Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 47: Trường câu 06



Câu nói cợt nhả hệt như câu của y không lâu trước đây chui vào lỗ tai làm đuôi lông mày Diệp Vân Chu khẽ co lại, mơ hồ cảm thấy có phần hối hận.

Y mím môi dưới, tầm mắt lơ đãng lướt qua hai mắt Mộ Lâm Giang. Dưới khung cảnh ở lối vào con hẻm nhỏ giữa đường phố sáng rực, Diệp Vân Chu thành khẩn nói: “Trò chơi kết thúc tại đây, nghiêm túc nói lời thoại kiểu này, ta cũng xấu hổ thay ngươi.”

“Kết thúc hay không, bây giờ không phải do ngươi quyết định.” Mộ Lâm Giang hạ giọng, buông cổ tay Diệp Vân Chu ra, rồi dựng thẳng ngón trỏ đặt bên môi, “Suỵt, các hộ vệ tuần tra bên ngoài có quyền tra hỏi thân phận bất kì kẻ nào trong trường câu, tốt nhất đừng để đụng phải chúng, tránh cho vận khí không tốt lại bị chúng phán là nhân vật khả nghi.”

Diệp Vân Chu quay đầu lại, đầu hẻm vang lên một trận huyên náo, hình như đang yêu cầu xuất trình lệnh bài. Chắc Mộ Lâm Giang vừa tiến vào đã phát hiện có hộ vệ, bấy giờ mới vội vàng túm y tới nơi này trốn tạm.

“Ngươi còn rất thuần thục.” Diệp Vân Chu dịch vài bước đứng dưới bóng của vách tường, sau đó trông thấy rõ ràng một tiểu đội bảy người mặc hắc y khoác áo choàng, động tác cực kì lưu loát, còn không thấy được mặt mũi.

“Không có gì khác với bố phòng của trường câu năm đó.” Giọng Mộ Lâm Giang hàm chứa ý khinh thường, “Nói chủ nhân nơi này chỉ thu mua pháp bảo của trường câu, ta không tin.”

“Như vậy có lẽ ở Vĩnh Dạ cung còn có thể gặp người quen cũ của ngươi đấy.” Diệp Vân Chu vô cùng hứng thú cong khóe miệng, “Để ngươi giả làm nô lệ đúng là không hay lắm, chẳng may bị ai nhận ra thì không phải sẽ thân bại danh tàn khí tiết tuổi già khó giữ được hả.”

“Vẻ mặt ngươi mà không hả hê như thế ta còn tưởng ngươi biết phản tỉnh rồi.” Mộ Lâm Giang hừ lạnh, “Chúng đi xa rồi, ra ngoài đi.”

Diệp Vân Chu bước một bước, lại không nghe thấy tiếng Mộ Lâm Giang đuổi theo, ngoảnh đầu lại thì thấy hắn đang dùng thuật pháp ngưng ra một mặt gương nước giữa không trung, đứng trước mặt kính trơn phẳng vuốt lại tóc mình, sau đó lấy ra một cuộn băng hơi nhỏ vòng trước mắt, quấn hai vòng rồi thắt một nút thòng lọng xinh xắn.

Diệp Vân Chu không nói nên lời nhìn một hồi, bình luận: “Ngươi làm vậy rất dễ khiến ta hiểu lầm ngươi đang thích thú.”

“Ta đã ra quyết định thì há lại bỏ dở giữa chừng.” Mộ Lâm Giang vung tay áo thu hồi gương nước, tự nhiên duỗi tay nắm chặt ống tay áo Diệp Vân Chu, “Nơi này vàng thau lẫn lộn, đừng để ‘nô lệ’ của ngươi bị cướp, Diệp công tử.”

Diệp Vân Chu lộ ra nụ cười thường dùng, Mộ Lâm Giang nói câu “Diệp công tử” kia vừa bình tĩnh vừa thong thả, còn có chút nghiến răng nghiến lợi “sau này tính sổ”. Y thở dài, trở tay cách tay áo bắt lấy cổ tay hắn: “Quả nhiên ngươi giận, nếu đã vậy, gọi ‘Diệp công tử’ chẳng phải khách khí ư, gọi ‘chủ nhân’ đi.”

Mộ Lâm Giang đạp bước không ngừng, bị Diệp Vân Chu nắm lấy tay trái thì bỗng hành động, một đám bụi lửa từ lòng bàn tay chạy lên cánh tay. Ngón tay Diệp Vân Chu tê rần, “xít” một tiếng vội vàng buông ra, cả cánh tay đều bị Lôi quyết giật cho tê dại.

Bọn họ đã bước lên đại lộ xa hoa trụy lạc của Vĩnh Dạ cung, Mộ Lâm Giang giờ khắc nào cũng có thể duy trì sự thong dong, đứng yên chỗ cũ không nhúc nhích, Diệp Vân Chu thì ảo não phủi tay, chẳng thể trả thù được ngay trên phố. Y nhìn quét bốn phía vài lần, phát hiện thân phận những người đi đường trên con phố này phân định rất rõ ràng.

Mang mặt nạ thì đều là thượng khách đến tiêu tiền, còn không mang mặt nạ, trên người có gông xiềng hoặc dấu ấn thì chính là nô lệ tùy tùng; cả những nhân viên đứng trước cửa tiệm mời chào khách trên eo cũng chói lọi lệnh bài đặc biệt của Vĩnh Dạ cung.

Diệp Vân Chu cười nhẹ hai tiếng, chờ cảm giác tê dại trên tay rút đi một chút rồi dứt khoát móc một chiếc đai lưng từ túi càn khôn ra, không nói câu gì buộc luôn một đầu lên cổ tay Mộ Lâm Giang, nửa trêu nửa đùa: “Nô lệ của người khác toàn dùng dây xích buộc, ta nhân từ như vậy lại bảo muốn bán ngươi, chỉ sợ người khác chẳng thèm tin.”

“Thế ngươi mua dây xích đi.” Mộ Lâm Giang không nhanh không chậm nói, tay dùng sức kéo Diệp Vân Chu đang nắm chặt một đầu đai lưng khác lảo đảo hai bước, “Cửa hàng bán hình cụ công khai cũng chỉ có nơi này dám mở. Nào có chủ nhân đi đằng sau, bắt kịp, nhìn một lượt xem mở mang tầm mắt thế nào.”

Khí thế lúc nào cũng có thể đảo khách thành chủ này làm Diệp Vân Chu có chút bực bội không cam lòng. Cửa tiệm treo roi da xiềng xích trước mặt tiền kia bốc lên một mùi xấu xa, còn Mộ Lâm Giang thì không giống thăm thú, ngược lại như đi đập quán. Diệp Vân Chu rảo bước nhanh hơn ra đằng trước Mộ Lâm Giang, lúc đứng dưới bậc thang hướng lên cánh cửa đóng chặt thì bỗng ngửi được mùi máu tanh nồng rõ rệt.

Mùi máu đậm đặc ứ đọng lại, Diệp Vân Chu nhíu mi, sát vách là tiệm bán son phấn cao thơm, bà chủ mặt mày tươi tắn yêu kiều tiễn khách ra tận ngoài. Chỉ trong nháy mắt, mùi thơm diễm lệ hơn cả hồng thạch khảm trên vách tường trộn lẫn với mùi máu ập thẳng vào mặt, Diệp Vân Chu vừa dùng tay phẩy phẩy thì nghe thấy Mộ Lâm Giang thận trọng truyền âm cho mình.

“Nín thở.” Tầm mắt giấu dưới băng vải của Mộ Lâm Giang từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chăm vào nơi bốc lên mùi máu.

Diệp Vân Chu nghe theo, ám chỉ trỏ lên cửa vào đồng thời nói chuyện với bà chủ: “Giờ chúng ta có tiện đi vào không?”

Bà chủ cực kì ghét bỏ dùng tay áo che hết mũi miệng, chỉ để lộ đôi mắt với đường vân mạng nhện: “Tiện thì có tiện, có điều cẩn thận dưới chân, dễ bẩn giày lắm.”

Diệp Vân Chu nghe câu này là hiểu, cửa hàng này tựa hồ không khác gì lò sát sinh, hàng xóm đã quá quen rồi. Y liếc nhìn Mộ Lâm Giang, sau đó vươn tay đẩy cửa chính ra.

Vừa giẫm lên sàn nhà đã có cảm giác sền sệt làm người ta khó chịu, Diệp Vân Chu trở tay đóng cửa lại. Trong tiệm, đèn dầu lờ mờ lay động, phía trước vách tường đối diện cửa là quầy tiếp tân, sát tường hai bên trái phải đặt hai giá hàng, bày đủ loại hình cụ xiềng xích hết sức đa dạng. Giữa không gian giàu có, một thanh niên quần áo tả tơi hấp hối ngã trong vũng máu, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang ngồi lau tay trên ghế.

Thấy Diệp Vân Chu vừa vào tiệm, người đàn ông trung niên kia hơi sửng sốt, tựa như cụt hứng vì bị quấy rầy chuyện vui.

Diệp Vân Chu không nhịn được liếc Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang không kinh ngạc. Y thầm nghĩ đừng bảo hắn đã sớm phát hiện nơi này sắp xảy ra án mạng nên mới đề nghị đến đây ha, song ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Có phải ta tới không đúng lúc không, phá hỏng mất nhã hứng của huynh đài?”

Tên trung niên rất bất mãn: “Chậc, quên không bảo ông chủ đóng cửa trước.”



“Hình như đây là trang phục nô lệ của Vĩnh Dạ cung phải không, vị này ngươi mới mua?” Diệp Vân Chu nhìn thanh niên bị thương nặng kia, “Cậu ta sắp không cầm cự nổi rồi, huynh đài đúng là tiêu tiền như nước, nếu cậu ta chết ở chỗ này, xử lí thi thể cũng phải tốn tiền đấy.”

“Thằng nhãi này mới rơi vào tay Vĩnh Dạ cung không lâu, còn chưa có tự giác của nô lệ, thỉnh cầu của nó chính là được chết, ta tiêu tiền không phải để làm việc thiện.” Tên trung niên cười khẩy một tiếng, đến gần ngồi xổm xuống nhét một viên đan dược vào miệng thanh niên, phủi phủi tay, “Chốc nữa là ông chủ đi lên, muốn mua gì thì đặt trước đi, ngày khác bàn sau, hôm nay ta bao chỗ này rồi.”

Mộ Lâm Giang nắm chặt tay dưới ống tay áo. Thuốc của người đàn ông thật sự có hiệu nghiệm, thanh niên ho khan, một tia thần trí bị kéo về; người đàn ông cúi người uy hiếp bên tai hắn: “Tất thảy bối cảnh xuất thân của ngươi Vĩnh Dạ cung đều đã đưa cho ta, nếu ngươi chết mất tiêu thì ta đành phải bắt bọn chúng bồi thường tổn thất đấy. Ngoan ngoãn nghe lời làm chó của ta, ban thưởng không thiếu phần ngươi được.”

Diệp Vân Chu lùi lại hai bước, cọ máu dính trên đế dày lên sàn nhà. Trong phòng thình lình cuốn lên một trận gió lạnh rùng mình, y ngoảnh đầu sang, không ngạc nhiên khi thấy Mộ Lâm Giang đang cầm Xuân Giang Đình Nguyệt.

Người đàn ông cũng nhận thấy không khí trong phòng không đúng, ngẩng đầu lên thì giật mình, nhìn về phía Diệp Vân Chu: “Hắn là nô lệ ngươi mang đến phải chứ, ở trong phòng lại lấy dù ra làm gì?”

“Thật đáng tiếc, ta không quản được hắn.” Diệp Vân Chu thả đai lưng ra, buông tay xuống, ngửa đầu thấy phía trong cửa vào mắc một tấm màn trúc, phần mối ghép bị hở ra, bảng hiệu đã lật thành mặt “đóng cửa”, y liền vươn tay kéo dây buông màn trúc xuống.

“Hả?” Người đàn ông ù ù cạc cạc, “Ngươi có ý gì?”

“Tên nô lệ này của ta không nghe lời, ngay cả ta cũng phải nghe theo hắn, muốn đến đây mua cái dây xích lại bị ngươi đặt bao hết, xem ra chẳng mua được.” Ngữ khí Diệp Vân Chu rất tự tại, “Chắc hàng xóm cũng quen việc nơi này thường phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi nhỉ.”

Diệp Vân Chu vừa dứt lời thì Mộ Lâm Giang đã giơ dù lên, trên mũi dù sắc bén hiện lên ánh lạnh dày đặc. Nam nhân chợt thấy không ổn, tay phải nâng chưởng tụ linh lực lại. Bất thình lình một trận đau nhói truyền đến từ cánh tay, gã kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên vẫn một mực quỳ rạp dưới đất giờ đây đang ráng sức chống người lên, bắt lấy vai gã cắn lên cánh tay, đôi mắt đỏ đậm không thèm chớp mà liều mạng nhìn chòng chọc gã.

“Hừ, ngươi còn chưa xứng chết trong tay ta.” Mũi dù trên tay Mộ Lâm Giang hiện lên tia điện, một đạo Lôi quyết đủ để phá hủy tất cả linh mạch tạng phủ nện vào người nam tử, trong khoảnh khắc tiếng sấm đùng đoàng hòa cùng tiếng kêu r3n không dứt vang vọng bên tai. Người đàn ông co giật giữa những vệt máu nhớp nháp, không còn vẻ dương dương tự đắc vừa nãy nữa.

Thanh niên cũng có chút khó tin, lau mặt kinh ngạc nhìn Mộ Lâm Giang. Hắn chỉ xuống phía sau, Diệp Vân Chu hiểu ngầm đưa Nhược Thủy kiếm ra. Mộ Lâm Giang vứt kiếm cho thanh niên, hơi cúi đầu trầm giọng nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Thanh niên không tiếp được Nhược Thủy, song lại hấp tấp run rẩy nhặt kiếm lên từ dưới đất, trong mắt lóe lên vẻ sảng khoái điên cuồng, giơ kiếm bạt mạng bổ về phía người đàn ông.

“Cậu ta bị thương đến mức này, dù có hiểu rõ Vĩnh Dạ cung, nhưng còn có thể dẫn đường cho chúng ta sao?” Diệp Vân Chu nhìn ra mục đích của Mộ Lâm Giang, đi đến bên cạnh hắn hỏi.

“Ta có thuốc.” Mộ Lâm Giang hào phóng nói.

Diệp Vân Chu không kìm nổi nhớ lại đêm uống nhầm thuốc đó, có phần hoài nghi quét mắt về phía thanh niên đang trút giận, rồi nâng tay áo chắn máu đang văng tung tóe lại đây. Lúc này sau quầy lại thấp thoáng vang lên một loạt tiếng bước chân, Diệp Vân Chu lập tức lách mình đi tới, băng qua quầy, sau đó ngồi xổm trước lối xuống tầng hầm phía trong quầy, mỉm cười lễ phép với ông chủ đang khiêng rương lên.

Thanh niên thờ phì phò nhìn phía quầy, rồi nhẹ buông tay, kiệt sức ngã xuống.

“Không phải sợ.” Ngữ khí Diệp Vân Chu như gió xuân, cách tấm mặt nạ cũng có thể cảm nhận được thiện ý rõ ràng, đưa tay về phía ông chủ, còn ông chủ đang ló đầu ra thì không hiểu ra sao, thoáng do dự.

“Ây, vị thượng khách này, không được vào trong quầy hàng tiểu đi3m.” Ông chủ bắt lấy tay Diệp Vân Chu, tưởng Diệp Vân Chu muốn kéo gã lên, “Ngài có yêu cầu gì thì chúng ta ra ngoài nói…”

Diệp Vân Chu trở tay vặn một cái, tức thì bẻ ngoặt cánh tay ông chủ ra sau. Cằm ông chủ dập xuống sàn, y thuận thế chặt vào gáy gã, kiếm khí ẩn trong tay im hơi lặng tiếng xâm nhập toàn bộ vào kinh mạch. Ông chủ còn chưa nói xong một câu đã nằm liệt trên bậc thang bất tỉnh nhân sự.

Bấy giờ thanh niên mới phản ứng lại, câu “không phải sợ” của Diệp Vân Chu là nói với mình.

“Các hạ tên là gì?” Mộ Lâm Giang vu vơ hỏi, không hề đồng cảm thương hại, cũng chẳng hề khinh thường bức ép, vẫn tự nhiên bình thản như mọi khi. Thanh niên nghiến chặt răng, cuối cùng cứ thế chống trán ôm đầu run rẩy.

“Ta… đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.” Giọng thanh niên khàn khàn, hình như tuổi thực cũng không lớn, “Tại hạ Tô Lê, là nhân sĩ Dạ đô…”

Cậu ta vừa nói tên xong đã ho kịch liệt như sóng cuộn biển gầm, rồi lại như đang kiểm chế thứ gì, nhận bình thuốc Mộ Lâm Giang đưa, cúi đầu liên tục lau hai mắt.

Diệp Vân Chu lấy được cái rương trong tay ông chủ, dọn chiếc ghế tên trung niên vừa ngồi ra xa một chút, sau đó rời thi thể chềnh ềnh kia đi, xong mới ngồi xuống bắt đầu lục lọi xem chiến lợi phẩm.

Mộ Lâm Giang cũng không thúc giục Tô Lê mới vừa lên lên xuống xuống, để thời gian cho cậu điểu chỉnh lại tâm trạng. Diệp Vân Chu vẫy vẫy tay: “Ra đây, ta kiếm được một đống đồ tốt này.”

“Ngươi còn muốn thử hả.” Mộ Lâm Giang đi qua xem xét, trong rương kia bày một ít đồ chơi nhỏ tinh vi, có châm xoắn, có kìm, kẹp, đinh kích thước từ lớn đến nhỏ, thậm chí cả mấy thứ hắn còn không biết là gì.



“Ngươi cho ta thử à?” Diệp Vân Chu lấy ra một chiếc kìm mỏ nhọn cỡ nhỏ, quơ quơ, rồi xấu xa cười hai tiếng, “Đưa bàn tay lại đây, làm móng cho ngươi.”

Mộ Lâm Giang nhìn chòng chọc lên trần nhà trợn trắng mắt, đáng tiếc ở dưới băng gạc nên không ai thấy được.

“Kích cỡ này… tương đối thích hợp với ngón út nhỉ.” Diệp Vân Chu dựa lên ghế, cầm kìm ra dấu với Mộ Lâm Giang.

“Xin lỗi, hai vị ân nhân… Các ngươi thật sự là kiểu quan hệ này sao?” Cuối cùng cũng bình phục được tâm tình, Tô Lê nhỏ giọng chen lời, nhìn chăm chăm Mộ Lâm Giang, mang theo chút hi vọng bồn chồn. Dưới tác dụng của linh dược thượng phẩm, vết thương ngoài của cậu đang dần khỏi hẳn, nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy, chỉ còn nội thương vẫn cần thời gian khôi phục. Cậu lau máu trên mặt, lộ ra khuôn mặt vốn rất thanh tú, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì trông còn non hơn Diệp Vân Chu.

“Quan hệ gì?” Diệp Vân Chu keng keng nghịch cái kìm trong tay, cười tủm tỉm hỏi lại.

“Nếu ngươi thích hắn thì đừng coi hắn như nô lệ! Bố thí nuông chiều không phải là tôn trọng, hơn nữa không được tùy ý tổn thương người mình thích!” Tô Lê nghiêm túc khuyên nhủ, “Hai vị có ân cứu mạng với ta, nếu cảm thấy lời này của ta không đúng, vậy cứ thu hồi lại cái mạng này là được.”

Diệp Vân Chu lý trí nói: “Ngươi hiểu lầm, ta không thích hắn, nên ta coi hắn là nô lệ không có vấn đề gì hết.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Tô Lê nhất thời im lặng, Diệp Vân Chu ôn hòa nghiêng người chống tay lên đầu gối, mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi, vừa nếm qua cảm giác muốn chết không được mà còn có thể quyết đoán nói mấy câu hùng hồn như vậy, xem ra là chịu tra tấn chưa đủ, chắc phải có người dạy ngươi bớt lo chuyện bao đồng nhỉ.”

“Đây không phải chuyện bao đồng!” Tô Lê nắm chặt tay hăng hái nói, “Vị đạo hữu này cứu ta khỏi khổ ải, còn cho ta linh dược, chưa từng đối xử khác thường với ta, ngươi không thích hắn, ta thích! Ta tốt xấu gì cũng xuất thân từ danh môn Dạ đô, có ít gia sản, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta chuộc hắn là được!”

Diệp Vân Chu giấu đi kinh ngạc, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Y hóng hớt liếc trộm Mộ Lâm Giang, sắc mặt Mộ Lâm Giang biến đổi khôn lường, nhưng hình như Tô Lê không biết nhìn mặt đoán ý cho lắm, còn đang sốt sắng trông chờ hồi đáp của Mộ Lâm Giang.

“Người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm.” Diệp Vân Chu nhịn cười, lười biếng vuốt nhẹ ống tay áo Mộ Lâm Giang khiêu khích, “Đồ của ta, dù có không thích, cũng không cho phép kẻ khác cướp đi… Ngươi nói xem? Đi theo ta, hay đi theo hắn?”

Mộ Lâm Giang: “…”

Diệp Vân Chu kéo mạnh một lọn tóc Mộ Lâm Giang buộc hắn khom người, ngữ khí âm u uy hiếp: “Nghĩ kĩ hãy trả lời, đừng ép ta phải bắt ngươi thử đồ đạc trong rương.”

“Đừng nghe y! Sống không có tôn nghiêm, chẳng bằng chết còn hơn.” Tô Lê kích động nói, “Ta thấy tu vi ân nhân sâu không lường được, chỉ cần ân nhân bằng lòng đi với ta, chắc chắn có thể đảm nhiệm một chức vụ ở Tô gia, làm một anh hùng hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, cớ gì phải chịu kẻ khác khống chế?”

“Nhãi ranh, đừng quên nơi này chính là Vĩnh Dạ cung, ngươi chưa được tự do, còn mơ mộng hão huyền giải cứu người khác.” Diệp Vân Chu vô cùng nhập vai, vỗ một phát lên tay vịn, cười nhạo, “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”

Bên này Tô Lê và Diệp Vân Chu đối chọi gay gắt trừng nhau, bên kia Mộ Lâm Giang lại chợt nhớ tới điều gì, hơi bất ngờ quan sát Tô Lê.

“Dạ đô Tô gia.” Mộ Lâm Giang thấp giọng lặp lại một lần, “A, mấy năm nay Tô gia càng ngày càng biến chất, đến thiếu gia ngây thơ không hiểu việc đời cũng bị người ta bắt cóc, chẳng trách Thu Thủy kiếm các một mình thống trị.”

Tô Lê nghe thế thì ngượng ngùng sờ mũi, đỏ mặt nói: “Ân nhân khen lầm rồi, ta không ngây thơ như vậy.”

Diệp Vân Chu: “Phụt.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang hít sâu một hơi, một tay tóm gáy Diệp Vân Chu xách y từ trên ghế lên, đi vài bước qua lại dùng tay kia xách Tô Lê, đến bên chậu nước ngâm mấy cây roi phía trong cùng của giá hàng, lạnh lùng nói: “Trong vòng một câu nói rõ ràng ra, bằng không hiện tại ta sẽ dạy cho các ngươi biết, ai mới là chủ nhân.”

Diệp Vân Chu như con mèo bị xách tới bên cạnh chậu nước, không chút nghi ngờ Mộ Lâm Giang trong cơn giận dữ tuyệt đối có thể dìm hai người họ vào trong nước để buộc mình bình tĩnh lại. Y sắp xếp chọn lọc câu từ cực nhanh, đối diện với Tô thiếu gia vẫn còn mang vẻ mặt không hiểu tình hình, chân thành nói: “Ngay từ đầu hắn đã thích ta, ngươi không có cơ hội.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang buông lỏng tay bên bờ nước.

Tác giả có lời muốn nói: Diệp Vân Chu: Ngươi là chủ nhân ngươi là chủ nhân, được chưa (nhất bạn rồi, lần sau dám nữa)

Shikki: Tôi beta lại chuyển ngôi thứ ba cho Tô Lê từ “hắn” thành “cậu”, có chỗ nào để sót mọi người nhắc tôi nhé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv