Chu Sinh tiến vào bên trong xe, nhất thời cả người chìm trong mùi thơm ngào ngạt, đem người cậu thoải mái đến độ thở hắt ra.
Xe bắt đầu lăn bánh, không ai nói với ai cái gì. Một người chuyên tâm nghỉ, một người chuyên tâm hít.
Lúc dừng lại thì đã là chuyện nửa tiếng sau. Tần Hà Vũ mở mắt, cảm giác vẫn còn say nhưng đã thanh tỉnh được đôi chút, cũng nhận ra được điều khác lạ.
Biểu hiện của anh giống như kỳ phát tình đã tới vậy.
Phàm là Alpha hay Omega đều sẽ có kỳ phát tình, khoảng ba tháng một lần. Thời kỳ này bọn họ sẽ rất nhạy cảm, phormoon cũng phát tứ tung không kiểm soát được. Omega phát tình sẽ thu hút Alpha, và ngược lại.
Kỳ phát tình của Tần Hà Vũ đã qua hai tháng trước, lúc này không thể tự dưng lại phát tình được. Chỉ có thể là vì bên cạnh anh có một Omega phát tình, đem Alpha cưỡng chế đi vào kỳ phát tình cùng.
"Cậu chu kỳ lần cuối là tháng mấy?" Tần Hà Vũ mở máy thông mùi trong xe, đem tay che chắn mũi.
"Chu kỳ gì cơ?" Chu Sinh hoàn toàn không hiểu gì cả hỏi lại.
Tần Hà Vũ lại cho là cậu giả ngốc, tức giận không thôi, trực tiếp rời xe, đóng lại gấp. Chu Sinh muốn đi ra nhưng bị khoái lại, ngoan ngoãn ngồi bên trong ngơ ngác.
Thấy cậu thành thật như vậy, Tần Hà Vũ đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nếu như cậu muốn quyến rũ anh, hiện tại không phải nên kịch liệt đòi mở cửa ra hay sao. Tự dưng lại ngoan ngoãn như vậy, Tần Hà Vũ không đoán được thanh niên có ý gì.
Dù có ý gì, bọn họ đều cần phải uống thuốc ức chế trước đã. Tần Hà Vũ lên nhà tìm thuốc, lại phát hiện chỉ có thuốc cho Alpha chứ không có cho Omega. Ngược lại nhiều thêm mấy cái bao cao su và thuốc tránh thai. Xem qua, rất giống như điều mẹ của anh có thể làm.
Hiện tại quanh đây cũng không biết có chỗ nào bán thuốc không, Tần Hà Vũ chỉ có thể uống thuốc trước, sau đó tối nay để Chu Sinh ngủ trong xe.
Lúc mang chăn mền xuống, cửa xe vừa mở, mùi bên trong đủ khiến cho anh muốn mất lý trí. Nếu mùi nồng hơn chút , đừng nói là thuốc, có dây xích chỉ sợ cũng không cản lại được.
"Tối nay cậu ngủ trong xe đi. Kỳ phát tình tới còn đi linh tinh, cũng không sợ gặp lưu manh."
Nói xong liền muốn đóng cửa xe. Nhưng mà Chu Sinh đã nhanh hơn, chui ra được khỏi xe, đứng trong hầm ngạo nghễ.
"Tôi muốn nằm trên giường, không thì cũng phải là ghế sofa chứ. Anh định ngược đãi người bệnh sao?"
Chu Sinh còn tưởng giống như trong phim, nam chính lên nhà trước, thu dọn nào là đồ đạc rơi vãi, bát đĩa chưa rửa. Ai ngờ được Tần Hà Vũ lên xong liền xuống, còn mang theo chăn gối, đòi cậu ngủ trong xe.
Sao có thể chứ? Cậu rất mong đợi được ngủ trong một căn phòng đầy mùi thơm đó.
Tần Hà Vũ bị quấy đến đau đầu, thuốc lại cứ như không có hiệu quả, cảm giác thôi thúc tràn đầy bên trong cơ thể.
"Cậu dám lên tôi liền h*ếp cậu đấy." Anh tức quá, hét lên.
Hai mắt Tần Hà Vũ đỏ lừ đáng sợ, dường như sắp ăn tươi nuốt sống thanh niên trước mắt.
"Không phải chỉ là h*ếp thôi sao, sướng thì kêu mà đau thì chịu."
Lời Chu Sinh nói ra quá "độc đáo", nhất thời Tần Hà Vũ cũng không kịp phản ứng lại. Cái gì mà sướng thì kêu mà đau thì chịu? Cậu ta... lại còn ******* như vậy sao? Quả nhiên là người không ra gì.
Tần Hà Vũ còn đang ngẩn người, Chu Sinh đã bấm thang máy. Còn vẫy anh lại bấm tầng lầu.
Tần Hà Vũ tức giận muốn nhốt cậu ta ở dưới đây nhưng bên ngoài, một chiếc xe tiến vào. Anh sợ kia là một Alpha, vậy không phải đây là gây hoạ sao. Cuối cùng thoả hiệp đem cậu ta lên nhà. Hạ sách chỉ có thể đem người nhốt lại là tốt nhất.
Không gian thang máy không nhỏ, nhưng cũng chẳng tính là rộng. Phormone bên mũi chỉ có đậm hơn chứ không nhạt đi. Chu Sinh thì như chẳng có gì xảy ra, Tần Hà Vũ thì cảm thấy bản thân đã qua mấy giờ rồi.
Cửa nhà mở ra, Tần Hà Vũ kéo người vào trong phòng sách, đẩy vào, lại khoá cửa lại, hoàn toàn không cho Chu Sinh cơ hội phản kháng.
Chu Sinh còn chưa ngửi đã mùi bên ngoài phòng khách, đã bị nhốt ở đây. Dù sao nơi này mùi cũng đậm, cậu an tĩnh qua băng ghế dài ngồi, hoàn toàn không la hét gì cả.
Tần Hà Vũ thấy cậu không la hét thì lại sợ hãi. Anh cảm thấy tối nay bản thân bị rượu vào đầu rồi. Tự dưng nóng đầu đi rước Chu Sinh về, lại đem cậu ta lên nhà, lại quẳng vào thư phòng. Hiện giờ yên tĩnh như thế, không phải bị ném mạnh quá, đập đầu vào đâu rồi chứ?
Nhân sinh Alpha lần đầu tiên thấy bế tắc như này.
Tần Hà Vũ cầm chăn gối, nhủ lòng chỉ nhìn chút thôi, không phải bản thân đang lo sợ hay quan tâm Chu Sinh. Cạch tiếng mở cửa liền thò đầu vào nhìn. Rõ ràng là nhà của mình lại như thể đang đi ăn trộm.
"Cám ơn."
Tần Hà Vũ giật mình nhìn xuống. Chu Sinh ngồi ngay sát gần cửa để nghe tiếng bên ngoài rõ hơn. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Hà Vũ, nắm lấy chăn và gối, kéo xuống.
"Cậu... Ngoan ngoãn ngủ cho tôi." Tần Hà Vũ nói như thể hét lên.
"Phòng tối, sợ ma." Chu Sinh dối lòng nói.
"Tôi bật điện."
"Phòng không có giường, ngủ cứng lưng."
"Là cậu bảo ngủ ở ghế cũng được."
"Vậy tôi có thể ở phòng khác không?"
"Chỉ có phòng này thôi."
"Không phải còn phòng anh sao."
"Nằm mơ." Tần Hà Vũ nói, nói xong liền đóng sầm cửa lại, tiếng ổ khoá kêu lách cách.
Chu Sinh nhìn ổ khoá trước mắt, lại nhìn chăn trước mặt. Sau đó, liền kiếm được một đoạn dây thép chỗ bàn ghế.
"Tri thức nhân loại thật kỳ diệu." Mày mò đến nửa đêm, Chu Sinh dựa theo ký ức nguyên chủ, mở được cửa thư phòng. "Đồ ăn ngon, ta tới đây."
********************
Tiểu kịch trường:
Tần Hà Vũ: Sắc lang đang lăm le tôi.
Tần Hà Vũ tương lai: Hôm nay sắc lang cũng không tới.