ngâm sẽ bật chế độ rảnh tay, và chỉ vào lúc này, căn phòng lạnh lẽo mới có thêm một chút hơi người.
Giọng nói của Cố Phóng Vi nghe rành mạnh mạnh mẽ bất chấp sự chênh lệch múi giờ giữa hắn và cậu. Cậu gọi hắn vào buổi sáng nên vẫn còn ngái ngủ nên cười: "Em để đồng hồ báo thức gọi cho anh à? Buồn ngủ như vậy thì không cần gọi cho anh đúng giờ đến thế, tám nhảm với bạn trai mà giống như điểm danh vậy."
Lộc Hành Âm nói: "Em thức dậy mới gọi anh, thời gian còn lại chỉ ăn cơm học tập."
Thanh âm thiếu niên nghe đồng dạng lãnh đạm cùng bình tĩnh.
Cố Phóng Vi cũng không liên quan gì đến anh ta, giọng nói từ tính uất ức xa xôi ở bên kia, "Anh muốn nghe giọng em nói. Anh không ở đấy, không biết Máy Tính Nhỏ của anh có ăn ngon hay không, có nhớ anh không?"
Bên kia hắn ho khan vài cái, giả vờ im lặng một lát, cuối cùng nhịn không được hỏi cậu: "... em có không?"
Bầu trời tối đen, Lộc Hành Ngâm đang đứng trên ban công trong bộ đồ ngủ, đôi chân trần của cậu xỏ vào đôi dép bông, lạnh đến cóng, đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn vào màn đêm, như thể cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ của người vượt qua bên kia đại dương.
Toàn thân cô đơn, chỉ có nơi xa kia, người xa kia, là nỗi nhớ nhung dịu dàng duy nhất của cậu.
Cậu cười thầm khúc này, nhưng Cố Phóng Vi ở đó vừa tức giận vừa lo lắng nên hắn nhẹ nhàng nói: "Nhớ em... Anh rất nhớ em."
*
Vài ngày sau, Lộc Hành Ngâm nhận được một cuộc gọi, là [Hiệu trưởng Đại học Garyton] gọi tới: "Nai nhỏ, em ở Thành phố S sao? Anh ở đấy. Chúng ta cùng ăn cơm nhé?"
Lộc Hành Ngâm đặt sách giáo khoa trong tay xuống, đứng dậy hỏi: "...Anh đang ở đâu?"
"Em nói cho anh biết chỗ em ở gần đó đi, anh qua mời em ăn một bữa, anh đã để dành đủ tiền rồi, hiện tại có thể mua một căn nhà nhỏ ở chỗ này." Giọng nói đầu dây bên kia vang lên vẻ tươi cười, "Anh cũng là người có thể mua nhà trong thành phố!"
Lộc Hành Ngâm vội vàng báo địa chỉ.
Cậu không có chìa khóa trong nhà, nhưng khi Kỷ Băng Phong đưa cậu đến đây, có nói cho cậu mật khẩu cửa ra vào, cậu có thể ra ngoài bất cứ lúc nào cậu muốn.
Đi ra khỏi khu biệt thự, xuống xe buýt, Lộc Hành Ngâm nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xanh xao, đang cúi đầu nhìn bản đồ thành phố S: "Khu phát triển xây dựng... Đcm, em bây giờ sống ở đây à? Kẻ có tiền nha, sao em còn phải đi xe buýt một mình. "
Chu Đôn cao hơn nhiều so với ấn tượng của Lộc Hành Ngâm, thiếu niên năm đó ở sân thi đấu ai tính nhanh hơn cùng cậu tra Baidu, đã trưởng thành hơn rất nhiều.Với một phong cách tinh tế bóng bẩy.
Nhìn thấy Lộc Hành Ngâm nhảy xuống xe, anh ta lập tức ôm lấy cậu, vỗ mạnh vào lưng cậu: "Anh em!"
Trong tiệm lẩu, Chu Đôn gọi rất nhiều lòng trâu và hoàng hầu [2], 68 phần cá nướng trong cửa hàng: "Nai con, hôm nay chúng ta ăn mở bụng đi, mừng hai huynh đệ chúng ta gặp mặt, mừng anh cưng rửa tay gác kiếm."
[2] Hoàng hầu là một loại nguyên liệu trong của các loại gia súc như heo, gà,... cuống họng vàng tươi, đặc điểm quan trọng nhất của món lẩu là độ giòn – để bữa nào dô Tiệm lẩu đường hp coi nó là cái gì.
Lộc Hành Ngâm dùng đua chậm rãi khuấy đĩa dầu, và hỏi: "Không làm thi cử nữa à?"
"Không làm nữa! Anh đã để dành đủ tiền!" Chu Đôn nói, "Anh muốn đến Thành phố S mở một cơ sở giáo dục và đào tạo gì đó, mối quan hệ thì anh có rồi. Kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố S khó, nhu cầu học tập của các cơ sở cao, hiện bắt đầu chú ý đến các cuộc thi nên đây là cơ hội tốt để phát triển. Nhưng anhvẫn đang suy nghĩ mấy thứ lặt vặt, trước thì đang mua nhà với có chỗ đứng."
Lộc Hành Ngâm sửng sốt.
Một năm trước, kế hoạch của Chu Đôn là "tiết kiệm đủ tiền rồi tiếp tục học." đi học là niềm khao khát của anh.
Chu Đôn đang rất phấn khích, cậu không ngắt lời anh.
"Ôi trời, giá nhà ở khu các em đáng sợ chết đi được. Có người giàu như vậy sao? Anh muốn mua nhà mới, nhưng nhìn thấy tòa nhà hơn hai năm mới bàn giao, tôi nói tính mua nhà cũ, thì thuế giá trị gia tăng và thuế chứng thư. Số tiền đó rất lớn. Người môi giới bên anh nói vậy đó. Anh nhìn qua cái đã biết anh ta khoác lác. Anh sao không nhìn ra được loại người treo đầu dê bán thịt chó đó?"
"Mà nhà ở thành phố S rất dễ bán, đặc biệt là nhà ở khu học chánh, theo lời đồn thổi, năm sau Bộ Giáo dục sẽ tiến hành cải cách các mặt, nhưng dù cải cách như thế nào thì áp lực đối với học vấn nhất định sẽ không hạ thấp, mua đất sớm kiếm..."
Anh nói, Lộc Hành Ngâm nghe. Đầu ngón tay tái nhợt của Lộc Hành Ngâm chộp lấy hộp sữa chua, sau khi uống xong, cậu dùng tay mở theo các nếp gấp, dùng muỗng cạo xung quanh, ăn uống sạch sẽ.
Chu Đôn cuối cùng dừng lại.
Anh thấy hơi say.
"Anh biết em muốn nói cái gì, anh không đi học nữa." Chu Đôn uống một hớp lớn bia, ngữ khí có chút "xã hội", "Đi học thì tốn thời gian, hiện tại không bằng đi kiếm tiền, trong tay tài nguyên cùng tin tức đều là thời điểm nhạy cảm... Anh không dám đánh cuộc, Nai con, em hiểu không?"
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút: "Em hiểu."
"Anh biết em hiểu rõ mà." Nụ cười của Chu Đôn có chút mệt mỏi, "Làm học sinh thật tốt. Nếu anh có vốn, anh không lo lắng tương lai, anh cũng muốn học. Vật lộn trong xã hội thật sự rất mệt. Nhưng anh chỉ nghĩ phải nắm bắt cơ hội kiếm tiền ngay bây giờ thì anh có thể học bất cứ lúc nào, nhưng xã hội đã vào thì khó ra, đã kiếm được ít tiền thì muốn kiếm nhiều tiền hơn, có chút cơ hội thì muốn có chỗ đứng vững vàng hơn... Thành phố S là quá lớn, anh thông minh, em biết rồi đấy."
Anh biết cậu hiểu.
Họ đang nói về những điều khác nhau, một người đã bước vào xã hội sớm, và người kia vẫn còn đi học.
Nhưng họ đã biết nhau, ngay từ khi gặp nhau trên sân thi đấu.
Những thiếu niên nghèo khó đến từ cùng một thị trấn nhỏ đã bị số phận ràng buộc với nhau rồi cùng nhau bước đến ngày hôm nay với những ước mơ nồng nàn, sự kiêu ngạo của một người dần phai nhạt lắng đọng, còn người kia vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo nghiến răng tiến về phía trước.
Thế giới rộng lớn như vậy, có rất nhiều người xuất chúng và những thứ khiến người ta phải lóa mắt. Bọn họ tự nhận mình là người thông minh, nhưng đứa trẻ càng thông minh, chúng càng thấy hiện thực càng tàn khốc thế nào.
Lộc Hành Ngâm không biết nên nói gì, chỉ mạnh mẽ cụng ly với anh, nói lại: "Vậy cũng tốt."
"Còn em thì sao?" Chu Đôn gọi một lon bia, "Em vẫn phải đi học à? Em ở Thanh Mặc ổn không?
"Nhì khối." Lộc Hành Ngâm mỉm cười, nhớ tới mấy lần thi liên tiếp tổ khối trao cho cậu danh hiệu, "Vạn năm đứng nhì, hiện tại đang ôn luyện thi hóa học."
"Thi đua hóa học..." Chu Đôn suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên một tia khao khát cùng ghen tị, "Thi hóa học rất tốt, hai chúng ta đã làm rất nhiều đề thi đua, nhưng có đều chưa làm đề phổ thông ——rất khó khăn phải không?"
"Là nội dung đại học." Lộc Hành Ngâm nói, "Không sao, nếu là anh, nhất định sẽ làm được."
"Anh không thể làm được nữa." Chu Đôn xua tay và cười khổ nói, "Mỗi ngày ở chung với đống đề trung học, đề phổ thông, đề trường nghề, bài tập kỳ nghỉ đông....... Không có gì thú vị cả. Em bây giờ như vậy rất tốt, vẫn có thể đến trường, nhiều điều mới mẻ."
"Cũng vậy thôi." Lộc Hành Ngâm thường không uống bia rượu, nhưng lúc này cậu với tay lấy một chai bia, nghiêm túc cụng ly với anh và lặp lại lần nữa, "Đều giống nhau."
*
Trên đường trở về, Lộc Hành Ngâm phát hiện ra rằng Chu Đôn đã chuyển cho cậu một vạn đồng.
Ghi chú là "lương".
Lộc Hành Ngâm gọi, nhưng Chu Đôn không bắt máy. Hôm nay anh uống hơi nhiều nên không nghe điện thoại mà chỉ nhắn tin cho cậu mấy câu.
"Không biết vì sao, anh cảm thấy em thiếu tiền, hiện tại anh có tiền, muốn cho em một ít, em cầm đi, không cần trả lại cho anh, em đến bây giờ còn là bộ mặt của nhóm chúng ta đó."
"Nếu phải trả lại thì đợi khi anh kết hôn, em gửi anh gấp đôi tiền thiệp cưới. Quan hệ giữa anh với em, không cần nói gì hết, đều hiểu mà."
"Vừa rồi không có mặt mủi hỏi chuyện bạn trai của em, nên anh cũng đã tra thông tin, bây giờ đồng tính nam đầy mánh khóe, đừng để bị lừa!"
Lộc Hành Ngâm cũng hơi say, đi đứng có chút nghiêng ngả.
Trong quán ven đường treo đèn lồng đỏ, giấy kẹo cao su pha lê vương vãi bên cạnh thùng rác, cậu mỉm cười nhìn những thứ này dưới bóng đêm, mò mẫm về nhà một mình lên lầu, ngồi bên bệ cửa sổ gọi điện thoại cho Cố Phóng Vi.
Đây không phải là thời điểm cậu thường gọi điện cho Cố Phóng Vi, phải mất một lúc sau hắn mới được bắt máy: "Alô, Máy Tính Nhỏ?"
"Em muốn gọi cho anh, anh ới." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi nghe một tiếng đã nhận ra có gì đó không ổn: "Em uống rượu hả, Máy Tính Nhỏ? Em uống với ai?"
"Em đang ở nhà." Lộc Hành Ngâm nói, "Tiếng Anh thực sự rất khó học, khó thấy mắc ghét, sách tài liệu tiếng Anh bản gốc xem hong hiểu gì hết. Em vẫn cách anh mỗi một môn tiếng Anh. Cố Phóng Vi trả lời em, khi nào em có thể thi được 150 điểm??"
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo mờ mịt, lại có loại bướng bỉnh nào đó, khiến trái tim người khác đau ê ẩm đến nhăn nhó.
Khi cậu gọi tên hắn, giống như chỉ còn lại mình người đó trên toàn thế giới, cậu chỉ muốn nói chuyện với hắn, nhõng nhẽo với hắn, chỉ muốn lắng nghe giọng nói của hắn trong đêm lạnh cô đơn.
Cố Phóng Vi nói: "Sao em muốn thi được 150 điểm, anh đâu có cần em thi bao nhiêu điểm mà làm người yêu em đâu."
"Cố Phóng Vi." Thanh âm Lộc Hành Ngâm vẫn như cũ mềm mại, không có đáp lời hắn nói, chỉ nói chuyện của mình: "Em muốn anh dạy em tiếng Anh."
"Dạy mà dạy mà, em uống rượu ở đâu vậy?" Cố Phóng Vi quyết định phớt lờ nhiều như vậy, "Em có ở nhà không? Gọi video cho anh xem em đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà, nằm trên giường. Muốn anh dạy em tiếng Anh." Lộc Hành Ngâm nói.
"..." Cố Phóng Vi dở khóc dở cười, nhẹ giọng dỗ dành, "Làm sao vậy, bị tiếng Anh làm khó, nên chạy ra ngoài uống rượu sao? Em bên anh chẳng lẽ là vì học tiếng Anh sao?"
Lộc Hành Ngâm lại im lặng.
Cố Phóng Vi kiên nhẫn đợi một lúc, sau đó gọi cậu nhiều lần, nhưng Lộc Hành Ngâm không trả lời. Cậu ngủ thiếp đi mất rồi.
Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ thử uống nhiều rượu như vậy trước đây, khả năng chuyển hóa cồn của cậu không mạnh, bị đau đầu như búa bổ cả một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, có thứ gì đó lạnh lùng kêu vo vo, lạnh lùng áp vào trong ngực cậu, một giọng nói điện tử sột soạt gọi cậu ở đâu đó: "Đã phát hiện, đã phát hiện trạng thái của bạn là, thật khó chịu."
Là giọng nói của Cố Phóng Vi.
Lộc Hành Ngâm mở mắt ra và thấy rõ đó là Tiểu cương thi. Cậu đã cất thứ này trong góc kín để sạc, nhưng không biết tại sao nó đột nhiên bắt đầu hoạt động.
"Mau rời giường, mau rời giường, đi rửa mặt đi, tôi bóp kem đánh răng cho bạn, còn có thể hát cho bạn nghe một bài."
Tiểu cương thi nói xong, trong bụng nó đột nhiên mở ra một cái lỗ nhỏ, một tuýt nho nhỏ...có mùi bạc hà. Kem đánh răng đây rồi.
Lộc Hành Ngâm thấy buồn cười: "... Anh ấy biến mày thành máy bóp kem đánh răng tự động à?"
Cậu lảo đảo ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, và sau một lúc mới tỉnh dậy, Tiểu cương thi lại làm ầm lên, đứng dậy: "Xin chào xin chào, phát hiện trạng thái của bạn là: Rửa mặt xong, hiện tại tôi hát cho bạn một bài ca mới ngủ dậy."
"Thế giới trong mắt bạn"
"Qua những ngọn núi và đồng bằng..."
Là bài hát chủ đề của "Hổ con về nhà", Cố Phóng Vi thế mà thu âm bài hát này cho cậu.
Cậu vừa nghe vừa cười.
"Xuyên qua núi non bình nguyên... Khụ khụ, có phải hơi lạc điệu không?"
Tiểu cương thi thanh âm dừng một chút, Lộc Hành Ngâm đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, mới phát hiện Tiểu cương thi đã dừng hoạt động.
Mà giọng nói đó phát ra từ ngoài cửa.
Lộc Hành Ngâm ngơ ngẩn.
Đó là giọng nói chân thật, giọng của Cố Phóng Vi, không phải hiệu ứng âm thanh điện tử ồn ào sau khi ghi âm.
Có tiếng gõ cửa: "Xin chào, xin chào, trạng thái của bạn được phát hiện là: Bạn trai của bạn đang tới rồi! Nếu bạn mở cửa cho người ấy, người ấy sẽ tặng quà năm mới cho bạn."
Sau một lúc lâu, Lộc Hành Ngâm bước về phía trước, nhẹ nhàng mở cửa.
Hành lang có cửa sổ, ánh mặt trời thông qua khe cửa chui vào chảy ra, càng ngày càng sáng.
"Surprise!" Cố Phóng Vi bọc mình dày một cục, hai tay đút túi, tuyết rơi trên người, sương giá đọng trên hàng mi đen.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn nhìn sang, kiêu hãnh tự đắc: "Chuyến bay thẳng từ nước A đến thành phố S mất mười một tiếng, anh còn phải từ nóc nhà leo lên, lúc còn nhỏ bọn anh đã phát hiện ra lối đi bí mật này. Tối hôm qua chả phải em uống say không nói chuyện với anh sao, vậy thì anh đến tìm em."