Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Sắp đến giờ thi, Lộc Hành Ngâm cần lên tầng khác để làm bài thi.
Cố Phóng Vi kéo cậu lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, như thể đã phát hiện ra mamnh mối gì: "Tên đó em quen trước đây?"
"Ừm, bọn em từng cùng nhau thi đua." Lộc Hành Ngâm vội vàng đưa cốc nước cá voi cho hắn, "Anh, anh uống nước đi, nếu không uống, anh giúp em cất được không?"
Cậu biết Cố Phóng Vi sẽ quay trở lại ban 27.
Cố Phóng Vi liếc cậu một cái: "Bị khi dễ, thì nói với anh."
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn nói: "Được, anh là tốt nhất."
Cậu vội vàng đi lên. Ngược lại, Dịch Thanh Dương và những người khác nghe nói bên ngoài có xích mích, đi ra ngoài xem xét và thấy Cố Phóng Vi đang đứng một mình bên ngoài, bắt mắt và xinh đẹp, tay cầm một cốc nước cá voi.
Dịch Thanh Dương nhìn vào bên trong nhún vai: "Anh em, vừa rồi những người đó đều là Ưng Tài, lần trước còn miệng thúi lắm, hình như trước đó bọn họ cùng Tiểu Lộc trong một lần thi đấu có quen biết, tôi nghe bọn họ nói có gì mà chống án, huy chương vàng hay không huy chương vàng, người này đang nhắm vào Tiểu Lộc ——cậu ấy không nói với cậu sao?"
"Tên gì?" Cố Phóng Vi đây là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, hắn suy nghĩ một chút, do dự.
Đó là tính cách của Lộc Hành Ngâm, luôn giữ im lặng cái gì cũng không nói. Cậu chỉ nói những gì cậu muốn nói, cho dù có hỏi thì cũng có hàng trăm lý do để cậu ngăn cản.
Nhìn thì ngoan nhưng thực tế lại dầu muối không ăn, thực sự rất dễ chọc người khác giận.
"Trình Mẫn Quân phải không? Tôi nhớ rồi."
*
Thời gian đã đến gần, Cố Phóng Vi mượn Dịch Thanh Dương một cây bút, cũng không lên lầu về ban 17, mà trực tiếp đến phòng thi trong tòa công nghệ.
Hắn đến sớm, chỉ mang theo một cốc nước cá voi lên, sau khi đi lên, sau đó hắn mới nhận ra Lộc Hành Ngâm hình như nhờ hắn cất hộ.
Mười lăm mười sáu tuổi, vẫn dùng loại cốc nước cá voi trẻ con này—— Cố Phóng Vi nghĩ trong đầu, hình như cốc nước này chưa từng xuất hiện trước đây, ít nhất là không có trong tuần trước. Lý do duy nhất là Lộc Hành Ngâm thích nó nên mua cho mình.
Trẻ con.
Lại có vẻ hơi dễ thương. Đặc biệt là Lộc Hành Ngâm, người trắng trẻo mềm mại, lặng lẽ cầm cốc nước để uống. Người khác thấy cậu hiền lành, ít nói nhưng hắn chỉ thấy cậu trẻ con, dễ thương.
Các học sinh dần dần đi vào phòng thi, Cố Phóng Vi nhìn đi chỗ khác, cây bút trong tay đang xoay một cách lỏng lẻo, chờ đợi thời điểm chuông vào lớp vang lên.
Đối với bài thi toán này, giám thị trong phòng thi là Lý Cố, giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán.
Ông cầm phong bì giấy kraft sắp xếp lên bục phát ra một tiếng động lớn, cả lớp lâm vào im lặng.
Lý Cố hắng giọng, ho khan vài tiếng, cao giọng uy nghiêm nói: "Kỳ thi này nhất định phải trấn định tinh thần, thầy biết các em thí học sinh phòng cuối, ít nhiều vẫn muốn tiến lên, bước về phía trước, không muốn ở trong phòng thi này hơn một năm rưỡi. Toán học là môn quan trọng nhất. Dù khó cũng đừng bỏ cuộc. Hãy cố gắng hết sức có thể, đây là thái độ thi cử nên có."
Lời vừa dứt, Lý Cố liền nhìn thấy trong phòng thi các học sinh đều nhìn mình, trong mắt tràn đầy trống rỗng cùng nghi hoặc.
Ông thở dài, liếc nhìn giám thị phòng cuối —— họ đều là giáo viên dạy toán, nhưng những học sinh này chắc không biết độ khó của bài thi này.
Những tờ giấy trắng tinh sạch sẽ lần lượt được chuyền đi, Cố Phóng Vi ngồi ở cuối dãy đầu tiên, khi đưa tay nhận tờ bài thi, hắn không làm liền, nhanh chóng đánh giá những lời nhắc nhở bài thi này.
Chỉ sau khi đọc sáu câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên, Cố Phóng Vi đã biết —— ổn hơn phân nửa.
Không chỉ hắn, mà tất cả các thành viên đã tham gia vào việc chuẩn bị cho kỳ thi trong bốn ngày qua.
Đúng như dự đoán, các dạng câu hỏi lớn của 4 năm trước đã được sửa đổi, chia nhỏ và giảm độ khó một chút, thành dạng câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi điền vào chỗ trống. Nhưng kể cả sau khi chia nhỏ và đơn giản hóa thì độ khó của phần này vẫn không hề thấp.
Đối với câu hỏi lớn ở phía sau, Cố Phóng Vi chỉ liếc nhìn nó thì đã nhận ra ngay phần còn lại đều ổn.
Tài liệu của đề thi tuyển sinh đại học hắn đã đọc, phần câu cuối, trúng một đề, đề nguyên mẫu đến từ thi đua toán học vừa kết thúc năm nay, nó trở thành câu áp trục.
Tất cả các câu lớn còn lại, bọn họ đã thảo luận, tóm tắt một lần rồi.
"Bắt đầu thời gian làm bài, thí sinh có thể làm."
Lý Cố nói xong câu đó mấy phút, liền xuống bục, đi tới bên cửa sổ nhìn xa xa, phảng phất có thể nhìn rõ từng chi tiết học sinh bên kia qua tòa nhà dạy học làm bài.
"Thầy Lý." Giám thị phía sau vẫy tay với ông.
Lý Cố do dự một lúc —— quy tắc của hai giám thị nên là một đầu và một đuôi, không có sự trao đổi giữa họ, để tránh các thí sinh gian lận.
Nhưng trong phòng thi này, độ khó của bài thi này cao đến mức một số người dù muốn cũng không thể chép được.
Lý Cố nghĩ giám thị phía sau đến để trò chuyện với ông để vượt qua thời gian coi thi nhàm chán, nên cũng vui vẻ đi.
Giám thị cùng tổ chỉ vào trong góc một thiếu niên ưa nhìn: "Thầy Lý, chú ý học sinh này, chúng ta trong phòng thi này cơ bản chỉ cần nhìn chằm chằm em ấy là được."
Lý Cố có chút khó hiểu: "Làm sao vậy? Gian lận sao?"
Ông không nhận ra, nhưng cảm thấy tư thế lười biếng có vẻ hơi quen thuộc.
"Lớp thầy Tống, mỗi đầu với cuối học kỳ, cái em học sinh chỉ tho 650 điểm. Hôm nay cư nhiên tới thi, toàn bộ phòng thi chỉ sợ cũng chỉ có em ấy làm được." Giám thị nói.
"Ồ ồ, là em Cố——"
"Cố Phóng Vi!"
Hai ông thầy nhìn nhau, lập tức hiểu rõ tâm trạng của nhau —— đó là sự kích động khi tìm được "con mồi". Các giáo viên toán luôn quan tâm nhiều hơn đến những học sinh thông minh, đặc biệt là những học sinh thông minh nhưng không nghe lời.
"Đề thi lần này thầy làm chưa?" Lý Cố hỏi.
Giám thị khoát khoát tay: "Mới vừa làm đề áp trục, làm chưa ra, nên bỏ rồi."
"Mới có mấy phút." Lý Cố nhìn đồng hồ, " Mười lăm phút đã trôi qua, em ấy chọn xong điền vào chỗ trống rồi."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh —— mười lăm phút, rất nhiều học sinh thậm chí còn trực tiếp khoanh vùng ngay câu hỏi đầu tiên. Lần này công bố bài thi, bọn họ thậm chí còn không có cân nhắc đến xác suất điểm trên trung bình, trong phòng học lần lượt vang lên những tiếng thở dài ngao ngán.
Giáo viên cùng tổ tùy ý nói: "Học sinh này là một thiên tài, em ấy thủ khoa vào trường, gia cảnh cũng không tệ, lần này tham gia thi, có lẽ có thể thi hơn những học sinh Ưng Tài đó."
"Thật khó nói." Lý Cố thở dài, "Một đứa trẻ như thế này làm sao biết được tình hình của Thanh Mặc? Hầu hết thời gian, vẫn Hull chơi bời như trước, 650 đã là cao nhất."
Sau đó, hai người thảo luận, "Liệu 650 điểm có thể đứng nhất trong kì thi lần này không".
...
Hết thời gian làm bài.
Cố Phóng Vi đã làm xong sớm hơn nửa giờ, nhưng lần này hắn không nộp bài trước, hắn lật lại kiểm tra từ đầu đến cuối, kiểm tra và tính lại, sửa chữa và điền vào một số chỗ thiếu sót tương đối nhỏ, đợi cho đến khi chuông báo hết giờ mới đứng dậy nộp bài.
Phòng thi tràn ngập những tiếng cảm thán nhẹ nhàng và những cuộc trao đổi tuyệt vọng.
"Cậu... đã làm xong chưa? Cậu làm được nhiêu câu?"
"Sao mà xong được? Mấy câu đó không phải là đề siêu cương,ag... Tôi chọn điền vào chỗ trống cũng không xong, khúc sau toàn lỗ không. Mấy câu lớn thì không biết làm cái nào luôn..."
Cố Phóng Vi cầm cốc nước cá voi lên, thấy bên ngoài trời đã tối dần, gió lạnh thổi thổi dữ dội, hắn đổ hết nước lạnh còn lại trong đó, đến chỗ uống nước của tòa nhà công nghệ, đổ đầy một cốc nước sôi.
Những đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn móc vào sợi dây của cốc nước, cứ như thế đi xuống dưới lầu.
Khi đi xuống cầu thang, những hạt mưa to bằng hạt đậu nành rơi xuống.
"Trời mưa rồi! Mau đi căn tin đi!"
Từ tòa nhà công nghệ đi ra, có một đám người vừa mới thi xong đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy. Các cuộc thảo luận về bài thi toán học có thể được nghe thấy ở khắp mọi nơi.
"Cái gì? Hahahaha thật tuyệt, thì ra không phải mình tao là người duy nhất suýt nộp tờ giấy trắng!
"Đề lần này khó quá phải không? Tao thi ở phòng ban 2. Mấy đứa trong phòng thi của bọn tao chỉ làm được một nửa bài thi, đã cố làm xong phần điền vào chỗ trống, mấy câu sau thì không biết làm câu nào luôn!"
"Đây là đề thi đua phải không?"
......
Ở đằng xa, Cố Phóng Vi nhìn thấy một chiếc ô màu xanh lam xuất hiện trong đám đông, những người bên dưới cũng giống như những người khác, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra họ nhờ bộ đồng phục học sinh màu đen và áo khoác gió.
Lộc Hành Ngâm.
Những đầu ngón tay trắng nõn gầy guộc của hắn nắm lấy cán ô, hình dáng xương cốt càng nổi rõ. Không biết tại sao, có lẽ là dáng người thẳng lưng cùng với khí chất trầm ổn, khiến hắn mỗi lần xuất hiện đều nổi bật giữa đám đông.
Cậu cũng nhìn thấy hắn, vẫy tay với hắn rồi bước nhanh hơn đi tới, một đôi mắt đen láy sáng ngời: "Hôm nay em làm xong môn toán, còn có năm phút nữa mới xong. Em xuống lầu tìm Dịch Thanh Dương và những người khác, bọn họ cũng làm xong rồi!"
Nhìn ánh mắt của cậu, Cố Phóng Vi không khỏi cong lên khóe môi, trong đôi mắt hoa đào hiện lên một tia ý cười.
Hắn còn chưa tìm được cách động viên khách quan hơn, Lộc Hành Ngâm đã đưa tay đưa ô: "Anh ơi, cho anh nè."
Cố Phóng Vi: "?"
Lộc Hành Ngâm vô tội nhìn hắn: "Lần trước cầm ô đi với anh, anh nói em lùn."
Hắn từng nói vậy thật.
Cố Phóng Vi không có nơi nào để bác bỏ, nên hắn đưa tay ra nắm lấy tay cầm lành lạnh của chiếc ô.
Lộc Hành Ngâm nhiệt độ cơ thể thấp, tay cầm của chiếc ô không được nhiệt độ cơ thể của cậu sưởi ấm suốt quãng đường tới đây, Cố Phóng Vi theo bản năng chạm vào đầu ngón tay của cậu, giống như trước đây, trời thực sự rất lạnh.
Lộc Hành Ngâm sững sờ.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, Cố Phóng Vi cũng sửng sốt.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lộc Hành Ngâm, hắn không biết tại sao, anh cảm thấy chột dạ, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Sau đó, hắn quay đầu lại, bình tĩnh đưa cốc nước cho cậu: "Cốc của em, anh quên mang về."
Vẻ mặt Lộc Hành Ngâm cũng trở lại bình thường, cậu nói: "Vâng."
Bọn họ đi đến nhà ăn.
"Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện và Thẩm Kha sẽ cùng nhau đến ký túc xá sau. Thẩm Kha đã nói trước với người quản lý ký túc xá của bọn em là bọn em sẽ ra ngoài tự học vào buổi tối." Lộc Hành Ngâm nói, "Không lãng phí thời gian đối đáp án, bọn em vẫn còn một đêm nữa để chuẩn bị cho buổi tổ hợp tự nhiên vào sáng mai, một đêm có thể làm được rất nhiều việc."
Căn tin vẫn đông đúc.
Họ bước ra cửa, đổi địa điểm đến căng tin, mua bánh mì và mì gói như hồi trưa.
Cố Phóng Vi thấy Lộc Hành Ngâm lại đi thẳng đến quầy mì ăn liền, trước mặt đã có rất nhiều người, Cố Phóng Vi đứng sau đám đông, vươn tay lấy hai hộp mì ăn liền được ưa chuộng nhất, đưa một cái Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm không muốn cái này, cậu lại mở đôi mắt nai đen và chỉ cho hắn: "Anh ơi, em muốn hương vị đó."
Cố Phóng Vi lại nhìn theo tầm mắt của cậu để tìm mục tiêu. "Em chắc muốn cái..... Uh, mì ăn liền đầu sư tử kho tàu?"Cố Phóng Vi rất khó hiểu, "Đây là vị mà con người có thể ăn sao? Cái vị kỳ lạ này chủ tiệm nhập ở đâu vậy?"
"Em muốn cái này, anh." Lộc Hành Ngâm rất kiên quyết.
Cố Phóng Vi liếc nhìn cậu, không thể không đầu hàng: "Được."
Đứa em trai này thực sự lạ lắm.