Một tháng sau, Liễu Như Mộng rời khỏi, trước khi đi được Âu gia cho số tiền lớn cùng một toà phủ đệ.
Trong một tháng đó, ta vẫn đến Âu phủ, cùng Âu lão gia đấu võ mồm, rồi còn phê bình cách ăn mặc của Âu phu nhân, thật sự muốn đem hai người đó tức điên lên mới cam nguyện. Dạ Thanh hỏi ta, không phải hẳn là phải tạo quan hệ tốt với bọn họ sao? Ta trả lời, đây là cách đặc biệt của ta để bồi dưỡng tình cảm với bọn họ a ~~ đúng hơn mà nói thì, vợ chồng Âu thị vốn chính là trời sanh tính tình ngay thẳng, không bị cái gì gọi thanh quy giáo điều hạn chế, cứ xem cách đối xử của bọn họ với Liễu Như Mộng-một nữ tử xuất thân từ thanh lâu là biết ngay. Trước kia, sở dĩ bọn họ phản đối ta cùng Mắt đào hoa, là bởi vì cho rằng ta vì vinh hoa phú quý mới câu dẫn con trai của họ, hơn nữa lại cảm thấy thực xin lỗi với Liễu Như Mộng. Sau lại ở cùng với ta một thời gian, bọn họ tự nhiên biết được ta là loại người như thế nào. Hiện tại, ngoại trừ sợ bị làm cho tức chết ra, bọn họ đối với ta cũng không còn thành kiến gì cả. Dù sao thì cũng có cháu rồi, nên thằng con qua một bên đứng đi! =___=
Nói đến nhóc đó a ~ ta sao lại không đề cập đến đứa nhỏ đáng yêu đó được chứ. Nó a ~ thật sự rất lấy được lòng ta a ~ Bắt đầu từ lần đầu bị ta bế cho đến nay, ngoại trừ ta ra, ai ôm nó đều khóc cả, hơn nữa tiếng khóc kia thật sự là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía a ~~ thật là thỏa mãn hư vinh tâm của ta. Rơi vào đường cùng, vợ chồng Âu thị nguyên bản không cho ta chạm vào đứa cháu bảo bối của họ cũng đành phải đầu hàng, nhịn đau đem nó tặng cho ta.
Đúng rồi, đã quên nói tên của nó, gọi là– Âu Thiên Ngự. Choáng, ai ~~ ta biết là không thể tin tưởng khả năng đặt tên của người xưa. Vì thế, ta cho nó … một cái nhũ danh chuyên dụng — cục cưng ( đừng đạp Tiểu R nha ~ ta thật sự không nghĩ ra được, dùng đại đi).
Còn có, Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam đều đã giải tán hết đám thê thiếp của bọn họ rồi, ân ~ thật sự rất tốt! Hai cái tên chấn động giang sơn Minh triều về sau cũng chỉ mong mỏi- chờ sủng hạnh của ta thôi!!
Lại nói đến con mèo nhỏ nhà Băng sơn nam đi. Không biết vì cái gì, từ lần ta đem cục cưng vào hoàng cung chơi, không hiểu vì sao nó liền sinh địch ý với cục cưng. Nhìn nó bộ dáng giận dỗi, ta cũng không quản, đến khi đem cục cưng thân ái hôn hít, thì mặt của nó liền đen thui lại. Chậc, này có tính là độc chiếm mẫu thân hay không? Phi phi!! Ta nói cái gì a ~ mẫu thân?? Không phải đâu!!!!!
Sau, Băng sơn nam cũng đến, gặp ta cùng cục cưng bộ dạng thân thiết, ở trên mặt hắn liền xuất hiện thêm mấy tầng băng, bất quá, đây cũng là hiện tượng bình thường thôi. Dường như bắt đầu từ ngày đó trở đi, cha con bọn họ bắt đầu đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối ngoại, phản đối sự xâm lấn của nam tử Âu thị!
Ai ~~~~ ngây thơ!
Tóm lại, ta hiện tại a, có hai “bà xã” cùng hai đứa con, ân ~~ tuy rằng mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng, ta thật hạnh phúc. Ta nghĩ, cho dù cho ta một cơ hội trở về thế kỷ 21 đi nữa, ta cũng không cần.
Cuối cùng, ta cung cấp cho các ngươi … một chút tư liệu a ~ Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa gần đây luôn tranh cãi với nhau một vấn đề vô cùng quan trọng ~ đó là — đêm đầu của ta.
Ha hả ~~ các ngươi tranh đi, dù sao, ta tuyệt đối không ở phía dưới!!! Nếu ngươi hỏi ta có biện pháp nào đem bọn họ áp đảo, ha hả ~~ sơn nhân tất có diệu kế. Ai đến trước đây? Ta chờ!!
Suỵt —- đừng để cho bọn họ nghe thấy đó.
( hoàn)