Lúc đến Đại học Bắc Quan, bọn họ sống trong ký túc xá bỏ trống, hai người một phòng, trên là giường dưới là bàn.
Có những học sinh từ các trường khác ở phía đối diện và kế bên, Lộc Hành Ngâm đã nhận được thẻ học sinh và bảng thông tin của mình. Số ký túc xá cũng được phân theo thứ hạng của tỉnh, Cố Phóng Vi và nam sinh hạng hai được phân vào một phòng, cậu và Lý Kỳ được phân vào một phòng kế bên.
Lúc đầu, Cố Phóng Vi muốn Lý Kỳ đổi phòng, nhưng Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Anh đổi em sẽ đổi lại." Cố Phóng Vi không dám nữa.
Hắn đến giúp Lộc Hành Ngâm chuyển đồ đạc rất ân cần, Lộc Hành Ngâm thì thu dọn nhanh chóng để hắn khỏi can thiệp. Cố Phóng Vi không có việc gì làm cũng không quay trở lại ký túc xá, nên hắn đứng ở cửa trông ngóng.
Lý Kỳ cười: "Hai người là anh em ruột sao? Tuy nhìn không giống nhau lắm, anh cậu rất lo cho cậu thật đó, giống như cậu cái gì cũng không biết."
Lộc Hành Ngâm thản nhiên nói: "Anh ấy mới là người cái gì cũng không biết."
Cố Phóng Vi: "..."
Lộc Hành Ngâm xếp quần áo cho vào tủ khử trùng, sau đó đặt những thứ cần thiết hàng ngày lên ban công. Quần áo của cậu đã giặt sạch sẽ, treo lên móc định đem đi phơi khô, Cố Phóng Vi đưa tay ra nói: "Để anh máng giúp em."
Trên ban công ký túc xá rất nhiều bụi, Lộc Hành Ngâm cầm một đống móc treo quần áo, khéo léo phớt lờ Cố Phóng Vi. Cậu nhìn về phía cuối hành lang —— ban công ở đó vẫn chưa ai dùng. Cậu lấy miếng giẻ mới mua ở ký túc xá và chuẩn bị ra ngoài.
Cửa ký túc xá đối diện mở ra, một thanh niên nước da ngăm đen, mắt sáng bước ra, lúc đi ra nhìn thấy cậu, sửng sốt một chút: "Lộc Hành Ngâm?"
Là Trình Khác.
Trường Trung học số 1 Công Ngọc Tỉnh Q, luôn nắm chắc có trong đội tuyển tỉnh.
So với trại huấn luyện lần trước ở đại học Z, Trình Khác cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là hình như cao hơn một chút, có chút phờ phạc. Các nét trên khuôn mặt cậu ta không đặc biệt đẹp trai nhưng cũng thuộc dạng thu hút, nhưng vì khóe miệng hơi rũ xuống nên mọi lúc mọi nơi nên trông luôn nghiêm túc điềm tĩnh. Nghiêm chỉnh làm người ta tin tưởng.
"Ông đi phơi quần áo sao? Tui mới giặt một thao, đi phơi chung nè."
Trình Khác liếc nhìn cậu, sau đó chú ý đến Cố Phóng Vi bên cạnh cậu——Cố Phóng Vi lần trước không đi đội huấn luyện, cậu ta không có ấn tượng gì với nam sinh này, nhưng trực giác nhạy cảm đồng loại khiến cậu ta chú ý đến ánh mắt của Cố Phóng Vi nhìn mình: hơi thù địch.
Đó là một cảm xúc được khơi dậy ngay lập tức, mà không có lý do nào. Chỉ sau cái nhìn thứ hai, cậu ta mới phát hiện ra —— nam sinh này đẹp đến mức gần như nghẹt thở, hắn và Lộc Hành Ngâm lần lượt đứng ở đó, đã là khung cảnh bắt mắt nhất.
Trình Khác nhìn xung quanh không có ai, mỉm cười nói thầm với Lộc Hành Ngâm: "Bạn trai à?"
Cố Phóng Vi nhìn hiểu khẩu hình miệng đấy.
Lộc Hành Ngâm lắc đầu: "Không phải. Tôi đi trước, chỗ kia nhường cậu đó."
Cố Phóng Vi sững người tại chỗ, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Chia tay rồi hả?" Cậu ta quang minh chính đại nói câu này, đi theo sau lưng Lộc Hành Ngâm vài bước, "Ông còn nhớ tui từng nói gì không?"
—— Nếu chia tay, nhớ nói cho cậu ta biết.
Khuôn mặt của Cố Phóng Vi đen thùi lùi tới nỗi nhìn không thấy.
Trình Khác cười cười, nhướng đôi lông mày rậm, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, chậm rãi xách thao giặt đồ của mình đi về ký túc xá. Bên kia, Lý Kỳ chạy tới: "Cố thần có một câu Fukuyama, cậu xem thử có sai đề không? Cậu rảnh chứ?"
Vừa đi tới cửa, liền thấy Cố Phóng Vi trực tiếp quay lưng, không thèm quay đầu lại nói: "Chờ chút, đang bận."
Cậu ta nhìn thấy rất nhiều quần áo hàng hiệu treo bên cạnh giường của Cố Phóng Vi, tất cả đều mới tinh, còn có vài cái chưa cắt nhãn. Hắn chưa bao giờ tự giặt quần áo, phòng thuê của hắn có một cái máy giặt- sấy, nên hắn không phải tự mình làm việc đó.
Cố Phóng Vi tìm một cái thao nhựa mới mua, lấy nửa thao nước, sau đó nhét hai bộ quần áo mới sạch sẽ vào ngâm.
Cố Phóng Vi nhấc cái thao lên: "Tôi mắc đi phơi đồ rồi."
Lý Kỳ: "?"
Khang Cần hạng nhì học trường Trung học số 5 cùng ký túc: "?"
Trên sân thượng, Lộc Hành Ngâm lau sơ cái rào rồi treo quần áo lên, đang lau thì cậu đột nhiên nhìn thấy Cố Phóng Vi đi lên, hắn đưa tay lấy bộ quần áo trong thao, liền treo lên.
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, Cố Phóng Vi không chớp mắt cười rạng rỡ: "Tình cờ thật anh mới vừa giặt xong quần áo xong, phơi cùng đi."
Lộc Hành Ngâm: "..."
Trình Khác đến muộn, cậu ta giặt sạch cả một cái thao chà bá, đang đi qua thì thấy Cố Phóng Vi bước vào, nhất quyết dùng chung cái hang rào sắt với Lộc Hành Ngâm.
Trình Khác cũng có chút nghi hoặc: "Cậu cũng biết giặt quần áo à?"
"Biết sao không." Cố Phóng Vi nhàn nhạt. "Tôi còn biết làm nhiều chuyện nội trợ lắm."
*
Về độ khó của Trại Đông (chung kết toàn quốc) còn nhiều ý kiến khác nhau. Có người cho rằng độ khó của các câu chung kết tương đương với đề sơ khảo, nhưng đối với một số tỉnh thành có thêm phần thi thực nghiệm, có người cho rằng độ khó của chung kết quốc gia tương đương với đề thi tuyển sinh đại học.
Kể từ khi Lộc Hành Ngâm thi vòng loại, liền làm bài các câu cuối đề và đề chung kết, tuy nhiên, bất kể là bài sơ khảo hay bài chung kết, cậu đều bị mắc kẹt ở khoảng 78 hoặc 79 điểm, không thể đạt được 80 điểm trở lên.
Cậu đã đình trệ một thời gian phần tiến độ này, nên chuyển trọng tâm sang thực nghiệm.
Ngoài nhu cầu bình thường của sinh viên chuyên ngành sinh học và hóa học, phòng thí nghiệm hóa học nguyên tố và hữu cơ của Đại học Bắc Quan mở cửa cả ngày, tuy nhiên, hơn 20 đội tuyển tỉnh trên toàn quốc, cộng với các thi đua sinh lớp 10 11 đến ký kết huấn luyện chưa rời đi, thế nên phòng thí nghiệm không đủ dùng. Lúc đầu, mỗi tỉnh đều cử người chiếm giữ vị trí phòng thí nghiệm, mọi người phía sau càng ngày càng dậy sớm, tình hình ngày càng hỗn loạn nên bị dừng lại.
Vì lý do này, Đại học Bắc Quan cũng đưa ra một quy tắc bất thành văn trong trại tập huấn: tất cả các thí nghiệm theo tiến độ của vòng chung kết quốc gia, được lựa chọn thông qua bài kiểm tra lý thuyết, các hoạt động phòng thí nghiệm tiên tiến dựa thứ hạng trong bài kiểm tra lý thuyết, bất kể tỉnh thành, chỉ phụ thuộc vào cá nhân. Mỗi người có nhiều nhất năm tiếng, một ngày có 24 tiếng, có học sinh xếp hạng không khéo thì phải nửa đêm đặt đồng hồ báo thức, đứng dậy chạy nhanh đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, bởi vì đối với cấp độ này của chương trình học thực nghiệm, một lần bỏ lỡ là không theo kịp. Với lại, sau khi thức khuya để làm xong thí nghiệm, khoá học ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục như thường lệ.
Khoảng cách giữa các tỉnh như chỉ mành treo chuông, vẫn luôn lơ lửng trên đầu mọi người. Nó nhắc nhở họ rằng mặc dù họ là những học sinh ưu tú được tuyển chọn từ khắp các tỉnh, nhưng vẫn có những đối thủ mạnh ở đây.
Lộc Hành Ngâm đã làm thí nghiệm trong một khoảng thời gian ở trường Trung học số 2 thành phố Z, nhưng chỉ có năm ngày ngắn ngủn.
"Đã ba giờ sáng rồi, đúng lỏ thật, ai chung lượt với tui vậy?" Lý Kỳ vung một tờ giấy chạy đến đội tuyển tỉnh S. "Lần trước tui được 79 điểm trắc nghiệm lý thuyết."
Khang Cần nhún vai: "82, sớm hơn cậu hai tiếng, mà tôi không muốn đi lắm. Hai giờ sáng bắt tôi đi làm thí nghiệm, một khi đồng hồ sinh học của tôi bị rối loạn, hiệu suất học tập sẽ rất kém."
"Vậy hả, Lộc Hành Ngâm đâu?" Lý Kỳ tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy trên giường, Lộc Hành Ngâm đang cuộn mình như một quả bóng nghiêm túc sửa đề, "Anh chàng đẹp trai, ông mấy giờ thế?"
"74 điểm, cùng một khoảng giờ với cậu." Lộc Hành Ngâm khép sách lại, đột nhiên hỏi: "Khang Cần, nếu cậu không đi, tôi có thể mượn thời gian thí nghiệmcủa cậu không?"
"Không sao hết, dù sao tôi cũng không đi." Khang Cần nói.
Cố Phóng Vi cũng từ bên kia vọt tới: "Anh cũng lúc ba giờ sáng."
"Cố thần, cậu bớt xà lơ, lý thuyết lần này cậu 95 điểm được hạng nhì, sao có thể rạng sáng được." Lý Kỳ tự ngạc nhiên nói.
"Tôi tìm người đổi rồi." Cố Phóng Vi nói, "Từ mười giờ sáng đổi thành ba giờ sáng.
Hắn bình tĩnh mỉm cười, mọi người hai mắt nhìn nhau —— Đảo Hóa Học hiện đang cần giao dịch PY, thay đổi từ rạng sáng sang sáng, hy vọng một số ông lớn không cần làm thí nghiệm sẽ thương hại mình, Cố Phóng Vi chủ động đổi thời gian hoàng kim thành rạng sáng, tên này không lẽ bị lừa đá vào đầu rồi hả?
Vào lúc 2:50 sáng, Lộc Hành Ngâm và Lý Kỳ đến bên ngoài phòng thí nghiệm, theo sau là Cố Phóng Vi tràn đầy năng lượng.
"Buồn ngủ hả, muốn uống chút cà phê không?" Trong tay Cố Phóng Vi cầm một ly cà phê nóng hổi đưa cho Lộc Hành Ngâm, Lộc Hành Ngâm lắc đầu, hắn lại vươn tay hất đổ, nhìn đi chỗ khác.
Cố Phóng Vi gần đây giống như chiếc túi thần kỳ, cái gì hắn cũng móc ra được.
Trong phòng thí nghiệm có khoảng hơn chục người, nhìn ít hơn so với bình thường, phần lớn không dậy nổi, có người hoàn toàn không dậy luôn, có người dậy nhưng không thể tập trung, mơ màng buồn ngủ nên nằm trên bàn thí nghiệm.
Lộc Hành Ngâm dung tầm mắt đếm sơ qua, có khoảng bảy tám bàn thực nghiệm trống.
Cậu nhẹ giọng nói: "Xem ra còn có rất nhiều người không tới."
Lý Kỳ chú ý tới vẻ mặt của cậu có chút muốn động, liền đoán được cậu có lẽ muốn làm gì, liền nhắc nhở cậu: "Mỗi cái thí nghiệm hơn bốn tiếng tưỡi, mặc dù một số người không đến, nhưng cậu có thể làm bao nhiêu thí nghiệm trong một đêm?"
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý nên tạm thời từ bỏ.
Phòng thí nghiệm ở lầu một, kế bên là một lùm cây, buổi tối luôn có mùi cỏ cây khó chịu. Hệ thống thoát nhiệt của toàn bộ tòa nhà thí nghiệm cũng ở khu vực này, nhiệt độ cao hơn những nơi khác, nuôi một lượng lớn muỗi mà không ai hay.
Qua nửa lúc, chân trời hừng sáng, ngoại trừ Cố Phóng Vi hương hoa đầy người không bị chích, những người khác ít nhiều đều có vài vết sưng đỏ do muỗi độc chích.
Lý Kỳ hỏi Cố Phóng Vi: "Anh bạn, cậu xài thuốc đuổi muỗi nào? Sót pheo hả?" (Soffell)
Cố Phóng Vi chịu đựng: "... Không phải là thuốc đuổi muỗi, mà là nước hoa."
Hắn làm xong thí nghiệm rồi.
Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ thấy Cố Phóng Vi làm thí nghiệm trước đây, chỉ có lần này.
Cố Phóng Vi quen thuộc với những thiết bị, quy trình này, giống như hắn quen đồ của mình, có lúc hắn còn có cách đặt dụng cụ cố định của riêng mình, có thể sử dụng nhuần nhuyễn mà không cần suy nghĩ.
Cậu đã từng hoàn thành thí nghiệm chuẩn độ trong vài phút, đó chẳng qua là suy đoán với may mắn, nhưng Cố Phóng Vi thực sự khắc ghi tất cả các thí nghiệm trong lòng, những người khác làm thí nghiệm theo phương pháp thử sai [1], mài giũa trình độ, còn Cố Phóng Vi thì làm theo bản năng.
[1] Sai thì làm lại
"Cố thần, cậu làm xong rồi à, sản lượng là bao nhiêu?" Lý Kỳ bận rộn hồi lâu, mồ hôi đầm đìa, "Theo lý thuyết, sản lượng hẳn là 5 gam, mà tui một gam cũng không có —— đờ mờ!"
Giây tiếp theo khi nói xong câu này, một mảnh nhỏ sản phẩm của cậu ta rơi thẳng đứng vào bồn nước đá, khiến cậu ta hét thảm thiết.
"5 gam." Cố Phóng Vi nói.
Lý Kỳ thất vọng thở dài: "Cố thần đỉnh vẫn mãi đỉnh."
Cố Phóng Vi tập trung sự chú ý vào Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Thí nghiệm này là đề thực nghiệm của vòng chung kết CCHO (Olympic Trung Quốc) năm 1999. Nó tổng hợp axit acrylic 3-α-furyl và tiến hành xác định hàm lượng. Đây là một thí nghiệm tiêu chuẩn mà tất cả các giáo viên thi đua đã nói, tạo ra môi trường kiềm từ soda [2], sau đó nguyên liệu thô được đưa vào phản ứng Perkin để thu được sản phẩm thô, sau đó tinh chế, đợi khô rồi phân tích.
[2] natri cacbonat khan – Na2CO3
Các điều kiện phản ứng ban đầu bao gồm xúc tác ở nhiệt độ cao, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm cao hơn những nơi khác, dái tai của Lộc Hành Ngâm bị một con muỗi không biết từ đâu cắn, trên cánh tay trần của cậu có vài nốt đỏ, một số bị dị ứng nổi mẩn đỏ, hãm lên những đốm máu li ti.
"Tui làm không được, thôi về ngủ một lát vậy, xin chuồn trước nha, Cố Thần đi cùng không?" Lý Kỳ hoàn toàn từ bỏ, bắt đầu thu dọn thiết bị thí nghiệm.
Cố Phóng Vi nói: "Cậu về trước đi, tôi đợi em ấy."
Lộc Hành Ngâm tập trung vào thí nghiệm trong tay nên không nghe thấy lời hắn, nếu không, theo hành động gần đây của cậu, Cố Phóng Vi sẽ bị đuổi đi ——Cố Phóng Vi nghĩ như vậy, chuyển chiếc ghế đến bên cạnh Lộc Hành Ngâm xem cậu làm thí nghiệm.
Trọng lượng sản phẩm của Lộc Hành Ngâm đã được cân, nó chưa đến một gam, rõ ràng thất bại.
Cậu khẽ nâng mặt, khẽ thở dài khó phát hiện.
Tiếng kia nói rất nhỏ, nhưng Cố Phóng Vi nghe thấy.
Cậu ho một tiếng.
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn với đôi mắt đen láy.
"Anh có thể nói chứ?" Cố Phóng Vi thận trọng hỏi cậu.
Lộc Hành Ngâm thu hồi tầm mắt, lặng lẽ bắt đầu lau chùi dụng cụ.
"Axit 3- α -furyl acrylic." Cố Phóng Vi nói, "Nó thường được sử dụng trong ngành dược phẩm để tổng hợp các loại thuốc trị bệnh sán."
"Ờ."
"Nó cần một môi trường kiềm, là vì giáo viên dạy như thế, phương trình phản ứng cũng có thể được viết ra. Nhưng thí nghiệm cần việc thử sai hoặc động não nhiều hơn." Cố Phóng Vi đưa tay ra, tạo một cái tư thế tự cho rất chi là đẹp trai —— ngón trỏ duỗi ra, so thành họng súng, chỉ lên trên trán bản thân.
"Thấy nam sinh bàn đầu có hai cái má đỏ như đất trên cao nguyên không? Bài kiểm tra lý thuyết này 99,5 điểm, hạng nhất, cao hơn anh đấy." Cố Phóng Vi nói, "Khang Cần ở cùng ký túc với anh thích buôn chuyện lắm. Cậu ta nói nam sinh này đã biết làm thí nghiệm từ hồi còn học tiểu học, thằng đó là thần Nhôm - thần tượng của đám thiên tài ở Đảo Hóa học, để có được danh hiệu liên quan đến nguyên tố hóa học, thằng đó uống dung dịch đồng sunfat, bị đồng đội ép uống tám bịch sữa bò."
"Thằng đấy nhất chiến thành danh, nhưng không trở thành thần Đồng sunfat, mà được mọi người gọi là thần Sữa." Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, "Em xem đi, đám người môn hoá này là thần bịp thì có."
"Em coi nó như một trò giải trí chơi thí đại thôi." Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, "Giống như những gì em làm trong lớp kinh doanh mô phỏng, em là nhà hóa học vĩ đại nhất, nhân viên y tế hoặc nhà giả kim thời Trung cổ, Lộc Hành Ngâm đỉnh nhất luôn."
"Anh là nhà giả kim, còn em thì không." Sau mấy tiếng đồng hồ, Lộc Hành Ngâm rốt cục nói ra một câu.
"Nếu em không phải, thì anh chỉ một cô gái nhỏ không dám gõ cửa nhà giả kim hỏi y có muốn cùng ăn sáng không thôi." Cố Phóng Vi cứ như không thấy phép so sánh này là không hợp lí lắm. Hắn nghiêng đầu hỏi cậu, đôi mắt hoa đào tràn ngập mong chờ, "Em muốn ăn sáng cùng không?"
Lộc Hành Ngâm cúi đầu rửa mặt kính đồng hồ [3] cuối cùng.
[3] Nó hơi lõm xuống dùng để chứa chất lỏng, không phải miếng kính phẳng nha.
"Không."
Cố Phóng Vi: "..."