Max kinh ngạc nhìn cô bé, tiền này đủ mua áo ấm cho cả ba mẹ con, chứ đứng nói là chỉ mua được một cái áo cho Vũ Đình.
" Tiểu Nguyệt, thật sự là bọn họ không bắt con làm gì sao?" Hắn nắm tay Tiểu Nguyệt hỏi lại.
" Là thật mà! Mặc dù số tiền này nhiều hơn tiền vốn, nhưng bởi vì những người đó quá xấu xa, nên con không muốn trả lại tiền thừa cho họ!" Tiểu Nguyệt gật đầu đáp, cô bé quả thật khá là đáo để.
" Được rồi, vậy cậu sẽ đưa con đi mua áo ấm! Chúng ta cùng cho mami của con một bất ngờ đi!"
" Cảm ơn cậu!"
Nói đến đây, hai cậu cháu dừng lại trước một của hàng, rồi cả hai đi vào cùng chọn áo cho Vũ Đình.
Lục Thần Vũ trở về khách sạn, hắn đi vào phòng gấp gáp thay đồ, bởi vì Nam Cung Phi Yên và hai đứa trẻ đã chuẩn bị xong, bọn họ đang chờ hắn. Đối tác lần này khá là quan trọng, quyết định tất cả công sức của hắn ngay lúc này, chỉ cần đặt bút ký tên vào, Lục Gia sẽ là của hắn.
Thay trang phục xong, bốn người cùng nhau bước ra ngoài, quả thật bọn họ trông rất đẹp đôi, khiến người ngoài nhìn vào mà ngưỡng mộ.
" Bọn họ thật đẹp! Đúng là làm người ta phải ghen tỵ mà!"
" Đúng, đúng, hai cậu con trai quả thật rất đáng yêu! Này là gia đình kiểu mẫu trong truyền thuyết đúng không!"
" Gen người nhà Lục Gia thật là chuẩn!"
" Nhìn họ cứ tưởng như bước ra từ trong tranh vậy! Thật ngưỡng mộ!" Khách khứa đến bàn tán xôn xao, bọn họ không tiếc lời khen ngợi gia đình hắn.
Nhưng Lục Thần Vũ chẳng có để tâm đến những lời nói này, việc hắn quan tâm lúc này chỉ có bản hợp đồng. Sớm một chút thì hắn có thể trả thù cho Vũ Đình nhanh hơn một chút, đó là chuyện hắn ấp ủ bốn năm rồi.
" Thiếu gia, ông chủ Williams đang chờ ở trong phòng Vip! Ông ấy không thích không khí ồn ào bên ngoài, nên đã chọn phòng bên trong!" Trường Vĩ, trợ lý của Lục Thần Vũ đi đến nói.
" Vậy đi thôi, đưa tôi đến đó!"
Bọn họ bốn người lại rời khỏi sảnh tiệc lớn, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người. Lúc hắn đi ngang qua bàn tiệc bên ngoài, cũng chính là lúc Vũ Đình vừa đi tới. Hai người lướt qua, nhưng chẳng nhìn thấy nhau.
" Đình Đình!" Đột nhiên Lục Thần Vũ dừng lại, hắn giống như cảm nhận được gì đó. Hắn xoay người tìm kiếm, nhưng lúc này sảnh tiệc đông đúc, Vũ Đình đã lẫn vào đám đông mất rồi.
" Thần Lôi, có chuyện gì vậy?" Nam Cung Phi Yên thấy vẻ mặt hắn hơi lạ, cô ấy lo lắng hỏi.
" Không có gì! Đi thôi!" Hắn lắc đầu trả lời, rồi sải bước về khu vòng Vip. Hắn nghĩ chắc do bản thân quá nhớ cô đi.
Vũ Đình lúc này vẫn còn chăm chỉ làm việc, công việc tuy lương khá là cao, nhưng cũng rất là nặng nề. Có điều cơ thể yếu đuối của cô không thể trụ lâu, chỉ qua hai tiếng đã cảm thấy mệt lã rồi.
" Đình Đình, cô không sao chứ? Uống chút nước đi, tranh thủ vào nhà vệ sinh nghỉ ngơi một chút!" Khiết Băng kéo cô vào một góc của phòng bếp nói, khi thấy gương mặt xanh xao của Vũ Đình.
" Cảm ơn cô, tôi vẫn ổn!" Cô lắc đầu từ chối, bởi vì không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người, cô uống vội chai nước, rồi lại tiếp tục với công việc.
Trong phong Vip, Lục Thần Vũ đang dùng bữa với đối tác, nhưng lại rất ít nói về chuyện công việc, bọn họ chỉ bàn về những vấn đề gia đình mà thôi.
Tiểu Duyệt và Tiểu Trạch lại cảm thấy chán nản, hai đứa trẻ muốn ra ngoài đi dạo." Mami, bọn con có thể ra ngoài một chút được không? Con muốn chụp một vài bức ảnh để làm kỷ niệm!"
Nam Cung Phi Yên còn đang có chút ngượng ngùng, thì phía phu nhân Williams đã lên tiếng." Lục phu nhân, chúng ta đưa hai đứa trẻ ra ngoài đi! Để cánh đàn ông ở đây bàn chuyện đại sự, chúng ta vẫn là không nên ở lại làm phiền!" Bà ấy mỉm cười nói.
" Đúng đó, hai người ra ngoài dạo một chút cho thoải mái đi!" Ngài Williams cũng lên tiếng.
Nam Cung Phi Yên nhìn qua Lục Thần Vũ, thấy hắn gật đầu đồng ý, cô mới mỉm cười đứng lên dẫn Tiểu Duyệt và Tiểu Trạch ra ngoài.
Hai người phụ nữ vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện, chung quy vẫn là chuyện gia đình con cái. Nhưng ở đây họ có thể thoải mái trò chuyện, mà không e ngại gì cả.
Tiểu Duyệt cầm máy ảnh đi khắp nơi, thằng bé chụp lại những cảnh vật đẹp, và những khoảnh khắc đáng yêu khác. Chốc lát bọn họ đã đến đại sảnh tiệc, nhìn thấy chiếc bánh kem trên bàn, Tiểu Duyệt nhanh chóng chụp lấy nó.
Bữa tiệc nhanh chóng tan, mọi người cũng ra về, khung cảnh khách sạn trở nên quạnh hiu. Vũ Đình cả người đã không còn sức lực, cô ngồi bệt xuống sàn thở dốc.
" Đình Đình, công việc cũng xong rồi! Chúng ta chuẩn bị về thôi!" Khiết Băng đến đỡ cô đứng lên nói.
Chỉ là Vũ Đình vừa đi được vài bước, đầu cô bỗng nhiên choáng váng, cô liền ngã khụy xuống đất, chân tay lúc này lạnh ngắt. Đây chắc là hậu quả khi làm việc quá sức và bỏ bữa, tháng này cô bị hạ đường huyết nhiều lần rồi.
" Đình Đình, cô sao vậy? Đình Đình, đừng làm tôi sợ!" Khiết Băng thấy cô té ngã trên sàn mà hoảng hốt.
Vũ Đình nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, nhìn cô như thế này thật khiến người ta đau lòng.
" Bảo với cô bao nhiêu lần rồi, nhất định đừng nhịn ăn sáng! Cô không nghe lời tôi gì cả, tại sao cứ để bản thân chịu khổ như vậy chứ?" Khiết Băng thở dài nói khẽ.