Năm ấytiết trời ấm áp, Hàn Lộ qua đi (Hàn Lộ là 1 trong 24 tiết củaTrung Quốc, bắt đầu khoảng 8,9/10 dương lịch), mặt trời vẫn ấm áp. Yếnquân thừa dịp thời tiết thuận hòa, gõ vang trống trận.
Đây làmột chiến dịch bền bỉ, gian khổ. Triệu đảng triệu tập những thế lực cuối cùngtiến hành phản kháng, kẻ cùng đường luôn là kẻ ngoan cố nhất. Yến quân hao tổntrầm trọng mới có thể chọc thủng phòng tuyến của bọn chúng, chia toàn bộ doanhtrại của Triệu đảng làm hai. Tiêu Huyên dẫn đầu Bắc quân, Lục Hoài Dân dẫn đầuĐông quân, chia ra bao vây đối kháng.
Tôi dẫntheo những tinh anh của tổ quân y, ngày ngày chạy tới chạy lui giữa chiếntrường và hậu phương, cứu chữa cho các thương binh. Nếu không thể ở bên cạnhTiêu Huyên, tôi muốn giúp anh xây dựng một hậu phương không cần lo lắng.
Nhữngtin tức từ tiền phương truyền đến coi như luôn làm người ta phấn chấn tinhthần. Theo từng bước tan vỡ của Triệu quân, tổ quân y dần tiến về phía kinhthành. Quân địch sơ xuất, tướng lĩnh đối phương lâm trận phản chiến, tiếng kêuthan sôi trào, lòng người thay đổi, không một tin tức nào không nói cho chúngtôi biết: thắng lợi đang ở trong tầm tay. Mỗi một lần tin thắng trận truyềnđến, chúng tôi luôn toàn thân máu đen, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng trên mặt làtràn đầy vui sướng.
Thếnhưng, trong số những tin tức truyền đến, cũng có không ít sự tích về Lục DĩnhChi. Sau khi binh chia hai hướng, cô ta vẫn theo bên cạnh Tiêu Huyên, cùng anhkề vai chiến đấu giết địch.
Mặc dùtôi và cô ta có khúc mắc, nhưng nghe đến những chuyện này, trong lòng tôi khôngkhỏi kính phục. Một người con gái, nhất là một người con gái cổ đại, có thể làmđược như vậy thật sự không dễ dàng. Cô ta thật sự là “nữ trung hào kiệt”.
Cuốicùng khí trời cũng trở lạnh, ban ngày tôi đều ở khu bệnh binh cứu chữa ngườibệnh, đêm xuống lại phải viết một lượng lớn tài liệu, bệnh án, bận đến mứckhông có thời gian để ăn chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt Tiêu Huyên.
Bận rộncũng có chỗ tốt của nó, khi bận rộn, người ta sẽ không còn thời gian để suynghĩ lung tung nữa, sẽ không dùng hết thương nhớ để nghĩ xem giờ này anh đanglàm gì. Những khi không có chiến trận, anh đang họp hay đang xem địa đồ, đangăn hay đang nghỉ ngơi. Còn Lục Dĩnh Chi, cô ta đang làm gì bên cạnh anh?
Thật làvừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Ban đêmrất lạnh, đại khái nhiệt độ đã xuống tới mức không độ. Bếp lửa trong lều đã bịtôi chuyển tới phòng bệnh, tôi choàng thêm một chiếc áp khoác, dựa vào bànngoáy bút viết nhanh. Hơn mười bệnh nhân nữa vừa được đưa tới, bị thương tronglúc đang đánh du kích, đều trúng độc, mất nửa ngày tôi mới thu xếp xong xuôi.Trong đó có ba người bị thương quá nặng, tôi sợ bọn họ không qua được đêm nay.
Tôi hàmột hơi vào lòng bàn tay, chà chà đôi tay đã lạnh đến mức gần như không còn trigiác. Tuy điều kiện của tổ quân y tương đối đơn sơ nhưng còn khá hơn nhữngtướng sĩ ở tiền tuyến.
“Cônương còn chưa ngủ sao?” Hải Đường thấy có ánh đèn, bước vào.
“Maubuông rèm xuống, lạnh muốn chết.” Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào.
“Lạiđưa bếp lò tới phòng bệnh rồi?” Hải Đường không vui: “Cô cũng thật là, có cầnthiết phải như vậy không?”
Tôicười cười: “Dù sao cũng không thể để các binh sĩ bị lạnh.”
HảiĐường oán giận: “Mỗi lần phân quân nhu tới chỗ chúng ta đều chỉ còn lại đồthừa.”
“Tiềntuyến mới quan trọng, thiên vị bọn họ là đúng rồi.”
HảiĐường thở dài: “Trận này nên đánh xong sớm một chút đi. Để vương gia chúng tamau mau lấy cô về nhà.”
“Nóibậy gì vậy?” Tôi cười mắng.
HảiĐường nháy mắt với tôi: “Cô mới là chính chủ, đừng để mấy con quỷ họ Lục kiagiành hết vinh quang. Cô ta có thể cầm đao thương, chúng ta lại có thể cứungười, cũng không kém gì cô ta.”
Tôichống tay lên trán: “Là lúc nào rồi mà cô còn tâm tư để nói chuyện này!”
“Biếtlà cô không thích nghe mà.” Hải Đường mất hứng: “Ta đi trực đêm đây.”
Cô ấythật sự có lòng tốt, tôi nghe cô ấy nói vậy trong lòng thoải mái ít nhiều. Quảthực, tôi không thua kém người ta. Chỉ là, tranh đấu trên tình trường khônggiống như cạnh tranh năng lực làm việc.
Thởdài, tôi tiếp tục vùi đầu viết bệnh án. Trong kho có vài loại thuốc sắp hết,ngày mai còn phải sai người đi chọn mua.
Mành bịxốc lên, gió lại cuốn vào.
Tôi tứcgiận: “Cô lại quên gì à?”
Ngườiđi vào không nói gì. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt sắc nét của TiêuHuyên.
Anh mỉmcười đi về phía tôi, bộ trang phục màu xanh đơn giản tôn lên dáng người cao lớncủa anh, ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo sự dịu dàng đến kỳ lạ, đôi mắt đónhìn tôi chăm chú, giống như một biển nước bao trùm lấy tôi.
“Saoanh lại tới đây?” Để tới đây gần như phải xuyên qua hơn một nửa doanh trại đấy.
TiêuHuyên đứng trước mặt tôi, nói: “Nói thật là nhớ nàng nên mới tới.”
Vànhtai tôi nóng bừng: “Thật buồn nôn.” Sau đó tôi cúi đầu nở nụ cười.
TiêuHuyên cũng thấp giọng cười, hai tay giang rộng ôm lấy tôi, vùi mặt trong tóctôi, hít sâu. Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
“Nhớ takhông?” Giọng nói hơi khàn khàn của anh vang lên bên tai tôi.
Tôicứng nhắc gật đầu.
Bên taicó tiếng cười khẽ nam tính, cánh tay ôm lấy tôi càng siết chặt.
Mộttiếng thở dài.
“Thậttốt.” Tiêu Huyên vùi đầu trên vai tôi: “Nhìn thấy nàng, cảm thấy mọi thứ đềunhẹ nhàng hơn nhiều.”
Đươngnhiên, ở chỗ tôi, anh mới có thể buông xuống vỏ bọc bên ngoài, buông xuốngtrách nhiệm, buông xuống tất cả, tùy ý làm những gì mình muốn, không còn bậntâm. Thế nhưng ở chỗ tôi, anh cũng không là ai cả, chỉ là một người đàn ôngmang tên Tiêu Huyên mà thôi.
“Bọn họđều coi ta là vương gia, là thủ lĩnh, là hy vọng, là minh quân anh chủ tươnglại. Chỉ có nàng coi ta là một nam nhân.”
Tôi rấtmuốn nói, anh có thể vĩnh viễn ở bên em, làm một người đàn ông bình thường haykhông? Anh hiển nhiên không thể, cuối cùng anh vẫn phải trở về làm thủ lĩnh,làm hy vọng, làm minh quân anh chủ của anh.
TiêuHuyên của em.
Tôi tựađầu lên vai anh, thở dài.
“Dạonày anh ổn cả chứ?”
“Rấtổn.” Tiêu Huyên lộ vẻ vui sướng: “Nàng cũng thật là, vì sao không tới thăm ta?”
Tôi chỉcười. Tôi thật sự có chủ động tới tìm anh, nhưng liên tiếp ba lần đều bị chặnlại từ xa, giải thích hết lời họ cũng không để tôi vào. Tốc độ hành động củaLục Dĩnh Chi thật nhanh, chưa bao lâu đã cách ly người ta trong phạm vi thế lựccủa mình. Cô ta thông minh, không cần chen chân vào giữa, chỉ cần khiến chúngtôi xa nhau trong thời gian dài, cho cô ta và Tiêu Huyên đủ thời gian ở chunglà được.
Tôinhìn gương mặt đang chờ câu trả lời của Tiêu Huyên, lời nói bị nghẹn lại tronghọng.
Quênđi, hiếm khi nào ở bên nhau, không nên lãng phí thời gian vào oán trách.
TiêuHuyên vuốt ve gương mặt tôi, khẽ nhíu mày: “Nàng gầy đi thật nhiều.”
“Mặcnhiều quần áo một chút đấy thôi.” Tôi thoải mái cười cười.
TiêuHuyên nhìn xung quanh, lông mày nhíu lại càng chặt: “Vì sao ở đây lại lạnh nhưthế? Nàng không đặt lò sưởi? Vì sao không có người hầu hạ?”
“Anhnhỏ giọng một chút!” Tôi kéo anh: “Vương gia, đây không phải vương trướng củangài, lấy đâu ra nhiều quy củ như thế? Lò sưởi và nhân thủ đều phái tới phòngbệnh cả rồi. Em còn chịu được, chẳng lẽ anh không chịu được?”
“Ai nóita không chịu được?” Tiêu Huyên trừng mắt nhìn tôi, cầm tay tôi lên: “Tay nàngđã lạnh đến thế này rồi!”
Tôinhích người tới: “Vậy anh sưởi ấm cho em là được.”
Tôiluôn vui cười hoặc tức giận mắng anh, rất ít khi làm nũng, kết quả là phát hiệnchiêu này vô cùng có tác dụng, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy. Tiêu Huyên lậptức hóa giận thành vui, đặt hai tay tôi vào trước ngực, càng ôm chặt lấy tôi.
Tôi cảmthấy thú vị, bàn tay sờ soạng trong áo anh, anh bị tôi làm cho run run, quátnhẹ: “Đừng xằng bậy! Cẩn thận ta đánh nàng!”
“Anh nỡsao?” Tôi cong tay gãi gãi.
TiêuHuyên quát khẽ một tiếng, mạnh mẽ đẩy tôi ngã lên ghế dài.
Tôi bịanh đè nặng, gương mặt tuấn tú của anh ở ngay phía trên tôi, tôi cảm nhận đượcrõ ràng nhiệt độ từ trên người anh truyền tới.
Cả thếgiới tĩnh lặng.
Ánh mắtTiêu Huyên dần dịu lại, mang theo nụ cười thản nhiên và sự dịu dàng, phản chiếuvẻ mặt sững sờ của tôi. Anh cúi đầu xuống.
Bênngoài đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.
Hìnhnhư là… Việt Phong?
TiêuHuyên sa sầm mặt đứng dậy, tôi cũng đỏ mặt đứng dậy theo, sửa sang lại quần áo.
Len lénnhìn anh, trên mặt ghi rõ ràng bốn chữ “dục cầu bất mãn”. Tôi trộm cười.
“Vươnggia, có quân báo.” Giọng nói xấu hổ của Việt Phong truyền tới.
TiêuHuyên căm tức, lại phải đi.
“Đi đi,đi đi.” Tôi bất đắc dĩ cười, đẩy anh.
Thật sựtiếc nuối, gần đây chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn gặp mặt lạichưa được một nén hương đã phải tiễn người đi.
TiêuHuyên đầy bụng bực dọc đi tới trước mành, đột nhiên xoay người lại, đi nhanhtới trước mặt tôi, dùng một tay kéo tôi qua, hôn thật mạnh lên môi tôi. Tôi bịhành động đột ngột này của anh làm giật mình, ngẩn người để mặc anh làm càn, bịnắm tới phát đau cũng không giãy dụa.
Cuốicùng, đến khi anh buông ra, tôi đã thở hổn hển. Anh lại thỏa mãn cười mộttiếng, lúc này mới xốc rèm lên bước nhanh ra ngoài.
Tôivuốt đôi môi sưng đau, sửng sốt một lúc lâu, trên mặt nóng bừng, trong tim lạinhư tràn đầy mật ngọt.
Thếnhưng, nửa đêm hôm đó lại có việc lớn xảy ra.
VânHương gần như ngã lăn vào trong lều, hô to: “Tỷ! Tỷ cứu Văn Hạo!”
TiểuTrịnh?
“Cậu tabị thương? Ở đâu?” Tôi nhảy ra khỏi giường.
“Khôngphải!” Vân Hương mãnh liệt lắc đầu: “Tình báo trong quân bị tiết lộ, một sốphân đội của chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, điều tra ra vấn đề ở chỗ Văn Hạo.Hiện giờ mọi người đều cho rằng… hắn bán tin tình báo!”
Sao cóthể có chuyện này? Tôi có thể vì vấn đề nam nữ mà trở mặt với Tiêu Huyên, nhưngđứa trẻ Tiểu Trịnh này tuyệt đối trung thành với Tiêu Huyên, không bao giờ thayđổi.
Tôi ômquyết tâm xông vào trướng đi tìm Tiêu Huyên, ngoài dự đoán của tôi, lần này,tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát lại thoải mái để tôi qua. Tôi không kịp nghĩnhiều, lập tức vọt tới trước soái trướng, nơi mọi người đang tụ tập.
Đènđuốc rừng rực bốc cháy soi sáng một góc trời. Gần như tất cả các tướng sĩ cấpcao đều đã ở đây, còn Trịnh Văn Hạo đang bị trói hai tay sau lưng, quỳ gốitrước mặt Tiêu Huyên, trên quần áo cậu ta đầy bụi, tóc tai tán loạn. Tiêu Huyênđứng trước mặt cậu ta, chắp tay sau lưng, dưới ánh lửa, gương mặt anh không mộtchút biểu cảm.
Tôinhìn thấy Lục Dĩnh Chi đứng phía sau Tiêu Huyên không xa. Khi nhìn thấy tôi, côta còn có tâm trạng để mỉm cười.
Tống TửKính đang nói: “Vương gia, việc này phải suy xét cẩn thận. Ta tin Văn Hạo khônglàm chuyện này.”
Cáctướng lĩnh liên thanh phụ họa. Những năm gần đây, biểu hiện của Tiểu Trịnhtrước mặt Tiêu Huyên, mọi người đều thấy rõ ràng, đương nhiên không nghi ngờcậu ta. Tôi thấy vậy, trong lòng thoáng dễ chịu.
Sắc mặtTiêu Huyên vẫn âm trầm, hỏi: “Thứ đó thật sự lục soát ra từ trên người hắn?”
Tống TửKính có chút khó xử, vẫn phải gật đầu nói: “Vâng. Tìm thấy trong đai lưng củahắn.”
TrịnhVăn Hạo mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặtTiêu Huyên càng thêm khó coi, thân thể cứng nhắc, giọng nói ép tới thật thấp:“Văn Hạo, ta muốn nghe đệ giải thích. Đệ chỉ cần nói, ta và các chư vị tướngquân sẽ lắng nghe.”
TrịnhVăn Hạo siết chặt khớp hàm đến mức kêu lên khanh khách, nói: “Đệ… Không biết!”
“Sao cóthể không biết?” Một tướng lĩnh xa lạ đột nhiên nói: “Thứ trên người mình, cólý nào lại không biết?”
“Cũngkhông thể nói vậy.” Tống Tử Kính rất có ý bảo vệ Trịnh Văn Hạo: “Đồ dùng hàngngày của Trịnh thiếu tướng cũng sẽ qua tay người khác. Hắn lại trời sinh tínhtính hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, nếu có người cố tình hãm hại, đặt trongquần áo hắn, chắc chắn nhất thời không phát hiện được.”
Mọingười gật đầu, vẻ mặt Tiêu Huyên cũng thả lỏng một chút, ra lệnh: “Truyền giáoúy của hắn tới hỏi.”
Rấtnhanh, hai tiểu giáo được đưa tới.
Tống TửKính trầm giọng hỏi. Hai tiểu giáo kia hiển nhiên vừa ngạc nhiên vừa lo lắngcho thiếu tướng của mình, thế nhưng Tiêu Huyên quản quân cực nghiêm, bọn họcũng không cách nào bao che, đành phải thành thật trả lời, nói khi bọn họ thudọn quần áo cũng cũng không phát hiện có gì bất thường.
Vẻ mặtTiêu Huyên lại nghiêm trọng, hỏi: “Thường ngày, ngoại trừ các ngươi, có ai chạmvào đồ vật của hắn không?”
Haitiểu binh vò đầu bứt tai, suy nghĩ một lúc, một người nói: “Thường ngày, haichúng ta sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của thiếu tướng. Chỉ là…”
Mọingười đều tập trung lắng nghe.
Tiểubinh kia nói: “Chỉ là nếu trang phục của thiếu tướng bị hỏng không phải dochúng ta sửa. Mà là… Mà là…”
“Mà làcái gì?” Tiêu Huyên mất kiên nhẫn.
Tôi cảmthấy một cảm giác lạnh lẽo, bất an mạnh mẽ len lỏi khắp cơ thể.
Tiểubinh kia nói: “Mà do một vị cô nương tên Vân Hương may vá.”
Trongđám người lập tức vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ. Vân Hương chỉ là ngườibên cạnh tôi, gần như ở đây không có ai biết. Thế nhưng ánh mắt Tống Tử Kính vàTiêu Huyên lại cùng lúc vượt qua khoảng cách xa xa, dừng lại trên người tôi.Tuy tôi đứng trong bóng tối, nhưng dường như tất cả ánh sáng lại chiếu đến đây.
Chuyện,chuyện này là…
Chỉnghe Lục Dĩnh Chi đề nghị: “Chi bằng mời Vân Hương cô nương đến đây hỏi xemsao. Cô ấy không phải muội muội của Mẫn cô nương sao?”
Gânxanh trên thái dương Tiêu Huyên nổi lên.
“Mẫn cônương, cô đến thật đúng lúc, vừa mới nói đến cô đấy!” Bên cạnh có người nhận ratôi. Ánh lửa lập tức chiếu lên người tôi.
Cóngười muốn dẫn tôi tới trước, tôi vô thức vung tay né tránh. Một bóng ngườihiện ra trước mặt tôi.
LụcDĩnh Chi đỡ lấy tay tôi: “Cô nương, mời đi theo ta.”
Tôichưa kịp phản ứng đã bị cô ta lôi kéo, đi tới từng bước. Mỗi một bước lại cảmthấy toàn thân lạnh đi một phần. Tới khi tới trước mặt Tiêu Huyên, toàn thântôi đã cứng nhắc. Trên người Tiêu Huyên tỏa ra khí lạnh như băng, ánh mắt nhìnchằm chằm Lục Dĩnh Chi, gần như muốn xé cô ta thành nghìn mảnh nhỏ.
Tống TửKính cũng tức giận liếc mắt nhìn Lục Dĩnh Chi, sau đó quay lại nhỏ giọng nóivới tôi: “Việc này không quan tâm đến muội, ta chỉ hỏi một chút thôi, muội biếtkhông?”
Tôi ngơngác nói: “Tôi… biết.”
“Y phụccủa Văn Hạo là do Vân Hương may vá?”
Tôi cốgắng mỉm cười, nói: “Ai cũng biết tên nhóc Văn Hạo này thích Vân Hương nhàchúng tôi, mày dày mày dạn muốn Vân Hương vá áo cho mình. Chỉ là thiếu niêntheo đuổi con gái mà thôi, cũng không có gì.”
TiêuHuyên cắn chặt răng. Tôi nhìn anh, nhìn anh thật sâu.
Tống TửKính đắn đo trong chốc lát mới nói: “Vậy sợ rằng…”
“Tìm tasao?” Vân Hương từ trong đám người đi ra.
Tôi gàolên trong lòng, xong rồi! Sắc mặt Tống Tử Kính lập tức trở nên tái mét.
TrịnhVăn Hạo mở to hai mắt, muốn từ dưới đất đứng lên lại bị người ta đè xuống.
Bóngdáng nhỏ gầy của Vân Hương đứng giữa các võ tướng cao lớn vạm vỡ càng có vẻ yếuđuối, đáng thương. Thế nhưng thắt lưng của cô ấy lại thẳng tắp, kiên định đitới, trên gương mặt thanh tú đều là vẻ kiên quyết, không sợ hãi.
“Ta cógiúp Trịnh tiểu tướng may y phục. Ta…” Vân Hương yếu ớt liếc mắt nhìn tôi,dường như hạ quyết tâm, nói: “Là ta bỏ tình báo vào trong.”
“VânHương!” Tiểu Trịnh hét lớn một tiếng, giãy dụa đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng, gânxanh bật ra. Hai binh sĩ vội vàng nhào tới kéo cậu ta lại. Khắp nơi bùng nổ.
Tôi chỉcảm thấy trời đất quay cuồng, chân đứng không vững.
Rốtcuộc chuyện này là thế nào.
Khôngbiết từ lúc nào Tiêu Huyên đã đứng ngay bên cạnh tôi, vươn tay đỡ lấy tôi, kéotôi sát vào người anh, hơn nửa người chặn phía trước.
Trênmặt Tống Tử Kính không còn một tia huyết sắc, giọng nói lại bình thản thần kỳ,anh ta nói: “Cô nói cô để tin tình báo vào trong. Vậy ta hỏi cô, làm thế nào côlấy được tin tình bào, muốn truyền cho ai?”
Đúngvậy! Phạm vi hoạt động của Vân Hương có hạn, luôn ở trong phòng, cô ấy làm thếnào có thể lấy được tình báo?
Mặt VânHương đỏ lên, ấp úng, nhưng làm thế nào cũng không tìm được một lý do.
Tống TửKính đợi cô ấy trong chốc lát rồi xoay người nói với Tiêu Huyên: “Vương gia,việc này phức tạp, nhất thời chưa thể thẩm tra rõ ràng. Xin vương gia hạ chỉtạm thời giam những người liên quan lại, từ từ thẩm vấn.”
TiêuHuyên chỉ chờ câu này, lập tức gật đầu.
LụcDĩnh Chi đột nhiên nói: “Vương gia, quyết chiến sắp tới, nếu không có Trịnhthiếu tướng, vậy ai tới dẫn cánh quân bên phải?”
TrịnhVăn Hạo nghe vậy đột nhiên căm hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Dĩnh Chi.
Ánh mắtsắc như dao của Tiêu Huyên cũng quét về phía cô ta, hàn ý trong đó thật sự cóthể đóng nước thành băng. Lục Dĩnh Chi có chút khiếp sợ, cúi đầu.
TrịnhVăn Hạo xảy ra chuyện như vậy, người của Trịnh gia tạm thời không thể dùng, vậycòn lại ai?
TiêuHuyên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xem?”
LụcDĩnh Chi lộ vẻ thấp thỏm, khẽ run run nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta đề cử Khưulão tướng quân.”
Nét mặtTiêu Huyên thoáng dịu lại, cao giọng nói: “Khưu lão tướng quân có ở đây không?”
Một vịlão tướng quân tuổi trên năm mươi, sắc mặt hồng hào đi ra khỏi đám người. TiêuHuyên giao quân cánh phải cho ông ta trước mặt mọi người. Trịnh Văn Hạo vốn cóchút căng thẳng, lo lắng, nghe được quyết định như vậy cũng yên tĩnh lại, cúiđầu không nói gì.
Tống TửKính vẫy tay, thuộc hạ dẫn Trịnh Văn Hạo, còn chính anh ta tự mình bước tớiđịnh dẫn Vân Hương đi.
Lúc nàyVân Hương mới biết sợ, gọi tôi: “Tỷ! Tỷ!”
Tôihoảng đến mức sắp khóc ra, nhào tới trước nắm lấy tay cô ấy không buông.
“TiểuHoa, nàng bình tĩnh một chút.” Tiêu Huyên kéo tôi lại, nói bên tai tôi: “Khôngcó việc gì, điều tra rõ sẽ để cô ấy về. Tử Kính sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Tôikhông cam lòng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể nhìn Tống Tử Kính tựmình cầm tay Vân Hương, đưa cô ấy đi.
Mọi ngườidần dần tan đi, Lục Dĩnh Chi nhìn tôi và Tiêu Huyên một lát, cười cười, cũng bỏđi. Tôi xao nhãng thật lâu, lúc này mới vô cùng muốn xông tới xé nát gương mặtdối trá của cô ta. Trong lòng nghĩ vậy, bàn tay dùng sức, tất cả móng tay đềucắm sâu vào trong thịt.
TiêuHuyên nói: “Chuyện này…”
“Sao?Anh còn muốn biện hộ cho cô ta phải không?” Tôi nổi trận lôi đình.
“Khôngphải.” Tiêu Huyên nói rất khó khăn: “Nàng nhẹ tay một chút, ai nha!”
Lúc nàytôi mới phát hiện thì ra tay mình bấm vào tay anh: “Thảo nào không đau.”
TiêuHuyên cầm cánh tay bị thương, khóc không ra nước mắt.
Tôichuyển sang túm áo anh hoang mang nói: “Bọn họ sẽ thế nào? Có phải Lục gia đặtbẫy Vân Hương không?”
TiêuHuyên trấn an tôi: “Lục gia đối phó với một tiểu nha đầu làm gì?”
“NhưngVân Hương là muội muội của em, còn em lại là người Tạ gia!”
“Nàngnói Lục gia đã biết thân phận của nàng rồi?”
“Bọn họđã biết rồi?” Tôi nhìn Tiêu Huyên, anh ấy cũng nhìn tôi.
TiêuHuyên nói: “Việc này xảy ra quá đột ngột, hiện giờ phỏng đoán không cũng vôích.” Tuy anh cũng vô cùng phiền não, mệt mỏi nhưng vẫn an ủi tôi trước: “Nàngvề nghỉ ngơi trước đi. Việc này ta sẽ tra xét cẩn thận, tuyệt đối không oanuổng bất cứ ai. Thế những, cũng tuyệt đối không để một nghìn huynh đệ chết mộtcách vô ích.”
Lời nóicủa anh tàn nhẫn và kiên quyết đến mức khiến tôi rùng mình, nỗi thấp thỏm bấtan trong lòng lại càng lớn hơn.