Trậntuyết đầu tiên của miền Bắc lặng lẽ phủ xuống khi không ai hay.
Sángsớm thức dậy, đẩy cửa sổ ra, chợt thấy khắp sân đầy tuyết trắng, tôi nhất thờicòn chưa thích ứng được. Vân Hương giành trước, hưng phấn kêu lên: “Tiểu thư!Tuyết rơi rồi!”
Tuyếtthực sự rơi rồi!
Tôisinh ra và lớn lên ở phía Nam, mùa đông dù có tuyết, rơi xuống chỉ thành mưa,nhìn thấy tuyết trắng khắp trời thế này vô cùng kích động, kéo Vân Hương, GiácMinh và Phẩm Lan đùa nghịch quên trời đất.
Đắpngười tuyết xong, chuyển sang chơi ném tuyết, bọn Vân Hương lấy ba địch một.Tôi trúng vài cục tuyết xong rốt cuộc bùng nổ, rất nhanh đã đánh cho bọn họchạy khắp sân.
Đangchơi vui vẻ, phủ Yến vương phái người đến, đưa tới một tấm thiệp vàng, nói làthừa dịp tuyết rơi, vương gia mở tiệc chiêu đãi, mời mọi người tới vương phủlàm khách.
PhẩmLan nghe vậy rất vui: “Trước đây hàng năm vương gia đều mời mọi người tới dựtiệc vào lúc này. Muội nhớ có Toàn Dương yến, còn có rất nhiều món ăn vặt GiangNam, và cả các tỷ tỷ khiêu vũ rất đẹp, rất vui.”
“Vậysao?” Tôi lật qua lật lại tấm thiệp vàng, suy nghĩ lại bay về vài ngày trước.
Tuy hômđó tôi uống say, nhưng đầu óc không mơ hồ, uống rượu làm bậy, trong lòng tôiđều nhớ rất rõ ràng, nhớ khi đó Tiêu Huyên ôm chặt thân thể mềm nhũn của tôiđặt lên giường, sau đó lập tức bỏ chạy, nhanh như bôi dầu dưới lòng bàn chân,giống như chậm một chút là tôi sẽ như sói đói vồ đến chiếm lấy sự thuần khiếtcủa anh ấy. Tôi thực sự vừa buồn cười vừa tức giận.
Sau đó,liên tiếp thật nhiều ngày, tôi không gặp anh ấy, có mấy lần tôi tìm Tôn tiênsinh bàn chuyện, chỉ cần nghe thấy giọng nói hoặc nhìn thấy bóng dáng anh ấy làlập tức nhanh chân bỏ chạy. Có mấy lần anh ấy ở phía sau tức giận gọi tên tôi,tôi cũng kiên quyết không để ý. Loại chuyện chỉ dám để trong lòng mà không dámnói ra này giống như những con kiến bò trong lòng tôi, khiến tôi ngứa ngáy khóchịu mà lại không gãi được. Thế nhưng, chuyện đã làm như bát nước đã hắt đi,tôi không đối mặt, nó cũng không biến mất.
Cứ nhưvậy, ngay cả Vân Hương cũng phát hiện có chuyện không đúng: “Tiểu thư, ngườilại giận dỗi vương gia phải không?”
Tôi tứcgiận: “Cái gì gọi là lại? Tôi và Tiêu Huyên đã từng giận dỗi hay sao?”
VânHương cười: “Hai người ba ngày lại cãi nhau hai lần, đừng nói là chính tiểu thưcũng không nhận ra nhé.”
Tôi xấuhổ: “Đó cũng chỉ là một cách sống chung thôi.”
“Nhưnglần này hai người đã hơn mười ngày không nói chuyện với nhau. Ngay cả Giác Minhcũng phát hiện ra, tới hỏi nô tỳ có phải hai người cãi nhau không.”
Tôi vừabực mình vừa buồn cười: “Trẻ con nhiều chuyện cái gì? Bọn chúng lại hỏi, côphạt bọn chúng chép “quân tử thất giới”, xem bọn chúng còn dám bát quái haykhông!”
VânHương rất nghiêm túc: “Tiểu thư, nếu người và vương gia có gì hiểu lầm, đối mặtnói rõ là được. Chúng ta ở thành Tây Dao đều phải dựa vào sự bảo vệ của vươnggia, ở dưới mái hiên nhà người, sao có thể không cúi đầu, điều này chính tiểuthư đã dạy nô tỳ.”
Aiz,ngay cả Vân Hương cũng bắt đầu dạy dỗ tôi rồi.
Tôinhìn trời, không biết làm thế nào. Khúc mắc chỉ có thể giải trong lòng, chờngày nào đó tôi nghĩ thông sẽ tự nhiên, bình tĩnh đối mặt với Tiêu Huyên.
Tuyếtphương Bắc, một khi đã rơi là sẽ rơi không ngừng. Một tầng sương mỏng trên mặtđất lập tức chồng thành từng lớp tuyết. Nhưng ông trời vẫn còn tốt bụng, ngàyYến vương mở tiệc đãi khách, bầu trời đột nhiên trong xanh, ánh mặt trời vàngnhạt chiếu lên lớp tuyết trên mặt đất, soi sáng những giọt sương trong suốtđọng trên lá cây, lấp lánh chói mắt.
Bởi vìđêm hôm trước tôi thức khuya chơi mạt chược với bọn Vân Hương, ngày hôm sau dậymuộn, mắt thấy sắp trễ giờ, tôi vội vàng rửa mặt, chải đầu rồi lên xe ngựa.
Trướcphủ Yến vương, xe ngựa nối nhau dài dằng dặc, đông như trẩy hội, trai gái luitới áo lông áo gấm, châu tròn ngọc sáng, hương thơm bay bay trong gió, hun đếnmức trời chiều cũng ngất ngây. Chỉ đứng một lúc đã nhìn thấy rất nhiều thiếu nữxinh đẹp thướt tha, trâm vàng đầy đầu, trang điểm tinh xảo rảo bước vào vươngphủ, cũng có vô số công tử anh tuấn, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng xuống ngựa,xuống kiệu.
Rõ ràngTiêu Huyên viết trong tấm thiệp là gia yến, có gia yến nhà ai lại tổ chức nhưlễ trao thưởng liên hoan phim quốc tế thế này không?
Tôiđứng đó, lập tức có mặc cảm tự ti. Bên trong là một chiếc váy màu lam nhạt, bênngoài là áo màu bạc viền thêu họa tiết màu đỏ, khoác một chiếc áo lông cừu màuxám, kiểu tóc cũng đơn giản, tùy tiện cắm hai cây trâm, trên mặt cũng khôngtrang điểm.
VânHương tức giận lẩm bẩm: “Đã bảo tiểu thư thay y phục, trang điểm, tiểu thư lạikhông nghe nô tỳ, giờ so ra không bằng người ta.”
“Đượcrồi, được rồi.” Tôi cười xòa: “Chỉ là đến ăn bữa cơm thôi. Mặc xanh xanh đỏ đỏnhư đi diễn kịch làm gì?”
Giọngnói của tôi hơi lớn một chút, lập tức dẫn tới vài ánh mắt. Cách tôi vài mét cómột chiếc xe ngựa đặc biệt đẹp đẽ dừng lại, rất đông nha hoàn vây quanh mộttuyệt đại giai nhân mặc y phục đỏ tươi, đại khái là nàng nghĩ lời tôi nói nhằmvào nàng, đôi mắt đẹp liếc tôi mang theo vẻ bực bội. Ngày đại hàn thế này mànàng còn mặc quần áo lụa mỏng như màn thưa, tôi thật sự phải bội phục sức chịuđựng của nàng.
Phótổng quản chịu trách nhiệm đón khách đúng lúc này nhìn thấy tôi, mở giọng bắtchuyện: “Mẫn cô nương tới rồi! Mau, mau! Mời vào trong.”
Tôi vộivàng bước vào theo lời ông ta.
Khắpvương phủ giăng đèn kết hoa, tiếng nói cười ồn ã, vô cùng náo nhiệt. Gã sai vặtnhận thiệp mời của tôi, dẫn tôi tới phòng khách.
Vừa rảobước vào phòng, một bóng người cao lớn không biết từ nơi nào đã vội vàng đụngphải. Hai bên giật nảy mình, mở to mắt nhìn nhau, a, đây chẳng phải Trịnh VănHạo, Trịnh thiếu tướng đấy sao.
TiểuTrịnh vừa nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt lập tức trừng lớn, nhìn sang Vân Hươngbên cạnh tôi, vẻ mặt cứng đờ.
Tôi lậptức chuyển người che trước mặt Vân Hương, cậu ta muốn gây phiền phức cho VânHương nhà chúng tôi thì phải vượt qua tôi đã.
Thếnhưng không ngờ rằng sau khi lấy lại tinh thần, gương mặt Tiểu Trịnh bỗng nhiênđỏ bừng, không thốt một tiếng, quay đầu lập tức chui vào trong đám người.
VânHương buồn bực: “Hắn làm sao vậy?”
Tôi suyđoán: “Có lẽ là mót quá chăng?”
Kháchnữ đều được sắp xếp ngồi ở sườn Tây, hơn một nửa số bàn đã có người ngồi. Nhữngbà thím, tiểu thư này tôi không biết, bọn họ cũng không biết tôi, chào hỏi qualoa rồi ai tự nói chuyện người nấy.
Tôi cảmthấy buồn chán, Giác Minh và Phẩm Lan cũng tới, hai đứa trẻ bám cứng lấy haibên tôi. Quản sự đành phải sắp xếp một chỗ ngồi rộng đủ cho ba chúng tôi.
Các phunhân không nhận ra tôi, nhưng lại nhận ra Giác Minh, tôi nghe có người thấpgiọng nói: “Đứa bé kia, không phải nghe nói là….”
“Chínhlà thằng bé đúng không? Vậy nữ nhân kia không phải là….”
Các chịem phụ nữ lập tức hướng ánh mắt lại đây, như tia X quang trên dưới quét tôi mộtlượt, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ.
Xem,đây là nguyên nhân khiến tôi ghét tam cô lục bà. Dựa vào một số đồn đại bấtminh và một số thông tin vỉa hè đã lập tức để trí tưởng tượng bay cao bay xa,không đi sáng tác văn học thật phí phạm nhân tài.
GiácMinh đang kéo tay tôi lảm nhảm chuyện hôm qua tiên sinh tuyên dương thằng bé,Phẩm Lan lại muốn tôi lấy bánh quy cho con bé. Tôi chăm sóc hai đứa trẻ này bậntối mắt tối mũi, trong số chị em phụ nữ kia rốt cuộc cũng có một gương mặt nhỏnhắn tiến lại gần chỗ tôi.
“Cônương rất quen mắt, thật giống như đã gặp ở đâu.”
Tôithực sự không nhịn được, phì cười. Lời này mới là quen, câu cửa miệng của namnữ già trẻ cổ kim nội ngoại khi muốn tiếp cận người đẹp, là loại dầu vạn năng.
Bà thímnày tuổi không lớn, hơi mập, trang phục đẹp đẽ, giữ gìn nhan sắc rất cẩn thận.Tôi cười như vậy khiến mặt bà ta thoáng đỏ lên, tôi vội vàng nói: “Tôi thườngđi lại bên ngoài, có lẽ trước đây từng gặp.”
Vẻ mặtbà thím giãn ra một chút, còn chưa thấy đủ, nói tiếp: “Vị tiểu công tử này thậttuấn tú, không biết là gì của cô nương?”
Tôi cònchưa đáp, Giác Minh đã giành trước một bước: “Là mẹ ta!”
Các chịem đều hít vào một hơi.
Tôi giơtay cốc đầu Giác Minh một cái, ngày thường nói đùa thì được, trường hợp nghiêmtúc sao có thể nói không giữ miệng như thế. Tôi có thể có con trai lớn vậy sao?
Mắtthấy các bà thím và các cô nương sắp bất tỉnh tới nơi, tôi vội vàng bổ sung:“Mẹ nuôi! Là mẹ nuôi!”
Các chịem lúc này mới thở phào một hơi, vỗ ngực thu lại vẻ kinh ngạc.
GiácMinh uất ức xoa đầu: “Nhưng vương gia muốn đệ gọi tỷ là mẹ mà.”
Tôi tứcgiận mắng: “Tiêu Huyên ăn nói lung tung, đệ cũng nói theo hay sao, thật là“thượng bất chính, hạ tắc loạn”!”
Nhìndáng vẻ lại động kinh sắp ngất của các chị em, tôi vội vàng cười làm lành: “Lờitrẻ con! Lời trẻ con thôi!”
Một cônương thanh lệ, mặt trái xoan, mắt hơi xếch như Phạm Băng Băng không nhịn đượchiếu kỳ, hỏi tôi: “Xin hỏi cô nương và vương gia, là quan hệ gì?”
Tôi chỉGiác Minh: “Là bảo mẫu giúp vương gia chăm con.”
Mọingười lập tức bừng tỉnh đại ngộ, không hứng thú với tôi nữa, chuyển sang quấyrầy Giác Minh. Bởi vì thằng nhóc này nói linh tinh, tôi vô cùng vô trách nhiệmmà đẩy thằng bé vào lòng một đám cô nương chăm chăm chuẩn bị làm mẹ kế nónglòng thể hiện tình mẫu tử dịu dàng ấm áp, cho thằng bé một trải nghiệm để đời.Thằng bé ngốc nghếch bị oanh oanh yến yến, khăn tay thơm nồng nặc vây quanh,một đống móng tay dài, nhọn hoắt, xanh đỏ tím vàng sờ qua sờ lại trên mặt,thằng bé vừa hoảng vừa sợ, vừa thẹn vừa giận, lại giãy ra không được. Thậtgiống như con heo béo rơi vào trong lưới nhện.
Tôi cắnhạt dưa, vừa xem vừa cười. Lúc này, không biết ai nói một tiếng: “Anh Huệ huyệnchủ tới rồi?” Động tác của các chị em nhất thời dừng lại.
Tôinhìn theo. Chỉ thấy một mỹ nhân áo đỏ vừa lườm tôi một cái ở cửa đang khoanthai bước đến. Nàng lẳng lặng cởi áo choàng, lộ ra một bóng người phiêu dậttrong bộ y phục lụa mỏng tinh xảo, đẹp đẽ, thật nhỏ nhắn uyển chuyển. Vị AnhHuệ huyện chủ này làn da trắng nõn, mặc một bộ y phục màu đỏ càng khiến nàng cóvẻ tươi đẹp như hoa đào. Nhìn gần mới biết nàng thật sự rất đẹp, mặt trái xoan,lông mày lá liễu, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, mũi thon miệng nhỏ, cầncổ dài, toàn thân giống một con thiên nga cao ngạo.
Tuy sora vẫn còn kém Tạ Chiêu Kha hoặc Tần Phỉ Hoa, nhưng cũng đủ để khiến nàng trởthành hạc giữa bầy gà, hoa thơm cỏ lạ.
VânHương lập tức đưa lên tin tức tình báo vừa thu được: “Đây là con gái quận vươngLâm châu, Anh Huệ huyện chủ, phương danh Liễu Minh Châu. Vừa tròn mười tám, cótiếng là mỹ nữ, lại hiểu thi từ, văn ca, âm luật, ai ai cũng nói nàng tài mạo songtuyệt. Người tới cầu thân đạp hỏng cả cửa, quận vương đều từ chối, ngay cả tháitử tuyển phi cũng thay nàng cáo bệnh không đi. Nghe nói một lòng một dạ muốn đểnàng làm Yến vương phi.”
Khiđang nói chuyện, Liễu Minh Châu tiểu thư đã tới trước mặt tôi, liếc mắt nhìnthấy tôi, lông mày khẽ nhăn lại. Nhưng nàng cũng biết thân phận của mình, chậmrãi xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống một bàn tiệc.
Kháchkhứa đã đến đông đủ, Tiêu Huyên lên bục đọc diễn văn.
Hôm nayTiêu Huyên mặc trường sam màu bạc, thắt lưng khảm ngọc, trên đầu đội kim quanvương vị tám trăm năm hiếm thấy, trang phục vừa người tôn lên thân thể anh tuấntràn ngập sức mạnh của anh ấy, phong độ “quân lâm thiên hạ” hoàn toàn hiểnhiện. Thật ra, nói không mê người, đó là nói dối. Tuy hình tượng cợt nhả, bấtcần đời của Tiêu Huyên trong lòng tôi là cố định, bất biến, nhưng tôi cũng phảithừa nhận anh có phong thái uy nghi, khí chất trầm ổn, ung dung của một ngườilãnh đạo. Sông nước miền Nam cho anh một tướng mạo dễ nhìn, gió sương miền Bắccho anh một thể chất mạnh mẽ. Anh còn có một đôi mắt thâm thúy, sâu lắng, chodù đôi khi hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn sâu thật sâu, giống một hồnước không thấy đáy.
Tôinhìn anh ấy từ xa xa, trong lòng bỗng nảy lên một chút phiền muộn kỳ lạ, khôngkhỏi than nhẹ một tiếng.
Lờichào mừng của Tiêu Huyên trôi chảy, vang vang, cân nhắc, hàm súc hỏi han tất cảmọi người có mặt ở đây một lần. Những khách nhân đương nhiên cũng nể mặt TiêuHuyên, đều nâng chén.
Bắt đầukhai tiệc, món ngon vật lạ được đưa lên, dời đi sự chú ý của tôi. Tiêu Huyên ởbên kia uống rượu cười đùa với phái nam, tôi ở bên này hầu hạ Giác Minh và PhẩmLan ăn uống. Tuy mỗi người một bàn nhưng hai đứa trẻ này thích chen tới bêncạnh tôi, một đứa muốn ăn thịt gà, một đứa muốn uống trà, còn nhất định phải làtôi đút. Tôi vô duyên vô cớ từ nữ thanh niên tài giỏi sa cơ lỡ bước thành bảomẫu cho hai đứa bé này.
Phái nữở đây, từ khi Tiêu Huyên lên sàn, toàn bộ chú ý đều dồn hết lên người anh ấy,bất kể già trẻ đều châu đầu ghé tai cười tủm tỉm như thiếu nữ thanh xuân. LiễuMinh Châu tiểu thư không tham gia, làm vẻ thanh cao, một mình ngồi thưởng thứcrượu.
Ca múarất nhanh đã được mở màn. Phẩm Lan nói không sai, quả thật là có những cô gáixinh đẹp uốn lượn như rắn, múa may quay cuồng. Hoàn cảnh nghiêm túc, trời cũnglạnh, đám vũ công đều mặc tương đối kín. Một điệu múa hoàn tất, lại một cô gáitrẻ tuổi mặc áo xanh lên thay, đàn một khúc tỳ bà.
Đủ loạitiết mục như vậy lần lượt diễn hết, đồ ăn trên bàn tiệc cũng gần như hết sạch.Sắc trời đã tối, đèn cung đình trong vương phủ được thắp sáng. Những chuỗi đènvàng ấm áp tỏa sáng dưới tán đại thụ, chiếu rọi gương mặt xinh đẹp như hoa,xuân tình nhộn nhạo của các cô nương.
Đámngười ăn uống no say, thay đổi chiến trường, tiếp tục chiến đấu, giống như ởhiện đại, ăn uống xong lại tiếp tục kéo nhau đi ca hát.
Vươngphủ được thiết kế khéo léo, một bên dựa vào hồ nước, ba mặt còn lại có hoa cỏ,có lầu các, còn có một sân khấu hí kịch nho nhỏ. Đèn đuốc chiếu sáng từng gócnhỏ, trên mặt bàn sáng bóng có một chiếc khay gỗ tinh xảo đẹp đẽ, phía trên bàymột con tuấn mã bằng ngọc bích, trong suốt, tinh tế, cao khoảng hai mươi phân.
PhẩmLan rất rõ trình tự, nói với tôi: “Có lẽ các đại nhân lại muốn đối thi từ rồi,con ngựa bằng ngọc kia chính là phần thưởng đêm nay.”
À, rathế, ngâm thơ đối nghịch với tôi, giống như bắt một con vịt cạn múa ba lê dướinước vậy.
Tôi lậptức nói với Vân Hương: “Em gái, chúng ta sửa soạn về nhà đi. Ngủ muộn sẽ bịthâm mắt.”
VânHương lại kêu lên một tiếng: “Tống tiên sinh.”
Tống TửKính mỉm cười dịu dàng đi tới. Từ nãy đến giờ anh ta vẫn ngồi ở một đầu kháccủa phòng khách, tôi không nhìn thấy, còn nghĩ không biết anh ta có đến haykhông. Hôm nay anh ta không ăn mặc đơn giản, thanh lịch như mọi ngày mà mặc mộtbộ nho sam màu tím than, đai lưng bạch ngọc, trên đầu cũng đội ti quan. Mặcchính trang vào, anh ta toát ra vẻ nho nhã thanh cao, ngọc thụ lâm phong, đôimắt được trang phục làm nổi bật càng trong sáng như sao trên trời. Tôi và VânHương đều lộ vẻ thưởng thức ngưỡng mộ khiến nụ cười của anh ta càng thêm sâu.
“Vì saoăn xong đã đi?” Anh ta nói với tôi: “Hí kịch mới mở màn, sau đó còn dạo hoaviên nữa.”
Tôi rụtcổ: “Trời lạnh thế này dạo hoa viên cái gì, ra khỏi phòng thôi đã là cố gắnglắm rồi. Là một đại phu, tôi rất không tán thành hoạt động này.”
Tống TửKính cười: “Lát nữa sẽ có đối thơ, xem náo nhiệt một chút cũng được.”
Tôinháy mắt: “Tiên sinh không phải biết tôi ngày một ngày hai, ngài cho rằng tôinghe sẽ hiểu được sao?”
Tổng TửKính suy nghĩ một chút, cũng hiểu được đạo lý này, nhưng anh ta vẫn nói: “Hiếmkhi nào mọi người được tụ tập một lần thế này. Sắp tới bận rộn, lần sau gặp mặtsợ rằng đã là lễ mừng năm mới.”
Tôi cònđịnh khéo léo từ chối, bỗng nghe được một giọng nói đàn ông cung kính nói: “Nóivậy vương gia còn chưa gặp tiểu nữ phải không?”
Cáchchúng tôi không xa, một quan viên trung niên dẫn theo một thiếu nữ mềm mại,thanh tú, mặc y phục màu vàng hành lễ với Tiêu Huyên. Thiếu nữ kia kém LiễuMinh Châu một chút, nhưng cũng coi như mỹ nhân khó gặp. Chỉ thấy nàng hai mắtlong lanh, môi anh đào hé cười, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Tiêu Huyên. Tiêu Huyênhiểu ra vài phần, khách khí đáp lễ. Không biết anh ta nói gì mà đôi mắt thiếu nữđột nhiên tỏa sáng, ngay cả mấy cô nàng đứng bên cạnh nàng cũng ra vẻ lộc xuânnảy mầm.
Tôi hừlạnh. Anh ta ở bên cạnh tôi thật keo kiệt mở miệng, thì ra đều dùng hết chongười khác rồi.
Tôiquay đầu cười với Tống Tử Kính, nói chắc như đinh đóng cột: “Được thôi. Vậy tôingồi lại một lúc!”
Dứtlời, tôi kéo Vân Hương và bọn trẻ ngồi xuống một vị trí có tầm nhìn tốt. TốngTử Kính có chút kinh ngạc, ngồi xuống đối diện tôi.
Trênhành lang đốt rất nhiều bếp than, dưới bàn cũng có bếp sưởi, vì vậy tuy bốn bềgió lùa cũng không cảm thấy lạnh. Không chỉ không lạnh mà còn xuân sắc nở rộ,trăm hoa đua sắc.
Mới chỉthời gian một chén trà đã thấy không dưới năm vị khuê tú tới chào hỏi Yến vươngđiện hạ, thật là “Hoàn phì Yến sấu”, mỗi người một vẻ. Tôi hiểu ra, chẳng tráchmấy em gái này trang điểm xinh đẹp như thế, thì ra là đến xem mặt. Mấy bà mẹchờ đến bạc cả đầu mới chờ được tin người trong lòng Yến vương đã gả cho người,sao có thể không đẩy mạnh tiêu thụ của con gái nhà mình.
LiễuMinh Châu tiểu thư là nhân vật xuất hiện cuối cùng. Nàng dáng người thướt tha,đi tới trước mặt Tiêu Huyên giống như vừa bước ra từ một đóa hoa sen, cúi đầuthỉnh an. Nàng và Tiêu Huyên đã quen biết từ trước, có hơn một phần ưu thế, haingười rất nhanh đã khách sáo hỏi han chút việc nhà.
Tôicách bọn họ không quá xa, có thể nghe thấy rõ ràng bọn họ đang bàn luận cảnhhoa mai trong tuyết, trà thơm rượu ngọt và chuyện sức khỏe của Trịnh phu nhân,mẹ vợ Tiêu Huyên có chuyển biến tốt đẹp hay không. Tiêu Huyên không ngừng gậtđầu, mỉm cười, hữu hảo, thân thiết, Liễu huyện chủ càng cười kiều diễm như hoa,mị lực bắn ra bốn phía.
Khôngbiết một bà thím nào bên cạnh nói: “Thật là một đôi bích nhân.”
Bà thímB nói không quá vui vẻ: “Hai nữ nhi nhà ngươi đều lập gia đình rồi mới có thểbàng quan như thế.”
Bà thímA cười: “Không phải ta chế giễu, có thể xứng đôi với vương gia cũng chỉ cóngười thướt tha duyên dáng như Anh Huệ huyện chủ thôi.”
Bà thímB thấp giọng nói: “Ta thấy lần này là thật rồi. Vương phi đã tạ thế nhiều nămnhư vậy, hiện giờ tiểu thư Tần gia cũng đã làm thái tử phi, vương gia không cólý nào lại không tái hôn.”
Bà thímA nói: “Chỉ tiếc dù sao vẫn là tái hôn.”
“Cósao.” Bà thím B chế nhạo: “Cho dù có làm thiếp cũng có người tranh vỡ đầu.”
Lúcnày, Giác Minh và Phẩm Lan đang chơi đoán số bắt đầu tranh cãi, thu hút sự chúý của tôi.
ChờTiêu Huyên hàn huyên với các thiếu nữ chưa chồng một lượt, cuộc thi ngâm thơcuối cùng cũng bắt đầu. Hiện đang là mùa đông, bọn họ liền lấy đề tài băngtuyết, xuất ra vài câu đối hoặc vài bài thơ. Có những người trải giấy mài mực,nhấc bút là thơ ca như nước chảy mây trôi, cũng có người nhíu mày suy nghĩ nhưtáo bón, viết viết ngừng ngừng, tẩy tẩy xóa xóa như tôi thi tiếng Anh cấp sáu,thật là vô vàn tư thái, rực rỡ nhiều màu.
Các chịem phụ nữ đều muốn đột nhiên nổi tiếng, dùng toàn lực suy nghĩ, trên gương mặtmềm mại rất nhanh đã toát ra một tầng mồ hôi. Chỉ có Liễu tiểu thư vẫn vẻ mặtlạnh lùng tự đắc, thành thạo hạ bút thành văn.
Tống TửKính tài cao như vậy, đương nhiên thuộc về loại người thứ nhất, chưa tới baphút đã viết xong một bài thơ. Tôi tò mò cầm bài thơ của anh ta lên xem, chỉthấy trên trang giấy trắng muốt chữ chữ như châu như ngọc, vừa thanh tú vừa cótinh thần, khiến tôi ngạc nhiên đến mức liên tục trầm trồ khen ngợi.
Tống TửKính thấp giọng hỏi tôi: “Cô đọc có hiểu ý thơ không?”
Tôi rấtthành thật: “Không hiểu.” Ngoài ý tứ ở mặt chữ, những thứ khác tôi thật sựkhông hiểu. Nhưng tôi vẫn hiểu được rằng anh ta tả cảnh băng tuyết.
Tống TửKính lắc đầu cười, tôi lè lưỡi, cũng cười với anh ta.
Độtnhiên, một ánh mắt như mang theo sương lạnh bắn về phía tôi, tôi ngẩng đầu nhìnthấy vẻ mặt âm u của Tiêu Huyên. Ông anh già của tôi đang nắm chặt bút, hunghăng trừng mắt nhìn tôi, không biết tôi lại đắc tội anh ta ở chỗ nào, chọc anhta không thèm để ý đến hình tượng mà trợn mắt nhìn sang đây.
Theoánh mắt của anh ta, Liễu Minh Châu tiểu thư đã viết xong cũng hướng tầm mắt vềphía tôi. Nàng nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Huyên, ánh mắt thay đổi, môi anh đàobỗng hé mở: “Vị này là ngọc diện thánh thủ, Mẫn cô nương?”
Thì ranàng biết thân phận của tôi. Tôi chỉ gật đầu nói đúng.
LiễuMinh Châu ngồi cách tôi không xa, cao giọng nói qua mấy người: “Đã sớm nghe nóivương gia có thêm một trợ thủ đắc lực, y thuật xuất thần nhập hóa, có thể đoạtngười từ tay Diêm Vương. Ta còn tưởng đó là một cổ giả tiên phong đạo cốt,không ngờ lại là một thiếu nữ xuân xanh như vậy. Thật là anh hùng xuất thiếuniên, không thua gì các nam nhân, Mẫn cô nương đã khiến những nữ tử khuê phòngchúng ta mở rộng tầm mắt.”
Khônghổ là con gái nhà quý tộc, mỗi câu mỗi chữ đều thỏa đáng không chê vào đâuđược. Tôi bị nàng ta nịnh hót còn phải mỉm cười gật đầu khiêm tốn nói cảm ơn.
Kết quảlà Liễu Minh Châu lại chuyển chủ đề: “Cô nương thông mình xuất trần như vậy, vìsao không viết đôi câu ứng cảnh, vui cùng mọi người?”
Eh?