Ngày hôm sau, Vũ Đình thức dậy đầu đau như búa bổ, cô nhìn xung quanh cảnh vật xa lạ, quần áo vẫn ở nguyên trên người, vết thương đã được xử lý hoàn hảo.
Lục Thần Vũ mở cửa đi vô, trên tay bưng một chén canh giải rượu, anh đặt nó ở trên bàn cho cô.
" Mau uống thứ này đi, sẽ tốt cho cô."
Lục Thần Vũ nói, Vũ Đình nhìn chén canh bụng bỗng sôi lên ùng ục. Cô bưng chén canh ăn ngon lành, ăn no cô mới rụt rè nói.
" Hôm qua cảm ơn anh đã giúp đỡ! Thật sự rất cảm ơn anh!"
Cô nhớ mang máng chuyện hôm qua, nhưng lại không nhớ được cô đã cưỡng hôn Lục Thần Vũ. Anh nhìn cô mặt biểu cảm lạnh lẽo nói.
" Làm ơn nhớ rằng cô là con gái, sẽ không có lần sau đâu."
" Nếu không phải cô là bạn của chị.... à nhầm là bạn Lạc Ninh Hinh! Tôi sẽ không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng."
" Xin lỗi đã làm phiền anh! Tôi sẽ không uống rượu nữa." Vũ Đình ngượng ngùng nói.
" Tạm biệt anh, tôi phải về nhà rồi! Cảm ơn đã chăm sóc cho tôi."
Vũ Đình xấu hổ đến đỏ mặt, cô đứng lên nói tạm biệt rồi rời đi. Lục Thần Vũ nhìn theo bóng dáng cô khập khiễng, hắn đưa tay sờ sờ môi của mình, đêm qua cô hôn hắn cảm giác thật lạ. Hai năm rồi, từ ngày ấy Lục Thần Vũ không còn tin vào tình yêu, càng không động lòng với bất cứ cô gái nào.
Anh mở điện thoại lên, bấm vào album ảnh, nhìn người con gái từng khiến anh điên cuồng theo đuổi, từng khiến anh cãi lời ba mẹ đi theo cô. Nhưng đổi lại là sự phản bội, anh vẫn nhớ ngày đó khi cô rời đi, anh đã cầu xin cô ở lại, nhưng cô ta vẫn quyết tuyệt ra đi.
Nếu như không có Âu Dương Tư Thần và Vệ Tư Hàn, thì có lẽ anh đã chọn cách tự tử để giải thoát, đối với anh bây giờ chỉ có bạn bè là trên hết. Xóa đi tấm ảnh cuối cùng của cô, anh khẽ nói.
" Tạm biệt!"
Ra khỏi chung cư của Lục Thần Vũ, Vũ Đình ôm lấy ngực của mình, cô có cảm giác thật lạ, còn đang ngơ ngác đứng đó, Lục Thần Vũ đã lái xe đến trước mặt cô.
" Mau lên xe đi, chân của cô đang bị thương, không nên đi lại nhiều."
" Cảm ơn anh!"
Nghe Lục Thần Vũ nói, Vũ Đình bây giờ mới cảm thấy cổ chân hơi đau, cô không ngại mở cửa xe ngồi vào. Lục Thần Vũ nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Tại căn hộ của Lạc Ninh Hinh, cô vẫn đang say giấc thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Lạc Ninh Hinh nhăn nhó, lấy điện thoại bắt máy, giọng ngái ngủ nói.
" Xin chào! Là ai vậy ạ?"
Âu Dương Tư Thần bên kia, nghe giọng lè nhè của cô mà cười nhẹ, anh khẽ ho vài tiếng rồi trả lời cô.
"Khụ Khụ."
" Là anh đây! Em vẫn chưa thức dậy sao?"
Lạc Ninh Hinh nghe tiếng Âu Dương Tư Thần, mắt cô sáng rỡ, cô ngồi bật dậy.
" Em cũng đang chuẩn bị dậy đây! Đầu hơi khó chịu một chút."
" Em không khỏe sao? Anh gọi Du Cảnh qua liền, đưa em đi bệnh viện." Âu Dương Tư Thần lo lắng nói.
" Không cần đâu! Em uống thuốc, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thôi."
Lạc Ninh Hinh nhớ lại, hôm qua Vệ Tư Hàn nói mời cô ăn tối, nhưng đến đó hắn lại nài nỉ cô uống rượu cùng hắn, rồi lại ngồi kể khổ. Hắn ở "Huyết Trụ" bị Lục Thần Vũ hành tơi tả, cái miệng của Vệ Tư Hàn cứ luyên thuyên đến nửa đêm, hắn mới chịu buông tha cho cô về nhà.
" Lát nữa anh sẽ gọi cho hiệu trưởng, để em nghỉ hôm nay vậy."
Lạc Ninh Hinh cảm động, gom hết can đảm nói.
" Âu Dương Tư Thần!"
" Anh ở đây!" Âu Dương Tư Thần đáp lời cô.
" EM YÊU ANH!"
Có trời mới thấy được, vẻ mặt sung sướng tột độ của Âu Dương Tư Thần bây giờ, anh hỏi lại cô bằng giọng ấm áp.
" Em nói gì? Anh không nghe rõ!"
Lạc Ninh Hinh đỏ mặt nói tiếp.
" Âu Dương Tư Thần!"
" I LOVE YOU!"
"Âu Dương Tư Thần!"
"SARANGHE!"
" Âu Dương Tư Thần!"
" AISHITERU!"
"Anh đã nghe rõ chưa?" Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Anh đã nghe rõ rồi!" Âu Dương Tư Thần hạnh phúc trả lời cô.
Đang trò chuyện với Lạc Ninh Hinh, Hạo Hiên mở cửa đi vào nhìn Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Boss, phải họp cổ đông rồi!"
Âu Dương Tư Thần nhìn Hạo Hiên gật đầu, ra hiệu cho hắn ra ngoài trước, Lạc Ninh Hinh bên kia cũng nghe được, cô hơi buồn một chút nói.
" Anh đi đi! Đừng lo cho em, em sẽ gọi lại cho anh sau."
Nghe giọng Lạc Ninh Hinh có chút buồn, Âu Dương Tư Thần cũng không còn cảm thấy vui.
" Vậy em phải giữ gìn sức khỏe, đừng để đổ bệnh." Âu Dương Tư Thần dặn dò cô.
" Em biết rồi mà, em sẽ tự chăm sóc cho mình." Lạc Ninh Hinh nói.
" Lạc Ninh Hinh!" Âu Dương Tư Thần gọi tên cô.
" Em ở đây!"
" je t'aime!" Nói xong Âu Dương Tư Thần cũng tắt máy.
Lạc Ninh Hinh sung sướng ôm lấy điện thoại, lúc này Tiểu Cầu đã chạy lon ton đến bên giường cô, Tiểu Cầu là tên của cún con đáng yêu. Cô bỏ điện thoại xuống, ôm lấy Tiểu Cầu hỏi nó.
" Em đói rồi sao? Đợi chị lấy thức ăn cho em nha!"
Lạc Ninh Hinh nói xong, liền bế tiểu cầu xuống bếp.