Tần Hà Vũ nhìn bệnh viện trước mắt, tiếng xe cấp cứu ò e í e đi từ cổng bệnh viện đang ngày càng tới gần.
Từ lúc anh đánh mất con trai ở bệnh viện, nơi này đối với Tần Hà Vũ chính là một nỗi ám ảnh. Gác lại tâm trạng nặng trĩu, Tần Hà Vũ theo địa chỉ ghi trên giấy mà tiến vào bên trong bệnh viện.
Không khó để tìm ra phòng bệnh của Chu Sương. Vì trận tai nạn kinh hoàng mấy tháng trước, tới hiện tại Chu Sương vẫn chưa thể đi lại bình thường, ở tại bệnh viện điều trị đã mấy tháng.
Tần Hà Vũ tiến tới, tự kéo cho mình một chiếc ghế ngồi. Động tác này của anh thu hút sự chú ý của Chu Sương. Đồng tử của cô ta lúc thấy anh thì thoáng động, hẹp lại đầy sợ hãi. Nhưng chỉ là chốc lát.
"Anh tìm tôi có việc gì? Hay là thằng anh trai của tôi kêu anh tới xử lý tôi như nó xử lý mẹ?"
Tần Hà Vũ không đáp ngay, anh đưa ra mấy tấm ảnh, đều là hình ảnh tin nhắn mà Chu Sương thuê người mua hoa, cho thuỷ tinh vào bên trong. Chu Sương chỉ lướt qua liền biết chuyện không giữ được.
Cô ta vo tròn mấy tờ giấy lại, thảy vào sọt rác chân giường. "Có chuyện gì?"
"Làm một Alpha, tôi biết một Alpha có thể làm gì." Tần Hà Vũ không quan tâm đám giấy bị vứt đi.
Không phải tự nhiên Alpha lại được cả xã hội coi trọng. Và cũng không phải tự nhiên, Chu Sương từ sau khi cha hờ vào tù, công ty phá sản, mẹ đẻ vào trại tâm thần, vẫn có thể chi trả số viện phí khổng lồ đến tận lúc này.
"Cô có biết, cảm giác tuyệt vọng nhất của một Alpha là gì không?" Nói rồi, anh nhìn thẳng tới chỗ Chu Sương. "Chính là tận mắt, chậm rãi cảm nhận, bản thân không còn là Alpha nữa."
Chu Sương liếc tới Tần Hà Vũ, cả hai không ai phóng thích phormone thuộc về Alpha nhưng khí thế của những người trên đỉnh xã hội khiến ai nấy trong phòng đều phải ngoảnh đầu.
"Không có cách nào..." Chu Sương gằn từng chữ, vết sẹo trên mặt khiến cô ta trở nên dữ tợn. "...có thể loại bỏ gen Alpha của một Alpha cả."
"Vậy là mẹ cô chưa kể cô nghe sao?" Tần Hà Vũ nhìn Chu Sương lần nữa. "Không sao, để cô chậm rãi cảm nhận cũng không có gì cả. Coi như đây là lời cảnh cáo của tôi đi. Nếu như cô lại hãm hại Chu Sinh, coi chừng mạng chó của cô đấy. Xã hội pháp trị coi trọng Alpha, coi trọng Omega, nhưng không chắc sẽ coi trọng Beta."
Nói rồi anh quay lưng rời đi. Phía sau, Chu Sương đang hoảng sợ mà gào lên.
"Tao là Alpha! Tao là Alpha! Tần Hà Vũ, mày quay lại đây! Mày đã làm gì tao? Tao là Alpha! Alpha cao quý!"
Tần Hà Vũ không quan tâm lời gào thét của cô ta, lúc ra khỏi phòng bệnh còn gật đầu chào hỏi y tá đang bước trên hành lang. Bên ngoài, trời vẫn đang trong xanh đầy tươi đẹp. Thời gian đã là giờ nghỉ buổi sáng.
Anh đánh tay lái ô tô, đi mua trà sữa, lại ghé qua phim trường nơi Chu Sinh đang quay. Cảnh quay hiện tại đang là một màn luyện tập giữa các đệ tử trong tộc. Chu Sinh đứng giữa đoàn người, trên tay là chiếc kiếm gỗ, tập tung đòn chém.
Không biết đã quay bao lâu, trên người thanh niên đều là mồ hôi, bộ dạng mệt mỏi không thôi. Khiến cho Tần Hà Vũ lòng đều đau.
Hoắc Thâm cùng Trương Nhật thấy Tần Hà Vũ, còn chưa kịp chào hỏi đã bị anh đưa chìa khoá để đi lấy trà sữa. Lúc đạo diễn phát giác ra anh, Tần Hà Vũ đã đứng đó cả mười phút.
"Tần ảnh đế ghé thăm người thương sao?" Đạo diễn nhớ tin tức mấy hôm trước, bắt tay xong liền trêu ghẹo.
"Mọi người vất vả rồi." Tần Hà Vũ mỉm cười với đạo diễn. "Tôi có mua ít trà sữa, hy vọng mọi người không chê."
Mọi người vừa được nghỉ, nghe được lời này liền hô lên vui sướng. Trương Nhật và Hoắc Thâm cũng trở lại, trên tay đều là túi trà sữa to bự. Mọi người nhanh chóng tiến lại kiếm phần.
Chu Sinh ham vui cũng muốn chạy lại thì bị Tần Hà Vũ níu lại. Anh đưa chiếc túi trong tay lên, đặt vào tay cậu.
"Bên cửa hàng trà sữa có mẫu ly đặc biệt, tặng em."
Bên trong túi bóng là một chiếc cốc màu đỏ điểm xuyết kim tuyền quanh thành cốc. Ở giữa là logo hình chú hươu kéo cây thông và tên của quán. Hình ảnh này khiến người ta không khỏi liên tưởng tới giáng sinh.
Chu Sinh cầm lấy cốc trà sữa, cảm giác ấm từ chiếc cốc toả ra, khiến cho mấy đợt gió thổi tới tấp cũng trở nên không còn lạnh nữa.
Đổng Khiết Chi cầm được ly của mình liền thấy được hai người đang đứng cạnh nhau, Chu Sinh ngậm ống hút, uống phần trà sữa trong cốc của mình. Có thể vì là cốc nhiệt, nên khi cậu uống đến đâu, phần thành cốc chuyển dần thành màu trắng đến đó. Trông như thể là tuyết rơi vậy.
"Chu Sinh, em lấy ở đâu được cái cốc đẹp vậy?" Đổng Khiết Chi tiến lại, hâm mộ không thôi. "Chẳng lẽ của Tần ảnh đế mang qua sao?"
Tần Hà Vũ khẽ mỉm cười gật gật đầu. Nhận được tiếng cảm thán của Đổng Khiết Chi.
"Aww, Tần ảnh đế cũng quá chu đáo rồi. Còn chuẩn bị cốc riêng cho em ấy. Quả nhiên là vợ chồng son."
"Khiết Chi không phải cũng có người yêu rồi sao? Mẫu cốc này có bán, cô kêu người yêu mua một chiếc là được." Tần Hà Vũ đáp lại.
"Anh đừng có nghe mấy cái báo lá cải đó nói. Tôi vẫn độc toàn thân, ai da, chẳng biết qua năm có thoát được lời nguyền ế ẩm này không nữa."
"Người đẹp như Đổng Khiết Chi, có ai mà không thích đâu chứ?" Trương Nhất Vũ cầm ly trà sữa của mình tiến lại. "Tần ảnh đế, nếu cậu đã qua, không bằng thị phạm một chút cho chúng tôi đi."
"Nếu như có thể giúp thì tốt quá." Tần Hà Vũ mỉm cười.
...*************...
Tiểu kịch trường lúc mua trà sữa:
Nhân viên bán trà sữa: Xin chào, ngài muốn lựa loại trà sữa nào ạ?
Tần Hà Vũ: Tôi cũng không biết nữa. Lấy 150 cốc trước đi. Hình như vẫn ít. Lấy 300.
Nhân viên bán trà sữa: Số lượng khá nhiều, ngài chắc là sẽ đặt chứ.
Tần Hà Vũ: Có. Thanh toán giúp tôi. (Chú ý tới chiếc cốc ở tủ kính) Cốc này có bán không?
Nhân viên trà sữa: Đó là sản phẩm trưng bày cho sản phẩm sắp tới nên chúng tôi không bán ạ. Phiền ngài quay lại vào đầu tháng sau nhé.
Tần Hà Vũ: Không, tôi sẽ lấy nó. Gọi quản lý ra đây đi, tôi muốn nói chuyện.
Tác giả: Lấy tiền đập người, mua đồ đi nịnh vợ.
Dạo gần đây, chương nào cũng trên 1100 từ, bảo bảo rất giỏi, cầu donate like, quà, vote. Đừng donate xu. Xin đấy, đừng.