Vũ Đình nghe Mặc Vũ nói mà tim cô quặn thắt, cô không nghĩ cơ thể hắn có bệnh, nếu không cô cũng không ngu ngốc làm chuyện trẻ con như thế này.
" Xin lỗi! Tôi không biết dạ dày anh không tốt!" Ánh mắt cô đượm buồn.
" Cậu mau uống cái này vào cho tôi, nhanh lên nào! Biết ngay tên phiền phức như cậu sẽ đày đọa tôi mà!" Mặc Vũ lấy một gói thuốc ra đưa cho hắn, cũng không quên kêu ca.
Bị Mặc Vũ cắt ngang, Lục Thần Vũ cũng không nói thêm gì, hắn như đứa trẻ được Mặc Vũ chăm sóc tận tình. Vũ Đình đứng bên cạnh cũng lo lắng, lúc nãy cô thoáng thấy sắc mặt hắn hơi xanh xao.
" Không có gì đâu, hắn uống thuốc xong sẽ khỏe lại ngay thôi, Vũ Đình cô cũng đừng lo lắng quá!" Mặc Vũ lúc này mới bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Vũ Đình mỉm cười nói.
" Đúng đó, tên này khỏe như trâu vậy? Bấy nhiêu đó đã là gì đâu." Vệ Tư Hàn ngồi trên ghế, gật đầu tán thành nói.
Lục Thần Vũ khẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt mang hình viên đạn, cứ như kiểu " Mày mà nói thêm câu nào nữa, bố xiên chết mày!"
Vũ Đình hít một hơi dài, cô điều chỉnh vẻ mặt của mình lại, rồi ngồi xuống tiếp tục trò chuyện với mọi người.
" Này, chúng ta uống như thế này thôi cũng chán, chơi trò nói thật đi! Dù hơi lỗi thời, nhưng cũng hay ho lắm chứ." Vệ Tư Hàn cảm thấy không khí hơi căng thẳng, liền lên tiếng phát biểu.
" Tôi đồng ý!" Mặc Vũ cũng bồi thêm vào.
" Ai không nói thật, thì uống 3 ly! Trừ cái tên bệnh tật kia ra, cho hắn chống đẩy 50 cái được không?" Vệ Tư Hàn nháy mắt nhìn mọi người nói, hắn không nói xéo Lục Thần Vũ thì cảm thấy người ngợm khó chịu mà.
" Được, được! Bắt đầu nhanh đi." Mặc Vũ lên tiếng thúc giục.
Vệ Tư Hàn cười ranh mãnh, hắn hí hửng xoay chai rượu trên bàn, chai rượu nhanh chóng dừng lại, hướng về phía Âu Dương Tư Thần.
" Cửu ca, em hỏi đây!" Vệ Tư Hàn xoa xoa tay, nhướng mày đắc ý nói.
" Lần đầu tiên của anh và chị dâu kéo dài bao lâu vậy?" Vệ Tư Hàn đúng là con quỷ xấu xa, hắn không biết ngượng mồm mà hỏi.
" Tôi ấy à! Uống 3 ly vậy." Âu Dương Tư Thần nhếch môi nói, rồi nhanh chóng xử lý ba ly rượu trên bàn.
" Cửu ca, anh thật nhạt nhẽo!" Vệ Tư Hàn không vui nói.
Lại một vòng xoay nữa tiếp tục, lần này nó chỉ về phía Mặc Vũ.
" Mặc Vũ, cái ấy của cậu dài bao nhiêu?" Vệ Tư Hàn nham hiểm hỏi.
" Haizz, có thể dừng 5 phút, để tôi đấm vào mỏ hắn không?" Mặc Vũ mặt đen lại, hắn thở dài, nghiến răng nhìn Vệ Tư Hàn nói.
" Tôi sẽ không nói là bao nhiêu, nhưng nó dài hơn trái ớt của cậu là được rồi."
Câu trả lời của Mặc Vũ khiến mọi người phá lên cười, chỉ có Lạc Ninh Hinh và Vũ Đình ngượng chín cả mặt. Còn Vệ Tư Hàn thì khỏi phải nói, hắn nhục nhã muốn chết đi được.
" Vệ, Tư, Hàn! Cậu mà còn hỏi những câu như thế nữa, thì sẽ chết với tôi." Âu Dương Tư Thần lạnh giọng nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ.
" Cửu ca, duì bu qǐ!" Vệ Tư Hàn cúi đầu làm như hiểu chuyện lắm.
Lại một vòng quay, và người lần này là LụcThần Vũ.
" Lục Thần Vũ! Cậu đã quên được cô gái đó chưa vậy? Câu này phải trả lời thật lòng đó! Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã 9 năm rồi, không biết bây giờ Lã Ninh thế nào rồi?"
Câu hỏi của Vệ Tư Hàn làm Vũ Đình sững người, hóa ra là hắn cũng đã từng yêu sâu đậm một người. Cô nín thở, tay nắm lấy vạt váy, chờ câu trả lời của hắn.
Mặc Vũ, Âu Dương Tư Thần chỉ muốn đến gần cho hắn một đốn, vì cái miệng quạ hết thuốc chữa của hắn.
" Không thể quên được! Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quên cô ấy." Lục Thần Vũ chần chừ một lúc rồi trả lời.
Ý của hắn thật ra là không bao giờ quên được sự phản bội của cô ta, nhưng lời nói của hắn khiến mọi người đều hiểu lầm.
Vũ Đình mũi chua xót, cô vò vạt váy đến nỗi nhăn nhúm, nội tâm cô cuộng trào. Bây giờ thì cô như hiểu ra lý do mình bị từ chối rồi, mối tình sâu đậm nhớ mãi không quên như thế, cô có cửa để xen vào sao?
" Vũ Đình, lần này đến cô rồi!"
Giọng nói của Vệ Tư Hàn khiến cô giật mình, nãy giờ không để ý, thì ra trò chơi lại tiếp tục rồi.
" À, tôi biết rôi!" Cô gượng cười đáp lời hắn.
" Vũ Đình đáng yêu, cô đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi?" Vệ Tư Hàn hóm hỉnh hỏi cô.
Câu hỏi khiến Vũ Đình cứng đờ.
" Làm anh thất vọng rồi, tôi vẫn chưa trải qua mối tình nào hết. Nhưng yêu thì có, chỉ là một người vẫn chưa kịp tỏ tình, thì anh ta đã có người tâm đầu ý hợp rồi. Một người thì lấy hết can đảm để tỏ tình, nhưng người ấy lại không có cảm giác với tôi. Đúng là thất bại thảm hại mà." Đây là những lời che giấu tận đáy lòng cô, nó như vết thương cứ đâm sâu vào, không biết đến khi nào mới được chữa lành.
" Chuyện đã qua lâu rồi, tôi không để tâm nữa. Mọi người cứ vui vẻ lên đi." Vũ Đình cười lên nói.
" Đình Đình, cậu nhất định sẽ gặp được một người tốt, những kẻ đó đúng là không có mắt nhìn mà." Lạc Ninh Hinh ôm lấy cô sụt sùi nói.
" Đúng vậy, bọn họ là không có mắt, mới bỏ lỡ một cô gái như cô." Vệ Tư Hàn đồng tình với Lạc Ninh Hinh.
Lục Thần Vũ cứ cảm thấy tim mình rất khó chịu, khi nghe cô nói những lời đó, hắn đưa mắt nhìn xa xăm.