Vì mắt bị thương nên Chu Sinh không thể đi làm được. Hoắc Thâm cũng muốn tận dụng triệt để tạo hình kì lạ của Chu Sinh để làm ra xu hướng mới nhưng dưới sự uy hiếp của Tần Hà Vũ, đành từ bỏ.
Tần Hà Vũ nhìn người đang khua khua hai tay trong không khí tìm chỗ ghế sofa để ngồi, liền nắm lấy tay cậu, dắt tới nơi. Chu Sinh lúc ngồi xuống, còn khẽ níu cổ tay áo anh.
"Cảm ơn."
Tần Hà Vũ không đáp lại, lạnh lùng giật cổ tay áo ra, vào trong bếp làm đồ ăn trưa.
Hiếm có khi anh lạnh lùng với mình như vậy, việc không nhìn được khiến Chu Sinh cũng không đoán ra tâm trạng của Tần Hà Vũ. Lại không đoán được mình sai chỗ nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đơ người lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ tivi.
Lúc Sầm Thuỷ ghé thăm Chu Sinh cũng nhận ra sự kì lạ giữa cả hai. Hiển nhiên bà biết là Tần Hà Vũ đang giận Chu Sinh, chỉ là nhìn đứa nhỏ kia, có chút nào nhận thức được chứ?
"Tần Hà Vũ, con giận Chu Sinh sao?" Sầm Thuỷ thấp giọng hỏi.
"Con không có." Tần Hà Vũ lắc đầu, nhưng biểu cảm lại bán đứng câu nói của anh.
"Mẹ đẻ ra con đó biết chưa? Nói dối với ai đó." Bà vươn tay đánh đầu con trai một cái, nhưng rồi không nói gì thêm, di chuyển ra khỏi phòng bếp.
Chu Sinh nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, băng gạc trắng quấn quanh mắt cậu khiến gương mặt nhỏ dường như thêm vẻ cao lãnh, trong trắng.
"Chu Sinh, há miệng nào." Sầm Thuỷ xiên một miếng trái cây, đút cho Chu Sinh.
Hai người ta đút ngươi ăn qua lại, khay hoa quả cũng sắp hết. Sầm Thuỷ cũng đã soạn xong lời của mình.
"Chu Sinh, lần này thằng Vũ nó giận thật đó."
"Ai cơ ạ?" Chu Sinh ngạc nhiên quay sang.
"Thằng Vũ."
"Ai làm anh ta giận sao?" Đầu nhỏ khẽ nghiêng, bên môi cảm nhận được có gì đưa tới, liền há miệng ngậm lấy.
"...Con đó." Sầm Thuỷ bất lực hô lên.
"Con có làm gì đâu."
"Mẹ nghe bảo con tự lấy ớt xát lên mắt cho cảnh quay phải không?"
"Phải ạ. Vì cảnh quay đó con mãi không quay ra. Muốn chân thực nhất thì phải đánh đổi, thầy dạy diễn nói thế mà."
Chu Sinh cảm thấy việc mình tận tâm với đam mê, dù là chút này đã là gì. Cậu cũng biết chừng mực, chỉ xát vào phần bọng và khoé mắt, sẽ không xát trực tiếp. Kiến thức thường thức, thanh niên vẫn là biết.
"Nhưng mà con cần gì phải tự mình làm khổ mình thế chứ?" Sầm Thuỷ thở dài. "Phương pháp đó rất nguy hiểm, trong đoàn phim cũng phải có mấy cái như đạo cụ hỗ trợ chứ? Không thì kính áp tròng cũng được. Mắt đỏ, không nhất thiết phải xát ớt đâu."
Chu Sinh yên lặng lắng nghe. Cặp chân mày khẽ nhíu, hình như đang bối rối.
Sầm Thuỷ thấy có tác dụng liền tiếp tục nói.
"Mẹ biết con yêu thích diễn xuất, nhưng thân thể của bản thân phải là trên hết. Con hiện tại tự mình làm mình tổn thương, không chỉ con đau, Tần Hà Vũ sẽ đau. Mà mẹ cũng sẽ đau."
"Tại sao con bị thương, mọi người lại bị đau?" Đầu nhỏ không hiểu hỏi lại.
Sầm Thuỷ im lặng trong một chốc. Chu Sinh lớn lên trong sự cô quạnh nên nếu như cậu bị tổn thương, sẽ chỉ có bản thân cậu chịu điều đó. Người xung quanh sẽ không ai quan tâm.
"Vì chúng ta đều yêu thương con mà."
Lỗ tai Chu Sinh hơi giật giật. Dường như cậu rất ngạc nhiên với câu trả lời này.
"Khi người ta yêu thương nhau, một người bị đau, người còn lại cũng sẽ không dễ chịu. Vì họ coi người kia là chính bản thân mình."
"Tần Hà Vũ yêu con nên mới cảm thấy đau sao? Anh ta đau nên anh ta tức giận với con sao? Vậy chẳng phải vô lý ư? Rõ ràng là anh ta đau, lại đi trút giận lên con."
Lời buộc tội ngây ngô này thành công chọc cười Sầm Thuỷ. Bà xoa xoa đầu Chu Sinh, tiếp tục nói.
"Vậy bây giờ nhé, nếu như con sinh ra một đứa bé, đứa bé đó tự mình chơi dao, cắt vào da. Con sẽ xót chứ?"
Chu Sinh lại nhíu mày, cậu bị cắt còn thấy đau. Quả Quả là con nít, là quả từ trên người cậu rơi xuống. Cậu cũng sẽ xót. Dù sao mất công nuôi dưỡng lâu như vậy, lại bị sứt mẻ.
"Sẽ xót lắm." Thanh niên thấp giọng nói.
"Chính là nó đấy. Mẹ sẽ thấy xót con, y như con thấy xót đứa bé vậy."
"Tần Hà Vũ cũng thế sao?"
"Phải đấy."
Lần này Chu Sinh yên lặng, cậu nghiêng người, muốn gối lên đùi Sầm Thuỷ như mọi khi. Sầm Thuỷ cũng không ngăn cản, để cậu nằm đó. Cả hai ngồi chờ cơm trưa.
Đến tối, lúc đi ngủ, Chu Sinh nghe thấy bên cạnh có tiếng loạt xoạt, liền vươn tay, muốn bắt lấy Tần Hà Vũ. Nhưng mà với mãi chẳng thấy gì cả.
"Tần Hà Vũ? Tần Hà Vũ?"
Tần Hà Vũ đã ngồi ở đầu giường, thấy cậu khua khoắng tay lại không chạm được vào mình. Tự dưng muốn giận thật lâu, không đáp lại Chu Sinh.
"Tần Hà Vũ, anh đâu rồi? Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì làm anh đau, nhé?" Chu Sinh chật vật bò dậy, muốn di chuyển tới chỗ Tần Hà Vũ.
Chỉ là bị bịt mắt hạn chế tầm nhìn, không thấy được đường đi. Chân bị vướng vào chăn, cứ thế ngã ụp xuống đệm giường, doạ cho Tần Hà Vũ cũng hoảng.
"Đã không thấy đường thì nằm yên đi." Tần Hà Vũ nâng người dậy, tức giận hét.
Chu Sinh vừa ụp mặt xuống giường, cảm giác mất thăng bằng sau đó ngã xuống luôn khiến người ta sợ hãi. Sau đó lại bị mắng.
Này là lần đầu tiên Tần Hà Vũ lớn tiếng với cậu, cũng mắng như thế. Có cảm giác tim như ai đó bóp một cái, vừa nhói vừa đau, uỷ khuất không thôi.
Tần Hà Vũ hét xong cũng phát hiện ra mình vừa lớn tiếng, chột dạ buông người ra, muốn đi ra ngoài. Nhưng mà Chu Sinh đã nhanh tay nắm được tay áo anh.
"Đừng đi mà. Đừng bỏ tôi mà."
Băng gạc quấn quanh mắt thiếu niên màu dần đậm lên vì nước mắt. Chu Sinh khóc rồi.