Lạc Ninh Hinh có chút bất ngờ, khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang chặn lối đi của mình. Cô nhìn bà ấy một lát, rồi mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra đây là người cô gặp ở buổi tiệc hơn 4 năm trước.
" Phu nhân, bà chắn đường tôi là có ý gì đây?" Cô không lạnh không nhạt lên tiếng hỏi bà ấy. Cô cũng nhớ ra bà ấy chính là vợ của Lâm Văn Thành, người duy nhất cố giúp đỡ cô trong bữa tiệc đó.
" Lạc tiểu thư, cô nhận ra tôi đúng không? Tôi hoàn toàn không có ác ý gì cả! Hôm nay tôi mạo muội đến đây, thật ra chỉ muốn nhờ cô giúp cho một chuyện. Chúng tôi là hết cách rồi, nên mới phải làm phiền cô." Lê Như Nhã đôi mắt lúc này đã ướt đẫm, bà ấy nghẹn giọng đáp.
Lạc Ninh Hinh bỗng nhiên tâm chấn động, tại sao cô lại thấy khó chịu khi người phụ nữ này khóc cơ chứ? Cô cố gắng hít thở thật sâu, để ngăn cảm giác kỳ lạ này.
" Lạc tiểu thư, cô có sao không? Phu nhân, mời bà tránh ra chỗ khác, bà đang cản đường chúng tôi!" Vệ sĩ đi theo Lạc Ninh Hinh lúc này chạy đến, hắn ta quan sát, ân cần hỏi han cô. Rồi lại đanh giọng nói với Lê Như Nhã.
" Lạc tiểu thư, xin cô hãy giúp tôi! Làm ơn giúp tôi!" Bà ấy trước khi bị kéo đi, lại liên tục cầu xin.
" Khoan đã!" Lạc Ninh Hinh không hiểu sao cô lại muốn nói chuyện với Lê Như Nhã, có lẽ do tình mẫu tử thiêng liêng, đã khiến cô có cảm giác với mẹ ruột của mình. Đây dù sao cũng không phải là lần đầu, 4 năm trước cô đã từng như vậy.
Mà Lê Như Nhã nghe thấy tiếng của cô, bà ấy mừng rỡ hơn bao giờ, vệ sĩ vừa bỏ tay ra, bà ấy đã nhanh chân chạy đến gần Lạc Ninh Hinh.
" Lâm phu nhân muốn nhờ tôi giúp chuyện gì vậy?" Cô nhẹ nhàng hỏi bà ấy.
" Lạc tiểu thư, chỉ có cô mới giúp được tôi! Thật ra con gái ruột của chúng tôi đã bị bắt đi mất rồi, là lúc vừa mới lọt lòng đã bị mang đi! Người biết tung tích con bé ngoài kẻ chủ mưu ra chỉ có một người mà thôi, chính là Âu Dương Tư Thần! Cô có thể nói với anh ta cho tôi biết nơi con bé đang ở không?" Lê Như Nhã gấp gáp trả lời cô, bà ấy sợ chậm trễ dù chỉ là một giây.
" Tư Thần anh ấy thật sự biết sao?" Lạc Ninh Hinh thắc mắc nói, nhưng liền sau đó cô cũng không thấy lạ nữa. Âu Dương Tư Thần là ai chứ, có gì mà anh không biết đâu.
Nhìn thấy sự mong chờ và hi vọng trong mắt Lê Như Nhã, Lạc Ninh Hinh trong vô thức gật đầu đồng ý." Lâm phu nhân, tôi sẽ hỏi giùm bà! Nhưng tôi không hứa là sẽ có kết quả, tôi chỉ có thể làm hết sức mà thôi!" Cô nói.
" Lạc tiểu thư, tôi cảm ơn cô nhiều lắm! Tôi sẽ chờ tin tức của cô!" Lê Như Nhã mừng rỡ kêu lên, trên gương mặt đã loáng thoáng nếp nhăn, dù đã được chăm sóc rất kỹ lưỡng.
Xử lý xong chuyện của Lê Như Nhã, Lạc Ninh Hinh vội vàng đi vào trong, Vũ Đình và Vương Gia Kỳ chờ cô cũng lâu lắm rồi. Chẳng mất nhiều thời gian, Lạc Ninh Hinh đi đến cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, đã thấy hai người họ đứng bên trong, chăm chú lựa những món đồ tốt cho trẻ nhỏ.
" Xin lỗi hai người nha! Lúc nãy bên ngoài xảy ra chút chuyện, nên mình mới đến trễ!" Cô đi đến bên bọn họ, cao giọng nói gương mặt tỏ ra vô cùng ngây thơ vô tội.
" Xảy ra chuyện gì? Rồi cậu có làm sao không? Cơ thể có chỗ nào không ổn không? Mau cho mình xem thử!" Vũ Đình lo lắng hỏi cô, mắt không ngừng quan sát Lạc Ninh Hinh từ trên xuống dưới.
" Ây da, mình không sao! Chỉ là gặp một người quen thôi!" Lạc Ninh Hinh phì cười đáp, cô đến chịu với bà già Vũ Đình này.
" Chị Ninh Hinh, chị đến đây nhìn thử xem, những món đồ này có đáng yêu không?" Vương Gia Kỳ lúc này lên tiếng, cô ấy chỉ vào xe đẩy, bên trong có rất nhiều đồ. Nào là quần áo, đồ chơi, bình sữa...Lạc Ninh Hinh nhìn đến chóng cả mặt, hai người này là muốn mang cả siêu thị trẻ em về cho cô luôn rồi.
Nhưng nhìn những món đồ bé bé xinh xinh, Lạc Ninh Hinh cũng không kiềm chế được, cô bắt lấy nhìn ngắm rồi cho vào giỏ xe đã sắp đầy tràn. Những thứ này Âu Dương Tư Thần đã cho Hạ quản gia chuẩn bị rồi, nhưng vì Vũ Đình muốn mua, nên cô cũng không tiện từ chối.
Ba người dạo một vòng cửa hàng, sau khi đã mua đầy đủ, Vũ Đình thanh toán và để lại địa chỉ dinh thự cho họ gửi hàng về.
" Bây giờ cũng trễ rồi, chúng ta đi ăn tối luôn đi! Không khéo lại để con rể tương lai của mình đói mất, phải tẩm bổ nhiều một chút!" Vũ Đình đưa tay xoa bụng của Lạc Ninh Hinh nói. Đứa trẻ chưa thành hình mà Vũ Đình đã biết là con trai, lại còn không biết ngượng mà gọi là con rể tương lai.
" Mình sẽ không để tiểu bảo bối làm con rể của cậu đâu! Đình Đình, dẹp bỏ ý định đó đi!" Lạc Ninh Hinh cố tình trêu chọc Vũ Đình.
Ba người họ đi đến một nhà hàng lớn, thì trong góc khuất, một đôi mắt ganh ghét nhìn theo họ không rời." Lạc Ninh Hinh, sao ông trời lúc nào cũng ưu ái cho mày hết vậy? Hóa ra mày không những câu được tổng giám đốc A.D, đã vậy còn có thai luôn rồi! Tại sao mày được sống trong sung sướng, mà tao phải sống bần tiện như thế này hả?" Lạc Bội Sam thở mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.