Ở đâu đó nước Pháp, một tòa nhà lớn đứng sừng sững ở nơi ít người biết đến, trông nó khá là kín cổng cao tường, bên trong khuôn viên được người canh gác dày đặc. Nơi này cách không xa thành phố, nhưng lại rất vắng vẻ, và cũng không có người dám lui tới. Nơi đây mới chính là trụ sở chính của Shield, bọn chúng quả thật ẩn mình cũng rất kỹ.
Phía trong tòa nhà, một căn phòng lớn được xây dựng sâu dưới lòng đất, ở đây khá là tối tăm, chỉ le lói vài ánh đèn mờ ảo. Trên ghế sô pha, có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ông ta đội một cái mũ rộng vành màu đen, chỉ lộ ra một phần của gương mặt.
" Cậu làm tôi thật thất vọng! Một nửa của Shield vì cậu mà bị hủy hoại cả rồi, ngay cả tôi cũng đang bị điều tra. Lúc đầu cậu hứa với tôi như thế nào? Bây giờ lại thành ra nông nổi này, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?" Ông ta lên tiếng nói, dù là đang trách móc nhưng âm thanh vẫn rất nhẹ nhàng.
" Là do tôi đã chủ quan! Thật xin lỗi ngài, nhưng hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng đâu!" Một người đàn ông đứng đối diện ông ta bình tĩnh đáp, có vẻ như hắn không cảm thấy sợ hãi.
" Tôi còn có thể tin cậu? Sẽ không thất vọng nữa?" Ông ta bán tính bán nghi hỏi.
" Sẽ không! Dù sao lần thất bại này tôi đã dự liệu trước rồi, nó sẽ lót đường cho kế hoạch tiếp theo!" Hắn chắc chắn trả lời ông ta.
" Được, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa! Nên nhớ, sẽ không có lần sau đâu. Emma cũng đã bị thằng nhóc Âu Dương đó bắt được rồi, cậu tự mà lo liệu đi!" Ông ta gật đầu đồng ý, không quên căn dặn hắn. Nói hết rồi, ông ta chậm rãi đứng lên, rồi cùng vệ sĩ đi ra ngoài.
Chờ ông ta đi khuất rồi, hắn mới thở phào, ngã người lên ghế sô pha, mắt nhìn lên trần nhà đen tối.
" Cậu chủ, tiếp theo nên làm sao đây?" Trợ lý bên cạnh lo lắng hỏi.
" Bây giờ tạm thời ngừng mọi hoạt động, cố gắng bảo toàn những công ty còn lại, chặt đứt hết mọi liên quan với những chi nhánh đang bị sờ gáy. Âu Dương Tư Thần bây giờ đang rất cảnh giác, lúc này mà hành động chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!" Kẻ bí ẩn kia lên tiếng đáp, hắn ta cũng đang e ngại thế lực của Âu Dương Đế Đoàn.
" Tôi rõ rồi! Tôi sẽ cho người đi làm nhanh thôi!" Trợ lý hiểu ra, hắn ta gật đầu nói.
Tên trợ lý cũng đi rồi, chì còn lại một mình hắn ngồi cô đơn trong phòng lớn. Lúc đầu hắn còn cảm thấy cô độc khi ở đây một mình, nhưng bây giờ thì hắn đã quen rồi, thời gian khiến cảm giác của hắn dần chai sạn.
" Âu Dương Tư Thần, ta đúng là đã quá xem thường ngươi! Nhưng lần tới, sẽ không may mắn nữa đâu. Ngoan ngoãn chờ ta đến tìm ngươi đi." Hắn cười lạnh lên tiếng, âm thanh khiến người nghe sợ hãi.
Sau ba ngày du thuyền lênh đênh trên biển lớn, lễ đính hôn của Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh cũng kết thúc. Mười giờ sáng, du thuyền của họ đã cập bến cảng, khách mời nối đuôi nhau lần lượt đi xuống. Mọi người tạm biệt nhau rồi trở về nhà.
Cùng lúc này, Secret đã lên một thông báo trên trang chủ của họ, và nhân vật chính trong bài viết không ai khác chính là Lạc Ninh Hinh. Thông tin phút chốc rầm rộ trên mạng xã hội, làm không ít người kinh ngạc. Phía dưới bài viết, có không ít người cảm thán.
[ Đây là người nhà thiết kế đầu tiên, được lên trang nhất tạp chí Secret đó! Đúng là tài sắc vẹn toàn!]
[ Cô ấy vừa mới tổ chức lễ đính hôn với bạch mã hoàng tử của mình đó, món quà chúc mừng này của Secret thật lớn nha!]
[ Cảm thấy tự hào quá đi!]
[ Bởi vậy mới nói, mắt nhìn người của Âu Dương tổng tài thật là tốt! Viên ngọc quý như thế này, ai mà không yêu cho được!]
[ Nếu như cô ấy không có bạn trai, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy tới cùng! Nữ thần của tôi thật là xinh đẹp!]
Văn phòng làm việc của Lâm Như Tuyết, cô ta đang xem bình luận trên mạng, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Sáng nay khi nhận được tin tức, cô ta còn không nghĩ đây là sự thật.
" Lạc Ninh Hinh khốn kiếp, tại sao mày luôn may mắn như vậy hả? Tao căm thù mày, vĩnh viễn căm thù mày!" Cô ta bắt đầu tức giận gầm lên, hai tay siết chặt.
Lâm Như Tuyết không thể kiềm chế nổi cơn nóng giận, cô ta giơ tay hất hết mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất. Sàn nhà lập tức bừa bộn, ngổn ngang mọi thứ. Bên ngoài phòng làm việc, nhân viên có thể nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ, nhưng bọn họ chỉ có thể im lặng. Ai dám nói gì Lâm Như Tuyết chứ? Cô ta suy cho cùng chính là chủ nhân tương lai của tập đoàn này.
Lần trước có một nhân viên mới vào làm, không ai biết cô ấy làm gì Lâm Như Tuyết, liền bị đánh một bạt tay rồi đuổi ra khỏi công ty, đã vậy còn bị cô ta phong sát trong ngành. Vậy nên bọn họ lấy đó làm gương, không ai dám đắc tội với cô ta.
Tại A.D.
Mọi người đều nhìn thấy thông tin trên mạng, bọn họ ai cũng đến phòng thiết kế để chúc mừng Lạc Ninh Hinh. Lúc trước không ai nghĩ cô có thể thành công, nhưng bây giờ bọn họ tâm phục khẩu phục.