Những ngày sau đó, Lục Thần Vũ ngày nào cũng đến bệnh viện thăm cô. Mỗi lần đến, trên tay hắn sẽ là một bó hoa hồng đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng ghen tị với Vũ Đình.
" Anh Lục, anh không cần lúc nào cũng mua hoa như vậy đâu! Tôi không thích hoa hồng!" Vũ Đình giả vờ châm chọc hắn nói.
" Vậy có thể nói với tôi em thích hoa gì không?" Lục Thần Vũ gương mặt nghiêm túc hỏi.
" Vũ Đình nhà tôi thích hoa gì cũng không cần anh phải nhọc lòng!" Lạc Ninh Hinh bên ngoài đi vào lên tiếng.
Từ khi cô biết chuyện, mọi hảo cảm của cô với Lục Thần Vũ mất sạch sẽ. Dám bắt nạt tiểu Đình Đình của cô, cô phải hành chết hắn mới hả dạ.
" Đình Đình sắp đến giờ thay thuốc rồi! Anh không lẽ còn muốn ở lại đây sao?" Lạc Ninh Hinh tỏ vẻ không thích nói.
" Vậy tôi về trước đây! Ngày mai tôi lại đến!" Lục Thần Vũ biết hắn sai, nên hắn cũng hiểu Lạc Ninh Hinh như thế nào. Nếu đổi lại là người thân của hắn, thì hắn cũng sẽ như vậy thôi.
Nhìn Lục Thần Vũ lầm lũi đi ra ngoài, Vũ Đình cảm thấy xót, cô không hiểu tại sao Lạc Ninh Hinh lại không thích hắn. Trong thời gian cô bất tỉnh, bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
" Ninh Hinh, sao cậu không có thiện cảm với anh ta vậy?" Cô không chịu được mà mở miệng hỏi.
" Cái tên hỗn đản đó..." Lạc Ninh Hinh đang muốn nói, cô chợt nhớ ra rồi khựng lại.
" Không có gì đâu! Cậu đừng nghĩ nhiều!" Không muốn làm Vũ Đình thêm tổn thương, cô vội trấn an.
Buổi tối Lục Thần Vũ lại đến, hắn không muốn để cô một mình ở bệnh viện, hắn lại cảm thấy không yên tâm. Lục Thần Vũ lại nằm bên cạnh cô. Nhưng lần này Vũ Đình không có ngủ, cảm nhận có người ở trên giường mình còn ôm lấy cô, Vũ Đình liền mở mắt ra.
Khoảng một lúc lâu sau, cô nghe thấy hơi thở đều đều, người nằm bên cạnh cô đã ngủ say giấc. Lúc này, Vũ Đình mới nhẹ chuyển người quay lại, nhìn thấy Lục Thần Vũ tim cô đập loạn cả lên.
" Cái đồ lưu manh nhà anh! Đêm hôm đến bệnh viện, chiếm tiện nghi của người ta!" Cô là đang mắng yêu hắn.
Miệng nói vậy, nhưng rồi cô lại nhẹ nhàng chui vào trong lòng hắn, cảm nhận mùi hương nam tính trên người Lục Thần Vũ. Cô cảm thấy thật ấm áp, ở cạnh bên hắn cô cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Chẳng mấy mà cũng gần đến ngày chọn bộ sưu tập cho A.D. Lạc Ninh Hinh vô cùng hài lòng với bản thiết kế của mình, nằm trên giường lớn, tay cô đang thao tác những chi tiết cuối cùng trên máy.
" Vẫn còn chưa đi ngủ sao?" Âu Dương Tư Thần từ phòng tắm đi ra hỏi cô.
" Còn một vài chỗ nữa là xong rồi! Em muốn nó phải hoàn hảo!" Lạc Ninh Hinh cắn bút trên tay nói.
Âu Dương Tư Thần ngồi trên giường, anh choàng tay ôm lấy Lạc Ninh Hinh.
" Bảo bối, mau nhanh lên! Anh buồn ngủ lắm rồi!"
" Em biết rồi mà! Anh đừng quấy!" Lạc Ninh Hinh tựa lưng vào ngực Âu Dương Tư Thần nói.
" Tư Thần, anh không được thiên vị em đâu đó! Phải chọn lựa một cách công bằng!"
" Biết sao bây giờ? Chọn thiết kế của em là công bằng nhất rồi! Em nhìn xem, tác phẩm của em có hồn như vậy, lại còn rất bắt mắt! Khẳng định là sẽ được chọn!" Anh nhẹ vuốt mái tóc suôn mềm của cô trả lời.
" Anh đừng khen em như vậy! Em sắp bị anh làm cho phổng mũi rồi đây này!" Lạc Ninh Hinh nao nao miệng nhỏ nói.
" Yên tâm đi! Lần này sẽ có chuyên gia chọn, anh không can thiệp vào đâu! Vậy nên không cần lo lắng anh thiên vị cho em!" Âu Dương Tư Thần khẽ mỉm cười nói.
" Mau dọn dẹp đi! Anh rất muốn đi ngủ!" Âu Dương Tư Thần nhanh tay đem máy tính bỏ sang một bên, rồi ôm lấy Lạc Ninh Hinh nằm xuống.
" Ah, em vẫn còn chưa làm xong mà!" Lạc Ninh Hinh hốt hoảng kêu lên, nhưng là cả người đã nằm gọn trong vòng tay Âu Dương Tư Thần.
Buổi sáng, Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh lại đến công ty rất sớm, mà theo Lạc Ninh Hinh nói như vậy mới không bị người ta bắt gặp. Âu Dương Tư Thần cảm thấy cô thật ngốc nghếch, quan hệ của anh và cô đâu phải là bất chính, còn sợ sệt cái gì không biết.
" Tư Thần, em đi trước đây! Yêu anh!" Lạc Ninh Hinh vội vã chạy vào, không quên mỉm cười với anh.
" Đúng là cô gái ngốc mà!" Âu Dương Tư Thần khẽ thở dài lên tiếng.
Một lúc sau, khi Âu Dương Tư Thần rời khỏi xe, phía xa một ánh mắt nhìn chằm vào anh.
" Hóa ra xe của anh ấy để ở chỗ này! Nhìn bên ngoài còn anh tuấn hơn trong ảnh nhiều. Tổng giám đốc, anh nhất định sẽ thuộc về tôi!" Lạc Bội Sam nở nụ cười ranh mãnh nói.
Buổi chiều khi tan làm, Âu Dương Tư Thần đi thang máy xuống trước. Vẫn như thường lệ, anh sẽ đứng ở bên ngoài đợi, chờ cô xuống ôm anh một cái ấm áp.
" Tổng giám đốc, anh là đang ở đây chờ ai vậy?" Lạc Bội Sam từ đâu chạy đến, ẻo lả trước mặt anh hỏi.
" Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô! Mà cô chỉ là nhân viên bình thường, ai cho phép cô xuống đây?" Âu Dương Tư Thần không vui hỏi vặn lại cô ta, vẻ mặt không mấy thiện cảm.
" Tôi...tôi chỉ là đi nhầm thôi!" Lạc Bội Sam hơi run rẩy trước vẻ mặt đáng sợ của anh, cô ta không nghĩ Âu Dương Tư Thần có thể phũ cô ta như vậy.
Hôm nay cô ta cố tình chọn một bộ váy hở bạo, trang điểm vô cùng quyến rũ. Đây cũng là cách cô ta mồi chài những ông lớn khác. Có điều cô ta không ngờ là nó phản tác dụng với Âu Dương Tư Thần.