Quyển 1: Thâm đình thiên
Một mùahè nào đó, từ chỗ mẹ già, tôi nghe được tin tức Trương Tử Việt sắp kết hôn. Mẹtôi lúc đó vừa đảo khoai tây trong nồi, vừa nói: “Mân Mân à, Trương Tử Việt ởtầng dưới sắp kết hôn rồi, con biết chưa?”
Khi đótôi đang dùng sức lực toàn thân để xé một miếng thịt bò, nghe được tin tức này,nhất thời không khống chế được, cắn mạnh vào đầu lưỡi, nước mắt lập tức tí táchrơi xuống. Đau muốn chết! Mẹ già vẫn tiếp tục nói: “Nhà chúng ta và nhà họTrương làm hàng xóm đã nhiều năm, ngày mẹ và bố con tới đây công tác, Trương TửViệt mới có năm tuổi. Thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, lớn lêncũng có công việc tốt. Bạn gái thằng bé con đã gặp chưa? Nghe nói là môt ngườimẫu phải không?”
Tôi launước mắt, ngọng nghịu nói: “Không phải người mẫu, mà làm việc ở một công tyquảng cáo.”
“Nóichung, dì Vương của con có thể yên lòng rồi.” Mẹ già rất vui vẻ: “Con nói xemchúng ta phải tặng cái gì mới được? Chỉ có phong bao lì xì thì không đủ thành ýnha.”
Tôicười nhạt, đề nghị một ý không có gì tốt đẹp: “Quà cưới à, vậy chẳng phải dễquá sao. Nhà họ Tạ chúng ta có mấy quyển đông cung đồ truyền lại từ đời tổ tiênấy, cứ chọn một quyển đem tặng là thích hợp nhất.”
Mẹ giàgiơ cái muôi định gõ lên đầu tôi: “Con nhỏ này, mới tí tuổi đầu đã học thói xấurồi! Chuyện này một cô gái như con nói ra mồm được sao?”
Tôi méomiệng cười, vừa cười vừa cảm thấy đầu lưỡi thật là đau: “Cũng sắp kết hôn rồi,có gì mà sợ xấu hổ? Nối dõi tông đường là chuyện hết sức bình thường. Chúng talà ai? Chúng ta là nhà họ Tạ mấy đời hành nghề Trung y đấy nha.”
“Mấytrăm năm danh tiếng nhà họ Tạ rồi sẽ lụi bại trong tay con cho xem.” Mẫu thânđại nhân tức giận trừng mắt lườm tôi.
Tôi?Tôi có gì không tốt?
Đươngnhiên, tôi không chỉ không kế thừa được làn da trắng từ mẹ già và vóc dáng caogầy của cha già, mà ngay cả năng khiếu về y học trong xương máu nhà họ Tạ tôicũng không tiếp nhận được nhiều lắm. Ngày đó tôi chọn học Trung y cũng vì thànhtích thi vào khoa Văn quá kém, lại không có chuyên khoa nào khác đặc biệt thíchđể chọn.
Nhữngngười ngoài không biết chuyện thấy vậy đều khen hai câu: “Hoài Mân chí hướngcao xa, muốn kế thừa gia nghiệp, làm rạng danh tổ tông phải không?”
Sau đó,cả nhà chúng tôi sẽ cười thầm. Ở thế hệ của tôi, nhà họ Tạ có sáu người sấp xỉtuổi nhau, ba người được cử đi học chuyên sâu, hai người xuất ngoại, không họcchuyên sâu cũng không xuất ngoại chỉ có một mình tôi. Mẹ già nhà tôi thường haycảm thán, Tạ Hoài Mân, vì sao con không để cho mẹ có chút khí thế với ngườingoài. Thật ra mẹ già không nên đặt yêu cầu cao như vậy với một cô gái. Nếu khínào cũng đòi tranh vậy sớm muộn gì cũng nổ tung.
Tôi họcy, theo đuổi đạo lý tài đức bình thường, mọi việc chỉ cần được bảy phần là đủthỏa mãn rồi. Bây giờ người người ganh đua, bớt đi một mình tôi cũng chẳng đánglà bao, tôi đây tình nguyện làm lá xanh làm nền cho những đóa hoa của tổ quốc,vô cùng có tinh thần hy sinh.
Nhà họTạ chúng tôi theo Trung y từ xa xưa, truyền tới đời chúng tôi cũng có chú bácvà anh họ học Tây y. Bố tôi trấn thủ phòng khám gia truyền do ông nội tôitruyền lại, từ năm tôi sinh ra đến nay đã được hai mươi mốt năm.
Haimươi mốt năm, tôi nghĩ, tôi yêu Trương Tử Việt, chỉ sợ cũng đã hai mươi mốtnăm. Nhà họ Trương là hàng xóm của nhà tôi đã rất nhiều năm, ba lần chuyển nhàđều là láng giềng với chúng tôi, đây không phải là duyên phận bình thường.Trương Tử Việt lớn hơn tôi sáu tuổi, khi tôi còn thò lò mũi xanh, anh đã là độiviên của đội thiếu niên tiền phong. Người lớn đều nói trẻ con không nhớ đượcgì, nhưng tôi nhớ rất rõ, ngay thời còn niên thiếu, Trương Tử Việt đã tuấn tú,cao gầy, rất được chú ý. Nếu khi đó có người lớn hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói,nếu là Tử Việt, tôi sẽ dùng kim ốc để giấu đi. Thế nhưng không có ai hỏi tôi,tôi cũng không có khả năng tạo ra một tòa kim ốc để giấu một người sống sờ sờnhư anh. Vì vậy tôi yên lặng yêu thầm anh mấy năm nay.
Sau khitốt nghiệp, Trương Tử Việt nghiên cứu tiến sĩ chuyên ngành vật lý hạt nhân, saunày nói chuyện đều khiến cho người ta cảm giác những sinh mạng bé nhỏ của chúngta thật ra đều nằm trong lòng bàn tay của những phần tử trí thức bọn họ. Khi đóanh đã là nhân sĩ anh tài trên bảng vàng, vô cùng phong độ, con gái theo đuổianh đẹp đến mức có thể đi thi tuyển diễn viên đóng Hồng Lâu Mộng, nhiều đến mứccó thể tạo thành một thế giới. Trương công tử dường như chẳng vừa mắt ai, chọnlên chọn xuống cứ như Hoàng đế tuyển phi tử.
Nhìndáng vẻ như vậy, tôi lại càng không dám tưởng tượng xa vời nữa. Trước đó đãnói, tôi là một người rất dễ thỏa mãn, cơm chỉ ăn bảy phần đã thấy no. TrươngTử Việt coi tôi là em gái nhà hàng xóm, thân phận độc nhất vô nhị này đã đánhđổi bằng hai mươi năm láng giềng, những cô gái khác không thể chen vào được.Tôi không còn ôm mơ ước nào khác nữa.
Thếnhưng một tiếng sét đánh xuống ngay lúc trời quang, Trương Tử Việt đột nhiênquyết định kết hôn với cô nàng Lý Yên hiện đang hẹn hò kia. Mối tình đầu trởthành chồng người khác, em gái hàng xóm nay đã thành người xa lạ.
Cô gáitên Lý Yên này tôi đã từng gặp, không được như thiên kim của Vương Phi và Lý ÁBằng, nhưng cũng là một nhân tài trong giới quảng cáo, trắng nõn, xinh đẹp, cóthể so với người mẫu trên quảng cáo, sánh vai với Trương Tử Việt, ai ai cũngkhen ngợi. Nhân tài kết hợp với nhân tài, đứa con sinh ra nhất định là yêutinh. Trương Tử Việt chịu kết hôn, nhà họ Trương vui đến quên trời đất, ngay cảbố mẹ tôi cũng vui theo, giống như người kết hôn là con gái nhà mình khôngbằng. Đau lòng chỉ có một mình tôi, còn không thể thể hiện ra ngoài. Mọi ngườiđều cho rằng thất tình là một nỗi nhục, do sự hợp lại của những chỉ số trên cơthể không cao, thật ra không ai biết đó chỉ tại hormone tác quái.
Nói mộtcách ngắn gọn, tôi đã thất tình. Thế mà bây giờ lại là nghỉ hè, ngoại trừ khôngbiết trốn vào đâu, mỗi ngày tôi còn phải miễn cưỡng vui cười. Buổi tối tắt đènrồi mới để nước mắt chảy trong bóng đêm. Cảm giác ngọt ngào và đau khổ của mối tìnhđầu chỉ có tự mình biết. Vô số lần tôi hy vọng có một ngày, Trương Tử Việt độtnhiên gõ cửa nhà tôi, nói với tôi: “Mân Mân, anh nghĩ kỹ rồi, thật ra người anhthích là em.”
Thếnhưng chuyện đó chưa từng xảy ra. Trương Tử Việt nhìn tôi ra đời, nhìn tôi mặctã, nhìn tôi mặc yếm đào, thậm chí người ta còn biết nguyệt sự của tôi vào ngàybao nhiêu. Ở trước mặt anh, tôi không có sự khác biệt về giới tính, Tạ Hoài Mânchính là Tạ Hoài Mân, không phải một cô gái tuổi còn xuân xanh cũng có tình cảmnhộn nhạo.
Bất kểthế nào, anh sắp kết hôn. Tiến lên một bước về phía hói đầu, bụng bia và bệnhtrĩ. Còn tôi vẫn còn trẻ, không phải sao?
Thếnhưng, tôi vẫn đau lòng.
Mùa hènăm đó nóng bức một cách khác thường, thành phố nhỏ cạnh biển luôn luôn mát mẻbiến thành hỏa lò bên cạnh Trường Giang. Phòng khám làm ăn rất tốt, người bịcảm nắng xếp hàng dài dằng dặc. Cha già thích làm việc thiện, noi gương nhữngbậc hiền giả thời cổ đại, phân phát trà thuốc miễn phí trước cửa phòng khám.
Nhà tôikhông có con trai, tôi chính là cu li, ngày ngày vừa phải đứng trước cửa nấunước pha trà, vừa phải phân phát trà giảm nhiệt thần tốc cho du khách, ngườiqua đường và mấy tên ăn mày. Công việc này tuy rất cao cả nhưng hình tượng củatôi lại vô cùng nhỏ bé. Có một thằng bé trai nói với mẹ: “Vì sao tên ăn màycũng tặng đồ cho chúng ta?” Tôi đang mồ hôi đầm đìa, đầu tóc bù xù, mắt tóe lửađiện, dọa thằng bé chạy mất dép. Quay lại soi gương, chính tôi lại càng hoảngsợ. Không biết nữ quỷ nhếch nhác, vẻ mặt u ám trong gương này là ai đây? Tôivốc nước hất lung tung lên mặt, buộc lại mái tóc dài, hít sâu: “Lấy lại tinhthần đi, Tạ Hoài Mân. Mày không khó nhìn, cũng coi như có khả năng, mày còn cóthể là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đàn ông muốn lấy được người vợ như mày.Khiến Trương Tử Việt trở thành quá khứ đi.” Tôi đẩy cửa toilet ra, gương mặttươi cười của Trương Tử Việt đập vào mắt tôi. Lông tơ toàn thân tôi dựng đứngcả lên. Mấy câu nói vừa rồi anh đã nghe được chưa? Khả năng này có cao không?Dở hơi, đứng đâu không đứng, đứng ở cửa toilet làm gì?
Tôi bắtđầu nói năng lộn xộn: “Em vừa rồi… quá nóng, nóng đến choáng đầu…” Trương TửViệt càng cười tươi: “Mân Mân, sao em lại căng thẳng như vậy? Anh chỉ tan tầmđi ngang qua, lấy ít thuốc cảm, thuận tiện đón em về thôi.”
Anh dịudàng, tao nhã, vẫn như từ trước tới giờ. Tôi cẩn thận dò xét, không nhìn ramanh mối gì mới có chút yên tâm.
Tôihỏi: “Nhà anh có ai bị cảm à?” Tôi thành thạo lấy một thang thuốc gói lại.
TrươngTử Việt nhìn động tác của tôi, hỏi tôi: “Mân Mân sau này tốt nghiệp sẽ trở vềkế thừa phòng khám này sao?”
“Có lẽvậy.” Tôi nói. Thật ra, thời còn là thiếu nữ mơ mộng, tôi từng mơ tôi sẽ kếthừa phòng khám này, còn Trương Tử Việt trở thành chồng tôi. Ban ngày tôi khámbệnh cho bệnh nhân, buổi tối cùng anh ngắm sao tại sân phơi thuốc. Chúng tôikhông đặc biệt giàu có, nhưng cuộc sống như vậy vô cùng ấm áp.
Thếnhưng hiện tại Trương Tử Việt sẽ làm chồng người khác, ảo tưởng của tôi đổ nát,tương lai cũng thoáng chốc trở nên không rõ ràng.
Có lẽtôi sẽ thi nghiên cứu sinh. Khi không có lối thoát, con gái chỉ có đi học,nghiệp học lúc nào cũng có đường để đi.
Phòngkhám rất gần nhà, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ. Đèn đường bật sáng, chiếu rahai cái bóng rất dài của hai chúng tôi. Thế giới rộng lớn như vậy, chúng tôigiống như hai đứa trẻ. Thời khắc đó, tôi thật sự hy vọng thời gian và khônggian có thể kéo dài đến vô tận, cho tới tận cùng thế giới.
TrươngTử Việt mở miệng nói: “Gần đây hình như em có tâm sự, giống như có chuyện cầnsuy nghĩ phải không?”
Tôi hậnnhất đàn ông hỏi như vậy. Rất nhiều lúc bọn họ chỉ cần động não một chút xíu làcó thể biết đối phương đang tan nát cõi lòng vì họ, nhưng đầu óc của bọn họ lạikhông bao giờ nghĩ đến chuyện đấy. Tôi hỏi anh: “Hai người đã định được ngàychưa?’
Một látsau anh mới phản ứng lại, cười cười: “Tiệc cưới tổ chức ngày mùng chín thángchín.”
“Con sốthật may mắn nha. Nhà mới trang trí xong cả rồi chứ?”
TrươngTử Việt gật đầu: “Xong cả rồi. Em sẽ đến chứ?”
Cơ trênmặt tôi đều cứng lại, một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Sắp khai giảngrồi, sợ rằng không đến được…”
TrươngTử Việt lộ vẻ thất vọng. Vẻ mặt này của anh thật sự rất đẹp, tôi nhất thời cảmthấy sự vắng mặt của tôi trong hôn lễ của anh là sự đáng tiếc rất lớn đối vớianh, suýt chút nữa đã quyết định cho dù có đại hồng thủy cũng phải lao đến.Nhưng chút lý trí còn lại đã bịt kín miệng tôi.
Dù cótới được, tôi cũng sẽ không ngu ngốc chạy đến nhìn người trong lòng lấy vợ, bọnhọ ở kia mật mật ngọt ngọt, tôi ở đây một mình uống rượu đắng, như vậy đúng làquá rỗi hơi rồi.
Chúngtôi bước vào thang máy. Trương Tử Việt ở tầng dưới nhà tôi, nhưng anh chỉ bấmsố tầng nhà tôi, có lẽ muốn đưa tôi về nhà trước. Anh là người rất cẩn thận,săn sóc, tôi càng cảm thấy anh tốt, lại càng ước ao sự may mắn của Lý Yên.Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, sự im lặng xấu hổ tràn ngập. Tôichỉ hơi nghiêng đầu là lập tức nhìn thấy cổ áo bị mồ hôi thấm ướt của anh,trước ngực cũng có một khoảng ẩm ướt hình chữ V. Cái cằm vuông vức của anh cóchút trắng xanh, dưới tay áo xắn lên là cánh tay rắn chắc, và cả bờ vai rộnglớn kia. Tất cả những thứ này đều sẽ thuộc về một người phụ nữ khác. Bọn họ sẽsống trong một vườn hoa thật đẹp, ngăn cách tôi ở bên ngoài.
Tôichán nản thở dài một hơi.
Dướichân đột nhiên hẫng một cái, đèn vụt tắt, thang máy kêu cạch một tiếng rồi dừnglại. Tôi và Trương Tử Việt nhìn nhau. Thang máy trục trặc?
TrươngTử Việt từng trải, lập tức ấn tất cả các số của các tầng. Sau đó ấn chuông cứuhộ.
“Chúngtôi ở thang máy số hai tòa nhà B4, thang máy lên đến nửa đường rồi dừng lại,các anh mau đến kiểm tra.”
Tôiđoán chừng thang máy lúc này hẳn đang ở khoảng tầng mười ba, mười bốn gì đó. Đilên thì tất nhiên là tốt, nếu rơi xuống, cái mạng nhỏ của tôi và Trương Tử Việtchỉ sợ khó giữ được.
Thầnlinh à, hình như tôi chưa từng thề sẽ chết cùng tháng cùng năm với Trương TửViệt thì phải? Trương Tử Việt trấn an tôi: “Mân Mân đừng sợ, rất nhanh sẽ cóngười tới cứu chúng ta.”
Tôi cảmthấy không sợ lắm, dù sao đã có người trong lòng làm bạn. Anh thì khác, anh sắplàm chú rể, cuộc sống đẹp đẽ rực rỡ vừa mới trải ra trước mắt, chỉ đến đây đãkết thúc có phần đáng tiếc. Vì vậy, tôi nói đùa một chút để điều tiết bầu khôngkhí căng thẳng lúc này: “Anh Tử Việt, lúc này người anh nhớ nhất là ai?”
TrươngTử Việt không ngờ tôi sẽ hỏi vấn đề này, anh ngẩn người: “Nhớ nhất? Là ngườitới cứu chúng ta.”
Cái gì?“Người anh nên nhớ nhất là chị Lý Yên mới đúng.”
TrươngTử Việt lại càng buồn cười: “Anh nhớ cô ấy thì có ích lợi gì với hoàn cảnh bịnhốt trong thang máy của chúng ta?”
Tôinói: “Anh đúng là không lãng mãn, chị ấy thích anh ở điểm nào không biết?”
Anhnói: “Anh sao biết được. Chuyện này chỉ có con gái mới thích hỏi thôi.”
Tôikhua lên dũng khí, hỏi: “Khi đó điều gì khiến anh quyết định kết hôn?”
TrươngTử Việt suy nghĩ một chút, nói: “Không còn ít tuổi nữa, muốn xây dựng một giađình.”
“Khôngcòn gì nữa à?”
“Vậy emcòn muốn thế nào?”
“Anhphải nói anh điên cuồng yêu chị Lý Yên, sẽ không lấy ai ngoài chị ấy, cả đờinày muốn ở bên chị ấy, chân trời góc bể, vĩnh viễn không chia cách.”
“Em đãgiúp anh giải quyết mấy lời mở đầu tiệc cưới rồi đấy.” Trương Tử Việt cười nhìntôi. Tình yêu trong suy nghĩ của anh xem ra là thứ tình yêu trai gái phi thựctế. Hơn nữa, cho dù tôi già đến mức mặt nhăn nheo như hoa cúc, anh vẫn sẽ coitôi là cái đuôi nhỏ thò lò mũi xanh năm đó.
TrươngTử Việt đột nhiên hỏi tôi: “Mân Mân thì sao? Em đã lên năm thứ ba rồi, cũng nêntìm bạn trai đi chứ.”
Tôi đỏmặt, rất mất tự nhiên: “Bây giờ còn chưa muốn.”
“Sao?Chẳng lẽ có người thương rồi hả?”
Tôi lắcđầu, nghĩ cũng không đúng, lại gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy không đúng, lại lắcđầu.
TrươngTử Việt cười: “Sao lại phức tạp như vậy? Có là có, không có là không có.”
Tôinói: “Người em thích không thích em.”
Đạikhái là giọng nói của tôi quá nhỏ, Trương Tử Việt không nghe rõ: “Em nói gì?”
Tôinghẹn lại một hơi, cuối cùng bất chấp hô lên: “Em thích một người, từ nhỏ đãthích người ấy. Nhưng người ấy không thích em, người ấy chỉ coi em là em gái,bây giờ người ấy sắp kết hôn với người khác rồi.”
Hôxong, dường như đã dùng hết tất cả sức lực, tôi ngồi bệt xuống đất, cúi đầu,không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh. Trong thang máy thật oi bức,trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như đã đặt xuống được mộttảng đá nặng nghìn cân, hít thở, tim đập, tất cả đều dễ dàng hơn nhiều.
TrươngTử Việt thật lâu không nói gì, trong thang máy tràn ngập sự im lặng làm ngườita khó thở. Đương nhiên, anh hẳn là biết người tôi nói chính là anh. Anh chỉđang suy nghĩ làm thế nào để từ chối mà không tổn thương đến tình cảm của tôi.
Tìnhcảm của tôi? Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy sự yêu mến của tôi là không tôntrọng sự thanh lịch tao nhã của anh.
“A lô!A lô!” Trong bộ đàm đột nhiên vang lên tiếng một người đàn ông, khiến hai chúngtôi giật nảy mình.
“Có mấyngười ở đó? Đều ổn cả chứ?”
TrươngTử Việt hắng giọng nói: “Ở đây có hai người, hiện nay đều ổn.”
Tôi ởbên cạnh ồn ào: “Mau đưa chúng tôi ra khỏi đây, ở đây nóng muốn chết!”
“Chờmột lát! Máy móc bị hỏng, đang sửa gấp.”
Đángghét, hỏng thật đúng lúc.
Theo lẽthường mà nói, con gái thổ lộ xong nên xấu hổ che mặt, chạy đi bằng tốc độ ánhsáng, để đối phương ở lại suy nghĩ kỹ càng ý tứ đó. Nhưng hôm nay tôi lại thổlộ trong thang máy hỏng, bị kẹt ở đây không thể đi lên cũng không thể đi xuống,không có lỗ nào mà chui. Khi đã xấu hổ đến cực điểm ngược lại không còn xấu hổnữa, đơn giản là cứ mặc kệ.
“Anh TửViệt, từ khi học cấp hai em đã thích anh. Em biết mình không đẹp, cũng khôngthông mình, không xứng với anh, vì vậy chưa bao giờ nói ra. Anh đừng cười em,dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi, em nói ra cũng không ích gì, nói ra chỉ đểtrong lòng em dễ chịu hơn một chút. Anh không cần phải trả lời em, em chỉ muốnnói cho anh biết thôi. Anh Tử Việt, em gọi anh một tiếng anh trai thì anh sẽvĩnh viễn là anh trai của em. Em hy vọng anh có được hạnh phúc mà anh mong muốn.”
Tôi nóihết, đón nhận ánh mắt của anh, cười với anh. Đương nhiên đó cũng không phải nụcười rạng rỡ như nắng xuân gì. Trong đôi mắt Trương Tử Việt ánh lên một tiasáng nào đó mà tôi không biết, không biết có phải câu nói kia của tôi khiến anhcảm động hay không. Anh im lặng một lát, rồi chậm rãi giãn đôi lông mày ra,nói: “Mân Mân, thật ra…”
Thangmáy đột nhiên sụt một cái thật mạnh. Tôi ngã lăn trên sàn thang máy, trong lòngkêu to không ổn.
“A lô,A lô…” Bộ đàm vang lên hai tiếng. Thang máy ngừng lại trong giây lát rồi rơithẳng xuống.
Trongquá trình rơi xuống nhanh như bay, tôi chỉ cảm thấy Trương Tử Việt nắm chặt taytôi.