Buổi chiều sắp xếp xong công việc, Lạc Ninh Hinh tự lái xe đến thằng nhà hàng luôn. Cô đâu biết, phía sau lưng có người theo đuôi, người đó không ai khác là Âu Dương Tư Thần.
" Du Cảnh, cậu nói xem tại sao cô ấy lại gấp gáp như vậy? Còn chẳng buồn về nhà thay đồ nữa, cái tên khốn đó quan trọng như vậy sao?" Anh ngồi ưu nhã trên xe, lên tiếng hỏi Du Cảnh. Gương mặt thì lạnh lùng nghiêm túc, nhưng lời nói lại vô cùng ấu trĩ.
" Sếp, cái đó tôi cũng không biết!" Du Cảnh muốn phá lên cười lắm chứ, nhưng hắn chưa muốn chết, nên phải nhịn xuống.
Mười lăm phút sau, Lạc Ninh Hinh đã lái xe đến nơi, cô mở cửa bước xuống đi vào. Bên trong nhà hàng Steven đã ngồi chờ sẵn, hắn muốn đến sớm để chờ cô.
" Anh đến lâu chưa? Thật ngại quá, em bận chút việc nên đến trễ!" Lạc Ninh Hinh ngồi xuống ghế, cô ngại ngùng lên tiếng.
" Không sao, anh cũng vừa mới đến thôi! Anh đã gọi những món em thích cả rồi!" Steven lịch sự đáp.
Qua khung cửa kính trong suốt, Âu Dương Tư Thần híp đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào Steven, anh chậm rãi quan sát hắn.
" Du Cảnh, cậu thấy tên đàn ông đang ngồi có đẹp hơn tôi không? Hắn có lịch lãm phong độ hơn tôi không?" Anh lại hỏi Du Cảnh.
" Sếp, anh cứ đùa! Còn ai ở thành phố Nam Vương này phong độ hơn anh chứ, người đàn ông đó không có cửa!" Du Cảnh nịnh bợ trả lời, hắn thật sự muốn nói câu khác cơ, nhưng là Châu Phi đáng sợ lắm.
Steven không giàu không soái không có sức hút như Âu Dương Tư Thần, nhưng Du Cảnh có thể chắc là hắn sẽ không trẻ con như Âu Dương Tư Thần bây giờ.
" Đúng vậy! Hắn hoàn toàn không có vé với tôi!" Âu Dương Tư Thần gật đầu đắc ý nói.
Nhưng là chỉ vài phút sau, không khí trong xe liền căng thẳng gấp bội. Âu Dương Tư Thần mặt đen lại, khi thấy Steven cứ thân mật với Lạc Ninh Hinh, hai người cười nói vui vẻ, làm anh muốn nổi khùng lên. Anh chỉ muốn xông thẳng vào, đấm vào mặt Steven vài cái cho hả dạ.
" Tiểu Hinh Hinh, em đang làm việc ở đâu? Cuộc sống bây giờ thế nào rồi? Có cái gì khó khăn không?" Steven quan tâm cô hỏi.
Nhưng Lạc Ninh Hinh thì thiếu thứ gì chứ? Bạn trai cô là người đàn ông thành đạt nhất thành phố, đã phong độ tuấn tú lại vô cùng yêu chiều cô. Ở biệt thự đắt tiền nhất, ăn những món ăn thượng hạng nhất, đặc biệt là Âu Dương Tư Thần yêu cô nhất. Cuộc sống của cô mà khó khăn, thì cũng không biết cuộc sống ai tốt nữa đây?
" Không đâu! Em ở đây rất tốt, ăn uống đầy đủ. Anh nhìn xem, em còn béo lên rồi này, anh đừng lo lắng!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu đáp, không biết có bao nhiêu phụ nữ trên thế giới này ao ước được như cô.
" Vậy thì anh cũng yên tâm rồi!" Steven hài lòng nói.
Bất chợt, ánh mắt hắn nhìn chằm vào gương mặt cô, một ít nước sốt đang dính trên khóe môi của Lạc Ninh Hinh. Steven giờ tay về phía cô, trước sự bất ngờ của Lạc Ninh Hinh, hắn dùng ngón tay lau đi. Cô có thể cảm nhận được, bàn tay hắn lướt nhẹ qua cánh môi anh đào của mình.
" Cmn, tôi muốn giết hắn! Hắn dám chạm vào môi cô ấy, tôi sẽ giết chết hắn!" Âu Dương Tư Thần sức chịu đựng đạt đến giới hạn, anh siết chặt tay gầm lên, còn muốn tung cửa xông ra ngoài.
" Sếp, anh bình tĩnh chút đi! Bây giờ anh gây náo ở đây, Lạc tiểu thư sẽ không vui!" Du Cảnh chụp lấy cánh tay anh khuyên nhủ.
Âu Dương Tư Thần cảm thấy tức ngực, anh thở dốc, kìm chế cảm xúc nóng giận của mình lại. Du Cảnh thấy anh bình tĩnh lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm hơn.
Trong nhà hàng, Lạc Ninh Hinh ánh mắt ái ngại, cô không nghĩ đến cái tên Steven này lại hành động như vậy a. Cô dĩ nhiên phải giữ đạo với Âu Dương Tư Thần rồi, sao có thể để hắn ta trêu ghẹo được.
" Đàn anh, sau này anh đừng làm như vậy nữa, em thật sự không thích. Em cảm thấy vấn đề này rất nhạy cảm, và em không muốn anh lặp lại thêm một lần nào nữa!" Lạc Ninh Hinh thở mạnh nói.
" Tiểu Hinh Hinh, em không thấy được tình cảm chân thành của anh sao? Anh đã thích em từ rất lâu rồi, từ lần đầu gặp gỡ!" Steven vẻ mặt mất mát đáp.
" Steven, em đã nói với anh một lần rồi. Bây giờ em sẽ nhắc lại, lần này cũng như là lần cuối em nói về vấn đề này. Em đã có bạn trai rồi! Và em rất yêu anh ấy, xin lỗi em không thể đáp lại tình cảm của anh. Em chỉ xem anh như một người anh trai đáng kính." Lạc Ninh Hinh muốn một lần nói rõ, để Steven giết chết thứ tình cảm kia đi mà thôi.
" Thật là tiếc! Chúng ta có duyên mà không có phận!" Steven tim bỗng thấy nhói giọng trầm thấp lên tiếng.
" Tiểu Hinh Hinh, anh xin lỗi! Từ giờ anh sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, hi vọng em sẽ sống thật hạnh phúc!" Hắn nở nụ cười chua chát nói.
" Cảm ơn anh đã hiểu cho em! Em cũng hi vọng anh sẽ tìm được một nửa của mình, và sống hạnh phúc!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười đáp.
Cả hai người nói chuyện thêm một lúc, Lạc Ninh Hinh cũng sốt ruột muốn về sớm. Hôm nay cô đã nói dối Âu Dương Tư Thần, để đi ăn cùng Steven, cô đang cảm thấy tội lỗi dâng cao.
" Steven, hẹn gặp lại anh sau! Em về trước đây!" Chào tạm biệt xong, cô lên xe trở về dinh thự Tulip.