Trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ, mà nhìn vào trang phục ông ấy đang mặc, cô nhận ra đây là cảnh sát." Cứu tôi!" Lạc Ninh Hinh níu lấy cánh tay người đàn ông, cô yếu ớt nói.
" Cô là ai?" Hắn ta lạnh lùng hỏi cô.
" Âu Dương Tư Thần! Tôi là vợ của anh ấy!" Cô cố gắng hết sức trả lời ông ta.
" Tiếc thật, vậy thì tôi không thể thả cô đi được rồi! Nếu như ông chủ biết, ngài ấy sẽ không vui đâu! Cô chẳng phải là người phụ nữ làm ấm giường của anh ta sao?" Gã đàn ông nở nụ cười kỳ dị đáp lời cô, hắn ta không phải người của cảnh sát.
" Ông chủ? Anh là người của Hàn Mặc Phong?" Lạc Ninh chấn kinh rồi, cô tự động lùi về sau.
" Bộ quần áo này cũng được việc phết nhỉ! Tôi không phải người của cảnh sát quốc tế đâu!" Hắn ta hả hê nói.
Lạc Ninh Hinh lại rơi vào tuyệt vọng, cô dường như chẳng thấy lối thoát ở đâu cả, cô sắp không còn sức chống cự rồi.
" Phập!"
" Lạc Ninh Hinh, mày đi chết đi! Hahaha!" Lâm Như Tuyết từ lúc nào đã ở sau lưng cô rồi, ả ta dùng dao nhỏ đâm cô từ phía sau, rối phá lên cười thống khoái.
" Này, cô làm cái gì vậy?" Gã đàn ông kia nổi giận, hắn lập tức hất văng cô ta ra. Nếu để Lạc Ninh Hinh chết ở đây, thì hắn sẽ bị Hàn Mặc Phong xử tội mất.
" Con khốn nạn này!" Hắn đi đến liên tục đấm đá Lâm Như Tuyết, khiến cô ta đau đớn giẫy giụa dưới sàn.
Lạc Ninh Hinh cũng không trụ thêm được nữa, phía sau cô máu tuôn ào ạt, đau đến hô hấp cũng khó khăn. Cô đưa mắt nhìn về phía trước, trong lòng nghĩ đến Âu Dương Tư Thần, nghĩ đến đứa con trai còn đỏ hỏn của cô vẫn chưa một lần gặp mặt.
Trong lúc hai kẻ điên đang đánh nhau, cô lại cắn răng ôm vết thương, lê cơ thể nặng nề đi về phía trước. Vì mất máu quá nhiều, nên gương mặt của cô đã tái xanh, cứ như không còn chút máu nào.
" Một ch...chút nữa thôi,...anh ấy đang ở...đây..." Cô gượng sức nói.
Những tưởng cô sắp hết hi vọng, một thân ảnh quên thuộc đã xuất hiện trước mắt, theo sau anh còn có Du Cảnh và những người khác. Lạc Ninh Hinh cảm xúc vỡ òa, cô cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Ông trời thật không phụ lòng người.
" Tư Thần! Em...ở đây! Tư Thần..." Cô thều thào gọi tên anh, sợ anh không nghe thấy, cô lại liều mạng bước nhanh.
Âu Dương Tư Thần thoáng nghe thấy âm thanh của cô, dù cho giọng của cô rất nhỏ, chắc là do thần giao cách cảm của hai người. Anh vội vàng đảo mắt tìm kiếm, đôi mắt màu hổ phách của anh bỗng dừng lại trước một dáng người nhỏ nhắn." Ninh Hinh!"
Âu Dương Tư Thần lập tức chạy đến, mà Lạc Ninh Hinh hai chân cũng không đứng vững nữa rồi, cô liền ngã nhào trên sàn." Ahh!" Cô hoảng hốt kêu lên.
" Ninh Hinh!" Âu Dương Tư Thần nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô, nhìn trên người cô đầy thương tích, lòng anh quặn thắt.
" Tư Thần, em không...không phải đang mơ...Đúng là anh thật rồi!" Lạc Ninh Hinh cười ra nước mắt lên tiếng.
" Là anh đây! Anh đến rồi! Anh sẽ đưa em về nhà!" Âu Dương Tư Thần đôi mắt đỏ ngầu, anh ôm cô vào lòng nói.
" Sếp, cô ấy đang bị thương nặng! Cần phải cấp cứu ngay, mất máu quá nhiều rồi!" Một người trợ thủ của anh lên tiếng, khi thấy phía sau cô là một vệt máu chảy dài.
Âu Dương Tư Thần lúc này mới để ý, khi nãy là do anh sơ xuất không nhìn thấy, nhìn vệt máu chảy dài trên hành lang, tim anh như bị bóp nghẹn." Ninh Hinh, cố chịu một chút!" Anh vội vàng bế cô lên, sải bước chân dài đi ra ngoài.
Cả quãng đường đi, Lạc Ninh Hinh vẫn không ngừng nói." Tư Thần,...Hàn Mặc Phong đã tiêm thuốc cho em rồi...Bây giờ em rất sợ! Em...em không muốn quên anh đâu,...khụ khụ..." Đến đây cô lại ôm miệng ho khan.
" Bảo bối, em đừng nói nữa! Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu!" Âu Dương Tư Thần đau lòng lên tiếng.
Chỉ là Lạc Ninh Hinh đã không thể nghe những lời nói của anh nữa rồi, cô đã chìm vào mê mang.
Anh cảm nhận được hơi thở của cô đang yếu dần, cô cũng chẳng còn động đậy nữa. Âu Dương Tư Thần nén cảm xúc lại, một đường đi thẳng ra ngoài, bởi vì chướng ngại đã được anh dọn dẹp trước đó rồi.
Xe cấp cứu của cảnh sát đã đến sẵn, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Lạc Ninh Hinh, bởi vì cô mất máu nhiều, nên phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
" Ngài Âu Dương, cô ấy cần đến bệnh viện! Nhưng từ đây đến đó rất xa, ở đây không đủ máu, tôi sợ đến đó sẽ không kịp mất!" Vị bác sĩ đến gần anh thông báo.
Lúc này Khương Bạc và Nanh Sắt cũng đến rồi, bọn họ ngồi trên trực thăng, nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
" Trực thăng chắc là kịp chứ? Mau đưa Ninh Hinh lên trực thăng đi!" Anh nhìn vị bác sĩ kia đáp.
" Khương Bạc, cậu đi theo Ninh Hinh đi! Tôi muốn tự tay bắt sống cái tên khốn kia!" Âu Dương Tư Thần nhìn Khương Bạc nói.
" Ninh Hinh, em nhất định sẽ không sao đâu! Sau khi xong việc ở đây, anh sẽ về với em!" Anh nắm tay Lạc Ninh Hinh dịu dàng nói.
Sau đó anh sắp xếp cho họ rời khỏi đây, còn bản thân lại tiếp tục đi vào trong tìm Hàn Mặc Phong. Cả người Âu Dương Tư Thần toát ra hàn khí lạnh lẽo, cứ như muốn đóng băng cả không khí.
Những người đi theo anh đều cảm thấy lạnh buốt, bọn họ còn không dám thở mạnh.