Hoàng...... Hoàng Thượng, xin hỏi tên phản tặc này phải xử lí như thế nào?”
“...... Trước đem hắn tống vào thiên lao.”
“Tuân lệnh!”
“Hắc hắc...... Ha ha ha ha ~~~~!!!” Tiếng cười của Chu Nguy Nhiên âm trầm vang lên. “Không cần phiền toái như vậy. Từ xưa, được làm vua, thua làm giặc, kẻ bại nhất định phải biến mất. Cùng lắm thì chết trên tay các ngươi, không bằng ta tự kết thúc!!!” Nói xong, hắn nhanh chóng ăn vào một viên thuốc độc, sau đó ngã xuống.
“Không!!!!!!!!!!! Nguy nhi!!!!! Không cần!!!!!!!!” Chỉ thấy sư phụ của hắn người đầy máu từ đâu xuất hiện, một chưởng đánh bay những thị vệ đang ở bên cạnh Chu Nguy Nhiên, gắt gao ôm lấy thân thể hắn.”Nguy nhi — không!!! Ta sẽ không cho ngươi chết ~~ nhất định không!!!!!!!”
“Không...... Sư phụ,...... Vô dụng thôi, ‘ đoạn trường ’ là của ngươi bào chế, không phải sao? Ngươi...... Ngươi hẳn là phải rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào...... công dụng của nó. Đúng...... đúng không?”
“Không!!!!! Xin ngươi! Sư phụ xin ngươi!! Vì sư phụ!! Ngươi nhất định phải cố lên a ~~~ Nguy nhi ~~!!!!!”
“Sư...... Sư phụ, đồ nhi thật có lỗi...... Về sau không thể báo đáp ngươi...... ân tình nuôi dưỡng...... Phong –”
Ta nhìn hắn, không để ý Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam ngăn trở, đi lên trước, ý bảo hắn tiếp tục. Hắn cười cười, suy yếu nói: “Ở một chỗ cùng ngươi......là những ngày trong đời ta,...... vui vẻ nhất...... Tuy rằng...... Ta lợi dụng ngươi...... Nhưng, ngươi có thể hay không làm giúp ta...... việc...... cuối cùng.”
Không biết bất đầu từ lúc nào, hốc mắt của ta đỏ lên, trong đầu hiện lên những lúc hắn bên ta, tuy rằng luôn vướng bận ta, nhưng, không thể phủ nhận, hắn, đích thật là một bằng hữu tốt.
Ta gật đầu.
Hắn cười nói: “Ta...... biết mà, ngươi nhất định sẽ...... đáp ứng.” Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ngươi..... có thể...... thổi một khúc nhạc...... Chính là...... khúc………ngày đó trong chòi nghỉ mát............ Chỉ vì...... Ta, một mình ta.”
...... Ta lấy sáo ngọc ra, bắt đầu thổi bản –《my heart will go on》.
Cùng với âm thanh ngân nga sâu lăng, Chu Nguy Nhiên lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Không — không – Nguy nhi! Ngươi mở mắt a ~~ ngươi nhìn ta a ~~~~~~~! Không!!!!!!!! Vì cái gì! Vì cái gì!!! Vì cái gì các ngươi đều phải nhẫn tâm rời khỏi ta??!! Yên nhi, Nguy nhi, các ngươi đều trở về a ~~~~~~~ Yên nhi, Nguy nhi!!!!!” Nam tử không khống chế được, nước mắt rốt cuộc cũng rơi. Tiếp theo, hắn nhẹ hôn lên môi của Chu Nguy Nhiên. “Yên tâm ngủ đi, Nguy nhi. Ta, nhất định sẽ thay ngươi báo thù.”
Đột nhiên! Hắn bay người lên, kiếm hướng ta đâm tới. Hoàn hảo Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa sớm có phòng bị, hợp lực kéo ta ra, sau đó ứng chiến.
Âm thanh kịch liệt của những thanh kiếm ma sát với nhau không ngừng vang lên. Người bên ngoài căn bản không có cơ hội nhúng tay vào, vì đây là thật sự là cuộc chiến giữa các cao thủ với nhau. Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa cùng liên thủ, miễn cưỡng đánh ngang tay với sư phụ của Chu Nguy Nhiên.
Phút chốc, Mắt đào hoa ngã xuống đất, mắt thấy kiếm của trung niên nam tử kia hướng ngực của mình đâm đến. Ngay lúc đó, Băng sơn nam lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đẩy thanh kiếm đó ra, rồi tiếp tục chiến đấu. Trong lúc đánh nhau, Băng sơn nam đối Mắt đào hoa nói: “Ta trả lại nguyên vẹn cái câu mà ngươi đã nói với ta đó!! Đứng lên!! Không muốn chết thì mau đứng lên!!”
Câu kia? Phút chốc hiểu ý. Mắt đào hoa nở nụ cười, lập tức đứng dậy gia nhập cuộc chiến.
..................
Đột nhiên! Trung niên nam nhân buông kiếm mình ra, vì thế, kiếm của Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam không bị cản trở mà đâm xuyên qua ngực hắn.
Mọi người ở đây đều giật mình.
Trung niên nam nhân dùng nội lực của mình đẩy kiếm trong ngực ra, sau đó miệng phun máu tươi, một chân quỳ tại mặt đất.
“Vì cái gì?” Mắt đào hoa hỏi.
Trung niên nam nhân một bên khó khăn đi đến chỗ Chu Nguy Nhiên, một bên cười trả lời: “Nguy nhi đã chết...... Ta, một người còn sống cũng...... Không có ý nghĩa gì. Nhưng, ta không cam lòng...... Không cam lòng mình kết thúc như vậy...... Chết ở trong tay địch nhân...... Ta còn thoải mái một chút.” (tư tưởng khác đồ đệ _ _)
Rốt cục cũng đến chỗ Nguy Nhiên, nam nhân thương tiếc đem thi thể của hắn ôm vào lòng ngực. “Đáp ứng mong muốn cuối cùng của ta...... Đem ta, cùng Nguy nhi mai táng...... cùng một chỗ.” Hắn đối với Băng sơn nam nói.
Băng sơn nam gật gật đầu.
Nam nhân nở nụ cười, hắn càng thêm ôm chặt Chu Nguy Nhiên, không ngừng thì thầm: “Nguy nhi...... Nguy nhi...... chờ một chút. Sư phụ lập tức sẽ xuống đó cùng ngươi...... Chúng ta lần này, nhất định phải vĩnh viễn cùng một chỗ. Lập tức...... Lập tức............”
............
Đúng vậy ~ “Lập tức” thật sự rất nhanh, giờ đã hoàn toàn biến thành sự thật.
Nguy Nhiên, ta nghĩ mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn sẽ mà vì ngươi cảm thấy tiếc hận. Nguyên bản ngươi cũng có đủ tư cách sống trong vinh quang, nhưng thực tế, hơn phân nửa cuộc đời của ngươi không lúc nào không có thù hận. Bi kịch của ngươi, mẫu thân ngươi, sư phụ ngươi đến tột cùng là do ai tạo ra? Là tiên hoàng? Hay là — chính các ngươi? Được rồi, tuy rằng ta là một kẻ không tin thần thánh, nhưng, giờ phút này, ta lại tình nguyện tin tưởng, hiện tại ngươi nhất định phải suy nghĩ sống như thế nào ở thế giới kia đó. Như một người bằng hữu, ta, chúc phúc ngươi.
Một hồi cung biến liền kết thúc đơn giản như vậy.