Mộ Lâm Giang sợ phiền toái, nhưng Diệp Vân Chu không sợ, tự nhiên nói tiếp: “Mục đích của chúng ta không xung đột, đến khi trường câu không còn tác dụng nữa, ta sẽ cùng ngươi cho nó nổ luôn.”
“Trường câu canh phòng chắc chắn rất nghiêm mật, muốn trà trộn vào không đơn giản như vậy.” Mộ Lâm Giang thu thi thể vào túi càn khôn mang đi, vung tay áo khôi phục nguyên trạng hiện trường xung quanh, rồi nhíu mày nhìn về chỗ kết giới phía xa.
“Thế ngày trước ngươi đi vào kiểu gì?” Diệp Vân Chu tò mò hỏi.
“Dùng tiền mua vé đi cửa chính.” Mộ Lâm Giang qua loa nói, “Nhưng may mắn là bây giờ thái bình an yên, trường câu chỉ có thể ẩn náu trong góc tối, muốn đi vào e rằng phải qua con đường đặc thù.”
“Cứ khảo sát trước đã rồi tính, hơn nữa nếu quyển trục của Lăng Nhai thành định vị ở gần đây thì bất kể có phải trường câu hay không đều đáng để điều tra. Đây cũng là vì chính sự thôi, ngươi nên bỏ qua yêu ghét cá nhân.” Diệp Vân Chu cực kì cố chấp nhấn mạnh, tiên phong cất bước về phía kết giới, “Đã có người vào thì nhất định sẽ có người ra, chúng ta bắt một khán giả may mắn của trường câu, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ, không sợ không giành được phương pháp.”
Mộ Lâm Giang u ám hừ một tiếng, Diệp Vân Chu xuất ra bội kiếm bước lên, nhanh nhẹn xẹt qua khu rừng. Dưới chân Mộ Lâm Giang hiện lên một vòng trận đồ tím nhạt, hắn cầm ô bay giữa không trung vững vàng theo kịp Diệp Vân Chu, ngữ khí không nóng không lạnh, như có điều ám chỉ liếc xéo y: “Sao ta lại cảm thấy ngươi đang lợi dụng việc công nhỉ, miệng thì nói bỏ qua yêu ghét cá nhân, nhưng hưng phấn thì viết hết lên mặt.”
“Có hả?” Diệp Vân Chu vô tội nghiêng đầu, mấy sợi tóc mái lắt nhắt trên trán bị gió thổi ngược lên, để lộ vành tai bị lạnh đến ửng đỏ, có vẻ ngây thơ lại chân thành, “Những kẻ làm chủ nắm giữ sinh tử kia, nếu đổi thân phận của chúng với nô lệ, nhất định còn ra sức rít gào hơn cả nô lệ thật, thế mới đáng tiền bỏ ra mua vé.”
Mộ Lâm Giang chửi thầm quả nhiên chính Diệp Vân Chu đang thỏa mãn sở thích tệ hại của mình, cũng lười nói thêm, bọn họ không ghìm bước chân, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong chốc lát đã đến kết giới dưới chân núi.
Núi tuyết mênh mông đứng sừng sững giữa trời đêm vắng vẻ, như một con thú sống ngủ say, ngửa đầu nhìn lên cũng không thấy được đỉnh, gợn sóng linh lực của kết giới phập phồng nổi lên giữa trời cao, nếu đến gần thì chỉ cần quan sát kĩ là có thể nhìn thấy.
Diệp Vân Chu đứng dưới cánh đồng tuyết bạt ngàn phóng tầm mắt nhìn ra xa, tiếng gió vù vù tạt qua tai. Y nheo mắt lại, thấy cách đó không xa dựng một tấm bia đá, bèn gọi Mộ Lâm Giang đi tới, quét tuyết đọng xuống nhìn kĩ chữ viết phía trên.
“Trọng địa bí cảnh, người tới mau về, nếu trái lệnh này, sinh tử tự chịu.” Diệp Vân Chu khẽ đọc một lần, dưới bốn câu này còn khắc kí hiệu của thành Lăng Nhai. Y nửa quỳ xuống nhìn xung quanh tấm bia, như có điều suy nghĩ, sau đó nhấc chân đạp một bước vào phía sau tấm bia.
Mộ Lâm Giang chưa kịp ngăn cản y thì kết giới trên ngọn núi đột nhiên sáng ngời, một tia sáng rực rỡ lóa mắt tụ lên từ bề mặt kết giới, mũi tên nhọn xuyên phá màn đêm bắn về hướng Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu chợt lùi xuống cạnh Mộ Lâm Giang, thuận tay kéo xiêm y hắn lui về sau. Tuyết đọng trên mặt đất nổ tung lên một tầng khói mù mịt, hai ngươi liên tục lùi mấy chục bước thì công kích của kết giới mới ngừng lại, một lần nữa khôi phục tĩnh lặng.
“Xem ra chúng ta không có cách nào tiếp cận xung quanh nơi này rồi.” Diệp Vân Chu buông lỏng tay, chống cằm nói, “Nếu cứ một hai phải xông thẳng vào không chừng sẽ kinh động người thành Lăng Nhai.”
Mộ Lâm Giang cạn lời nhìn chòng chọc y: “Ngay cả cơ chế phòng vệ của kết giới ngươi cũng không biết mà đã tùy tiện xâm nhập, hai chữ ‘lỗ m ãng’ viết thế nào có cần ta dạy cho ngươi không?”
“Đây không phải lỗ m ãng.” Diệp Vân Chu chỉ chỉ đằng sau tấm bia đá, “Ngươi đứng xa, vừa rồi ta phát hiện đằng sau bia đá có một bộ xương dã thú đã chết lâu ngày, giống như từng đứng vào đó để tránh gió tuyết, nhưng trên xương lại có một vết cắt vừa sâu vừa bén, cho nên mới muốn thử một lần.”
“A, thật không.” Mộ Lâm Giang không chút dao động, “Vậy lần sau ngươi thử lại thì nhớ nhắc ta đi xa một chút.”
Ánh mắt Diệp Vân Chu rời khỏi bia đá, lại nhìn Mộ Lâm Giang, vừa định chọc ngoáy hắn một câu đừng xét nét như vậy thì nhận ra, bên ngoài bộ y phục tím sậm của Mộ Lâm Giang, đai lưng xiêu vẹo treo trên hông, đằng sau áo ngoài còn có nếp gấp mà y vừa vò ra.
“Khụ, nơi này chắc chắn có lỗi vào khác, chúng ta cẩn thận tìm xem.” Diệp Vân Chu làm như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi, giả đò như chưa nhìn thấy hắn đang bất mãn mặc chắc đai lưng, vuốt phẳng quần áo.
“Khỏi cần phí sức.” Mộ Lâm Giang thu dù, ném Xuân Giang Đình Nguyệt cho Diệp Vân Chu, hai tay đột ngột giơ lên, đầu ngón tay thon dài đồ ra mấy nét sáng vàng nhạt.
Diệp Vân Chu ôm dù, ánh mắt chạy theo ngón tay và ống tay áo bay lượn của hắn, tia sáng vàng rực ấm áp càng tôn lên màu trắng nõn của mu bàn tay Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu ngẩn người, sau mới dời được sự chú ý từ tay Mộ Lâm Giang sang đồ án trên không trung, dần dần nhận ra những đường cong kia rốt cuộc là thứ gì —— mấy con hạc giấy tinh xảo linh hoạt, mặc dù chẳng có giấy.
Mộ Lâm Giang vung tay đẩy một cái, hạc giấy tạo thành từ nét vẽ phẳng như đang ngoi đầu lên từ hồ nước, vươn dài cơ thể mình dưới những đốm sáng, rồi bay vờn quanh người hắn, phảng phất như chiếc đèn lồ ng di động, mạ lên người hắn sắc ấm duy nhất trên cánh đồng tuyết. Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng nói “Đi đi”, hạc giấy lập tức sôi nổi vỗ cánh bay đi khắp nơi.
“Muốn học không?” Mộ Lâm Giang phủi tay, thoáng đắc ý nhìn lom lom Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu ho mạnh một tiếng, khoanh tay “suỵt” với hắn: “Hừ, với trình độ sâu rộng của cung chủ ngài, thuật pháp tra xét đơn giản thế này không cần làm hoa hòe hoa sói như thế chứ.”
“Không sai.” Mộ Lâm Giang thản nhiên thừa nhận, “Đúng là ta đại phát từ bi cho ngươi thưởng thức đấy, muốn học thì ta có thể dạy ngươi.”
Diệp Vân Chu: “Từ bỏ đi, không bao giờ ta gọi ngươi là sư phụ đâu.”
Mộ Lâm Giang có vẻ hơi thất vọng. Hạc giấy vẫn tiếp tục điều tra quanh phạm vi từ bia đá đến vách núi, muốn có manh mối thì phải cần thời gian, hắn liền quay lưng đi tìm một khoảng đất bằng, bệ vệ hóa ghế nằm ra ngồi xuống, cầm lấy sách giết thời gian.
Diệp Vân Chu thấy thế thì giật giật khóe miệng, cắm dù xuống cạnh ghế nằm của hắn, còn mình thì xuất Nhược Thủy kiếm ra, lại không nhìn được trào phúng: “Không biết còn tưởng có người đi vào thông báo hộ ngươi rồi cơ, ngươi còn thảnh thơi đợi bọn chúng mở rộng cửa lớn xếp hàng hoan nghênh à? Trên núi lạnh như vậy, sao không dựng bếp lò hâm rượu luôn đi?”
“Ta không uống rượu.” Mộ Lâm Giang nghiêm trang giải thích, sau đó giơ tay trỏ mặt đất, thế mà đã thực sự lấy ra một bếp lò nhỏ, rồi sai khiến Diệp Vân Chu: “Đang nấu một hồ trà Thanh Tuyết mới, thêm phần mát lạnh tinh khiết, nếu trên đường về ngươi tiện thể lấy được một ít tuyết trên đỉnh cây thông, ta sẽ hào phóng chia cho ngươi một chén.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu hỏi: “Sao ngươi biết ta muốn đi?”
“Kiếm cũng lấy ra rồi, không phải đi điều tra tình hình thì là muốn dĩ hạ phạm thượng hả?” Mộ Lâm Giang nói một cách đương nhiên.
Diệp Vân Chu gật gù, không nói một câu, ngự kiếm rời đi.
Y đi rồi Mộ Lâm Giang mới buông thoại bản đứng dậy, một lần nữa đi đến trước tấm bia đá, vươn tay đè lên bia. Hắn nhắm mắt tản thần thức ra cảm nhận xung quanh, một địa đồ dần dần hình thành chi tiết trong đầu. Hắn như tùy ý gõ lên tấm bia, sau đó nhăn mi lại, một lúc lâu lại mở mắt ra, đã xác định được đại khái điểm ảo diệu của ngọn núi này.
Linh thức của tu giả không thể giống như linh lực, có thể nhờ trận pháp hoặc đan dược bổ trợ, chỉ có thể khôi phục một cách tự nhiên. Nếu linh thức hao tổn quá lớn sẽ không cách nào tập trung tinh thần thi thuật bày trận được, bởi vậy đa phần tu giả có thể sử dụng pháp bảo hoặc thuật pháp điều tra thì sẽ tránh tối đa việc trực tiếp vận dụng linh thức, dù cho tu vi thâm hậu tới mức có thể được gọi là thần thức cũng vậy.
Diệp Vân Chu giẫm trên Nhược Thủy kiếm dừng lại giữa không trung, thần thức quét qua một diện tích lớn. Đột nhiên một cảm giác bị dòm ngó khó chịu chợt xẹt qua, y ngoảnh đầu lại nhìn về chỗ Mộ Lâm Giang, tự nhủ Mộ Lâm Giang hẳn đã tự hiểu rõ, huống hồ cố ý tách y ra, chắc cũng không muốn để y xen vào việc người khác, lên lớp hắn phải suy xét chừng mực thân thể, nên mũi chân bèn đạp kiếm chuyển hướng bay về nơi xa.
Nửa canh giờ sau, Diệp Vân Chu một lần nữa đứng trước ghế nằm của Mộ Lâm Giang, trong tay cầm một quả cầu tuyết.
Mộ Lâm Giang dựa lên ghế nằm, như thể chưa hề làm gì, chê trắng ra: “Tuyết ngươi cầm vào rồi làm sao ta pha trà được.”
“Ai bảo đây là cho ngươi pha trà.” Diệp Vân Chu nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười ác liệt, “Ta tính nhét nó vào cổ áo ngươi.”
Mộ Lâm Giang thoáng trầm mặc, cầm thoại bản thấp xuống: “Ngươi đánh lén không chừng còn có xác suất thành công, bây giờ thì còn lâu.”
Diệp Vân Chu tiện tay ném quả cầu tuyết ra, ngồi xuống cạnh ghế nằm. Y xách ấm trà trên mặt đất lên, đổ nghiêng đám tuyết mịn được để trong hộp gỗ vào: “Tuyết chuẩn bị cho ngươi, nấu đi.”
Mộ Lâm Giang nghe thế thì đứng dậy, hai ngươi như tới du ngoạn, sóng vai nhau ngồi trên cánh đồng tuyết hoang vu mờ mịt. Mộ Lâm Giang búng tay một cái đốt bếp lò đất đỏ đơn giản cổ kính kia lên, ánh lửa làm chu vi một vòng xung quanh trở thành một hòn đảo biệt lập mà ấm áp.
Khóe mắt Diệp Vân Chu liếc qua bên gáy thoáng hiện ra khi Mộ Lâm Giang cúi đầu. Hắn không có thói quen buộc tóc cao, chỉ vén mấy sợi ra sau đầu, tóc dài xõa xuống che kín mít sau gáy. Diệp Vân Chu vươn tay ra, không thèm che giấu, Mộ Lâm Giang không phòng bị y, nên y cứ trôi chảy tự nhiên vén tóc hắn lên, nắm tay áp lên phần gáy dưới cổ áo hắn.
“… Diệp Vân Chu.” Mộ Lâm Giang giật cả mình, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt làm cả người hắn run lên, suýt nữa làm rơi ấm trà. Hắn nhíu mày, phẫn nộ quay đầu lại, đối diện với nụ cười đắc chí của Diệp Vân Chu.
“Ta không cần đánh lén cũng thành công.” Diệp Vân Chu thu tay lại, thuận thế giơ lên, “Đầu hàng đầu hàng, chỉ đùa chút thôi, cung chủ lòng dạ hào phóng chắc sẽ không trả thù ta chứ.”
Mộ Lâm Giang đen mặt đưa tay lên cọ cổ, Diệp Vân Chu ngược lại không táng tận lương tâm nhét tuyết vào cổ áo hắn, chỉ có hơi nước còn lại do vò tuyết. Hắn hung ác liếc y một cái: “Lau khô tay đi, cẩn thận đến lúc già lại thấp khớp.”
Trong lòng Diệp Vân Chu có phần phức tạp, cải chính: “Ngươi thấy thiên phú ta thế này, còn có cơ hội già à?”
“Thiên phú trái lại không quan trọng, với cái nết này của ngươi thì quá nửa là không có cơ hội sống đến già đâu, chỉ có ốm chết thôi.” Mộ Lâm Giang lạnh lùng trào phúng y, “Trà không có phần của ngươi.”
“Dù sao ta cũng uống rượu.” Diệp Vân Chu không bị ảnh hưởng chút nào, lấy ra một vò rượu to bằng bàn tay từ túi càn khôn, để ấm trà của Mộ Lâm Giang sang bên cạnh, “Có phát hiện gì?”
Y chuyển chủ đề quá nhanh lại vô cùng trôi chảy, Mộ Lâm Giang hơi bĩu môi, hừ mũi: “Lấy ngọn núi này làm trung tâm, phạm vi năm trăm dặm lòng đất đều bị đào rỗng, từ chỗ sâu nhất thẳng lên mặt đất vượt quá ba trăm trượng, dưới lòng đất cũng có kết giới. Với kiếm khí Trúc Cơ kì, chém ra một kiếm xuống đất cũng chỉ có thể cắt ra chút đất đá, khó mà lay động mảy may gì kiến trúc ngầm.”
Diệp Vân Chu nghe đến những con số này thì khẽ kinh ngạc, bằng tu vi lúc không cần Bối Hậu Linh bám lên cổ tay của y, linh thức nhiều lắm chỉ thẩm thấu xuống lòng đất được mấy trượng, ngay cả không gian ngầm cũng không phát hiện được.
“Nói như thế, kết giới của ngọn núi này đã cực kì rõ ràng, còn lập tấm bia đá kia ngược lại như ngụy trang để hấp dẫn tầm mắt kẻ khác.” Diệp Vân Chu nhíu mày, tiếp đó phất tay một cái lên túi càn khôn, ngón tay chỉ về khoảnh đất trống bên cạnh ghế nằm, “Chuyến này của ta cũng có phát hiện.”
Mộ Lâm Giang nhìn xem y phát hiện điều gì; chợt một đợt sóng linh lực đi qua, ba thi thể cứng ngắc liền xuất hiện bên chân hắn.
Thi thể hai nam một nữ, quần áo đều vô cùng gọn gàng, nhưng cũng giống xác chết bị đông lạnh hồi nãy, vết thương chồng chất.
Mộ Lâm Giang lùi xa một bước, Diệp Vân Chu bổ sung: “Trên người họ cũng có vết roi như vậy, đầu lưỡi của nữ thi kia bị cắt đứt, là tự sát rồi nghẹt thở mà chết. Còn lại đều là nội thương quá nặng, nội tạng suy kiệt đến chết. Ba xác chết này bị vứt trong rừng, nếu không ai phát hiện thì đến lúc tiết trời ấm lên, chắc chỉ biết chôn trong bụng dã thú.”
“Đúng thật là phong cách của trường câu, thứ không có giá trị, bất kể là người hay vật đều có thể tùy ý bỏ đi.” Mộ Lâm Giang khép mắt, “Xiêm y ngược lại có giá trị không nhỏ, trường câu vẫn không tiếc đóng gói hàng hóa như vậy, hừ, một tổ chức làm người ta buồn nôn.”
“Ta không tìm được lối đi bí mật nào, phải dựa vào hạc giấy của ngươi thôi.” Diệp Vân Chu duỗi tay sưởi ấm bên bếp lò, một bên lại lấy một chiếc khăn tay bọc thứ gì đó đưa cho Mộ Lâm Giang, “Nhưng ta lại tìm được thứ này, cái này hẳn là được nữ thi mang ra từ trong trường câu.”
Mộ Lâm Giang nhận lấy, mở khăn tay ra. Bên trong là một ngón cái chưa phân hủy hoàn toàn, trên ngón tay này còn đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích.
Bây giờ Mộ Lâm Giang vừa nhìn thấy ngón tay đứt là dạ dày liền theo phản xạ khó chịu lên, hắn cố nén, dời mắt hỏi: “Ngươi tìm được ở nơi nào?”
“Thật sự muốn ta nói à?” Diệp Vân Chu nhắc nhở một chút, “Đây là do nữ thi kia nuốt.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Diệp Vân Chu quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ? Yên tâm, ta rửa tay rồi.”
Mộ Lâm Giang không muốn truy đến cùng xem Diệp Vân Chu rốt cuộc đã lấy thứ này ra bằng cách nào nữa, nặng nề thở dài: “Đau dạ dày, không uống trà nữa.”