Lạc Bội Sam cả người đầy máu tươi, roi da quất đến đâu là da thịt cô ta toát ra đau đớn đến đó. Cơ thể cô ta co rút, dựa sát vào người Trần Thi Thi để bà ấy che chở.
" Mẹ, mẹ cứu con!" Cô ta nắm lấy cánh tay bà ấy kêu lên.
" Bội Sam, không sao rồi! Có mẹ ở đây, không ai có thể làm hại con!" Trần Thi Thi hốc mắt đỏ ngầu nói, tay vẫn luôn ôm chặt Lạc Bội Sam.
Nhìn con mình run rẩy, thân hình chẳng có chỗ nào lành lặn, Trần Thi Thi nội tâm đau đớn. Bà ta có thể cay nghiệt với mọi người, nhưng đối với Lạc Bội Sam, chỉ có tình yêu thương vô bờ bến. Cũng đúng thôi, bà ta là người khó mang thai, cầu nguyện mãi mới sanh được Lạc Bội Sam, làm sao mà bà ta có thể trách mắng cô ta được. Không luận về nhân cách của bà ta, nhưng về thiên chức làm mẹ, bà ta đã làm rất tốt. Tốt đến mức mù quáng.
" Bà tránh ra cho tôi!" Lạc Chí Bằng hung hăng gầm lên.
" Tôi không tránh! Ông có giỏi thì đánh cả tôi luôn đi!" Trần Thi Thi phùng mang trợn mắt nói lớn.
" Bà..." Lạc Chí Bằng tức giận thở không thông.
" Lạc Chí Bằng, tôi phải khó khăn lắm mới mang thai, ông biết điều đó mà! Tôi cực khổ mang nặng chín tháng mười ngày, đến mắng nó tôi còn không nỡ! Ông lại tàn nhẫn đánh đập nó thể này, ông có phải con người không hả!" Trần Thi Thi trừng mắt rống lên.
" Loạn, loạn hết cả rồi! Đúng là con hư tại mẹ mà!" Lạc Chí Bằng tâm trạng tồi tệ, ông ta cũng hét vào mặt Trần Thi Thi, bất lực vứt roi da xuống đất bỏ đi.
Chờ Lạc Chí Bằng đi xa rồi, Trương quản gia mới vội chạy vào, giúp Trần Thi Thi đỡ Lạc Bội Sam đứng lên, đưa cô ta đến bệnh viện. Lạc Bội Sam lúc này đã chìm vào hôn mê, vết thương trên đầu khá nặng, lại còn mất máu quá nhiều.
A.D tập đoàn.
Âu Dương Tư Thần tay lướt nhẹ tin tức trên mạng, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Muốn hại người phụ nữ của anh, anh sẽ trả lại gấp bội.
" Nói, ai là người nhận cô ta vào A.D?" Âu Dương Tư Thần nhìn Du Cảnh hỏi.
" Là giám đốc sáng tạo Trịnh Bân! Ông ta lợi dụng chức quyền đưa cô ta vào!" Du Cảnh nghiêm túc trả lời.
" Hừm, thật là khiến người khác thất vọng mà!" Âu Dương Tư Thần nhíu mày không hài lòng nói.
" Lập tức sa thải! Phong sát ông ta trong nghành! Mang ảnh của ông ta và Lạc Bội Sam đến cho vợ con ông ta xem. Gián tiếp hại người của tôi, xem tôi có chỉnh chết ông ta không!"
Du Cảnh đứng nghe mà sống lưng cũng thấy lạnh lẽo, mặc dù trên trán mồ hôi đã ướt sũng. Nếu để Âu Dương Tư Thần biết được chuyện hắn đã tha cho Lạc Bội Sam một lần, thì kết cục của hắn nhất định thê thảm rồi. Hắn khóc không ra nước mắt, gật đầu nhận lệnh rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
" Tên Du Cảnh này làm gì mà sợ hãi như vậy nhỉ?" Khương Bạc thư thả ngồi trên sô pha lên tiếng.
" Mặc kệ hắn đi! Có việc cho cậu làm đây!" Âu Dương Tư Thần nói, tay vẫn thao tác nhuần nhuyễn trên máy tính.
" Cửu ca, là chuyện gì nha? Quan trọng một chút đi, chứ mỗi ngày cứ phải bảo vệ chị dâu, tay nghề em muốn lục rồi!" Khương Bạc hai mắt sáng ngời hỏi dồn.
" Đi phong sát Lạc Gia cho tôi! Nợ mới nợ cũ, tính hết một lần luôn!" Âu Dương Tư Thần ánh mắt nham hiểm trả lời hắn, từ cái lần Lạc Ninh Hinh bị đuổi ra khỏi nhà, là anh đã ghim Lạc Gia lâu lắm rồi. Nhưng nể tình đã nuôi dưỡng Lạc Ninh Hinh từ nhỏ, nên anh mới bỏ qua cho một lần, còn bây giờ thì phải tính hết.
" Lại là phong sát! Cửu ca, anh có trò nào vui hơn không?" Khương Bạc mặt ủ rũ nói.
" Ừm, cậu nói có lý! Đến Châu Phi chắc là vui lắm, có muốn đi luôn không? Liền ngay bây giờ!" Âu Dương Tư Thần khóe mắt cong lên trả lời hắn.
" Cửu ca, không cần đâu! Vẫn là ở đây bảo vệ chị dâu vui hơn! Em đi làm việc ngay bây giờ luôn đây!" Khương Bạc mặt tái xanh nói rồi gấp không chờ nổi vọt thẳng ra ngoài.
" Muốn ý kiến với tôi, chờ thêm trăm năm nữa!" Âu Dương Tư Thần cười hài lòng nói khẽ.
Lạc Ninh Hinh ở trong phòng làm việc, cũng nhìn đến tin tức trên mạng. Dù mục đích hoàn thành, nhưng là cô không hề cảm thấy vui vẻ. Bởi dù gì cô cũng từng xem Lạc Bội Sam là em gái mình.
Nếu như không phải Lạc Bội Sam vô tình vô nghĩa, thì cô chưa bao giờ muốn phải sử dụng cách này.
Những lời bàn tán xung quanh đã đổi chủ đề, người được quan tâm bây giờ là Lạc Bội Sam, chuyện của cô dường như đã trôi vào quên lãng.
" Ting!" Một tin nhắn gửi đến cho Lạc Ninh Hinh.
[ Bảo bối, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm!]
Là Âu Dương Tư Thần gửi đến cho cô, chỉ có anh mới biết khi nào cô không ổn.
[ Em muốn ăn món Ý! ]
Lạc Ninh Hinh mỉm cười hạnh phúc nhắn lại cho anh.
[ Được rồi! Anh sẽ đặt nhà hàng ngay bây giờ! Buổi chiều tan làm sớm một chút, anh chờ! Yêu em!"
Đọc xong tin nhắn, Lạc Ninh Hinh tinh thần tốt hơn hẳn Tắt điện thoại đi, cô vội vàng làm cho xong công việc của mình.