Lạc Ninh Hinh năm giờ chiều trở về nhà, nằm vật trên giường uể oải, đã hai tuần rồi cô chưa có giấc ngủ trọn vẹn, cô đã dành thời gian chăm chút từng thứ dù là nhỏ nhất. Chỉ là không ngờ, kết quả lại thế này. Đang mơ màng, điện thoại reo lên, là Âu Dương Tư Thần gọi cho cô, Lạc Ninh Hinh cảm thấy xấu hổ nên không dám bắt máy.
Âu Dương Tư Thần gọi không được, anh biết chắc cô đang cảm thấy xấu hổ, nên không nghe máy, anh chỉ để lại một lời nhắn cho cô.
" Mệt rồi thì ngủ một giấc, tỉnh lại gọi cho anh!"
Lạc Ninh Hinh nhìn tin nhắn muốn òa lên khóc, cô chỉ muốn gọi cho Âu Dương Tư Thần ngay và luôn, nhưng lại không dám. Tắt điện thoại, Lạc Ninh Hinh dần chìm vào giấc ngủ, cô ngủ thật sâu như là đã lâu không được ngủ.
Buổi tối chín giờ thức dậy, Lạc Ninh Hinh tâm trạng đã tốt hơn, cô lại nhìn điện thoại, có rất nhiều tin nhắn Âu Dương Tư Thần gửi cho cô.
" Tiểu bảo bối, đừng mê ngủ quá mà không ăn cơm, sẽ đau dạ dày."
" Em mà bệnh, anh sẽ rất lo lắng!"
" Có thể gọi cho anh, anh sẽ là nơi để em giải tỏa nổi buồn."
" Đừng cố chịu đựng một mình, khi em không thể!"
Còn nhiều tin nhắn của Âu Dương Tư Thần gửi cho cô, nội dung vẫn là quan tâm lo lắng cho cô.
Lại nói ở cuộc thi thiết kế, sau khi Lạc Ninh Hinh rút lui, Trần Tuệ Tuệ bị ném đá không thương tiếc, ban tổ chức cũng tước quyền thi đấu của cô. Kể từ giờ, một nhà thiết kế vừa ra trường như cô ta, sẽ chính thức vào sổ đen của các công ty lớn, ai sẽ chấp nhận một người xấu xa, sao chép tác phẩm, vô đạo đức như cô ta.
Trần Tuệ Tuệ thật sự xong rồi, cô ta sẽ không còn mặt mũi mà nhìn người, càng không có mặt mũi gặp mẹ của mình.
Kết quả chung cuộc, Lâm Như Tuyết vì Lạc Ninh Hinh rút lui mà đoạt giải nhất, dù không kéo được Lạc Ninh Hinh xuống, thì cô ta cũng đã thành công không ít. Trở về nhà với cúp trên tay, Lâm Như Tuyết tự hào, đắc ý không thôi. Lâm gia vì vậy mà hãnh diện, quyết định tổ chức một bữa tiệc linh đình chúc mừng cô.
Lúc này Lạc Ninh Hinh ngồi ở nhà, trong đầu cô một suy nghĩ táo bạo ập đến, cô thu xếp hành lý xong, mang cầu cầu đến trung tâm chăm sóc thú cưng, rồi chuẩn bị mọi thứ ra sân bay. Ngồi trên taxi, cô lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Tư Thần, nhưng anh không bắt máy, cô viết cho anh một tin nhắn.
" Em sẽ cho anh một bất ngờ!"
Cất điện thoại vào ba lô nhỏ, Lạc Ninh Hinh tâm trạng thật là cao hứng. Xe taxi nhanh chóng dừng ở sân bay quốc tế, cô nhanh chóng kéo vali vào quầy vé.
" Xin hỏi quý khách muốn đi đâu?" Nhân viên hỏi Lạc Ninh Hinh.
" Cho tôi một vé sớm nhất đến Pháp." Lạc Ninh Hinh không chần chừ nói nhanh.
Sau khi nhận được vé, Lạc Ninh Hinh ngồi vào ghế chờ, mở điện thoại ra nhìn, Âu Dương Tư Thần vẫn chưa trả lời cô. Chuyến bay của cô bay vào lúc 23 giờ 30, Lạc Ninh Hinh đã nhanh chóng ngồi trên máy bay, chuyến bay nhanh chóng cất cánh bay vào không trung. Lạc Ninh Hinh trong lòng mong chờ, cô không biết Âu Dương Tư Thần nhìn thấy cô đến tìm anh, anh sẽ nghĩ gì? Anh có vui không? Có cảm thấy hạnh phúc không?
Ở đây, Du Cảnh nhận được điện thoại, Lạc Ninh Hinh đã lên máy bay đi Pháp, Du Cảnh mặt cắt không còn giọt máu. Bên Pháp, sự việc đang rất căng thẳng, Âu Dương Tư Thần vẫn chưa giải quyết xong. Bây giờ Lạc Ninh Hinh lại qua đó, cô mà có chuyện gì nữa, hắn sẽ bị thịt nha.
Du Cảnh nhanh chóng gọi cho Âu Dương Tư Thần, bên kia vẫn giống Lạc Ninh Hinh, anh không bắt máy. Du Cảnh lo sốt hết cả ruột, hắn không biết làm sao?
" Thôi kệ, cùng lắm thì chết thôi!" Du Cảnh mặt bỗng nhiên bình tĩnh đến đáng sợ nói, đây là lần đầu tiên hắn mạnh mẽ như vậy =))))
Mất hơn bảy tiếng Lạc Ninh Hinh mới đến sân bay, bước xuống máy bay Lạc Ninh Hinh lại mở điện thoại gọi cho Âu Dương Tư Thần, nhưng bên kia vẫn không nhấc máy.
Lạc Ninh Hinh cảm thấy hơi sợ hãi, ở nơi xứ lạ đông người, cô không biết phải làm thế nào? Bây giờ là hơn 6 giờ sáng, đường phố qua lại đông đúc, Lạc Ninh Hinh ngồi ở sân bay chờ Âu Dương Tư Thần, chốc lát lại lấy điện thoại ra xem. Mặt trời dần dần buông xuống, buổi tối đèn đường đã bật lên chói lòa, Lạc Ninh Hinh có thể cảm nhận không khí xung quanh càng lúc càng lạnh.
Lạc Ninh Hinh vừa đói vừa lạnh, cô đứng lên đi tìm thức ăn, đi được một lúc cô phát hiện ra một tiệm bánh mì kebab, Lạc Ninh Hinh hào hứng tiến vào. Nhìn chiếc bành mì vô cùng hấp dẫn ngọt ngào, Lạc Ninh Hinh đã ăn một cách ngon lành thõa mãn.
Ăn no, Lạc Ninh Hinh lại quay về chỗ ban đầu chờ Âu Dương Tư Thần, cô có thể đi tìm khách sạn, nhưng không hiểu sao lại ngu ngốc ngồi đó chờ anh.
Đêm khuya, không khí càng lạnh hơn, trên người Lạc Ninh Hinh chỉ mặc một chiếc váy chiffon mỏng, cô lại không quen thời tiết này, bắt đầu run lên bần bật.