Vương Đình nhìn số liệu bên ban quản lí các trang thông báo, miệng đều cười đến toét mang tai. Một tập chương trình đã có thể mang lại lợi nhuận bằng một tuần kinh doanh của công ty. Chủ tịch quả nhiên là kho vàng di động.
"Chủ tịch cho gọi giám đốc lên văn phòng ạ." Thư ký cúp điện thoại nội bộ, nói với Vương Đình.
"Nhất định là gọi lên để khen tôi." Vương Đình tràn đầy tự tin, chỉnh quần áo lên tầng trên.
Thế nhưng thứ anh ta nhận được lại là tâm trạng âm u của Tần Hà Vũ. Vương Đình nhạy bén nhận ra, nhưng mà không chạy kịp.
"Thuỷ quân của anh đâu cả rồi? Sao toàn thảo luận về tôi thế này?"
Tần Hà Vũ bắt đầu hỏi tội. Tuy rằng anh đã lường được việc fan của mình sẽ phủ sóng, nhưng mà có thuỷ quân điều khiển dư luận, lại thêm mấy người comment dạo, sao lại không thấy xuất hiện tí gì chứ?
"Mấy cái bài khen thì lúc nào mà bị người ta lơ." Vương Đình gãi đầu. "Thứ cộng đồng mạng cần là drama, càng toxic, càng nhiều người theo dõi."
"Vậy tôi cho Chu Sinh đánh anh nhé? Đảm bảo đủ lên hot search mấy tuần liền."
"Chủ tịch à, toxic tôi bảo không phải kiểu đó. Anh xem này."
Nói rồi Vương Đình lao tới chỗ máy tính bào chữa. Mảng truyền thông phải nắm bắt được tâm lý khán giả. Hiện tại đâu đâu cũng là thảo luận về Tần Hà Vũ, bài khen Chu Sinh, dân mạng đều coi là vuốt mông ngựa. Mà bài chê thì lại chẳng có cơ sở để chê, chính là nhắm mắt nói bừa, bị dân mạng coi là phế phẩm không cần quan tâm.
"Chi bằng nhân tập một chương trình mới ra mắt, để cho một người viết một bài đầy chuyên môn về Chu Sinh, lại phân tích qua lại xào độ hot. Như thế thì sự hiện diện của Chu Sinh sẽ được đẩy lên cao, người qua đường cảm thấy có lý sẽ đồng tình bên dưới, cũng khắc ghi thêm."
"Này là con dao hai lưỡi, anh cũng biết mà." Tần Hà Vũ nhíu mày. "Tốt thì Chu Sinh được đẩy lên đầu, có thêm fan thương xót, thu hút được hào quang tôi mong muốn. Mà hại thì có thêm anti, người bên công ty khác nhảy vào hắt nước bẩn."
"Trong giới giải trí, làm gì có ai không có anti và chưa bị hắt nước bẩn bao giờ." Vương Đình cảm thấy như đang nghe câu chuyện cười. "Vả lại, sau tập một này, anh cũng không có tham gia vào các tập kế, khách mời cũng chưa quyết định được. Độ hot sau này, không thể chỉ dựa mỗi vào tập một chứ? Chu Sinh cũng cần phải tự mình gánh vác chương trình tạo lên thương hiệu, đâu thể cứ dậm chân tại chỗ được."
Tần Hà Vũ thở dài ra một hơi, cuối cùng anh vẫn để Vương Đình thực hiện kế hoạch trên. Anh vừa muốn bảo vệ Chu Sinh, vừa muốn cậu được tận hưởng những điều mới mẻ nhất trên đời này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên thông báo, bên kia đầu dây là Hoắc Thâm. Tần Hà Vũ nhấc máy, còn tưởng Chu Sinh muốn nói gì tới mình, không nghĩ tới lại nghe Hoắc Thâm nói Chu Sinh đánh người.
Chính là đánh người đó. Một Omega mềm yếu nhưng mà đánh người ta đến bầm dập, Hoắc Thâm cũng bị doạ sợ. Trương Nhật đã giữ người lại, không dám buông tay. Sợ lơi lỏng liền để người chạy qua kia đánh đập.
"Đầu đuôi như nào, sao lại đánh người?" Tần Hà Vũ nhíu mày lo lắng, anh vội rời khỏi phòng đi bấm thang máy.
"Không biết nữa." Hoắc Thâm đáp lại. "Mấy phút trước hai người còn chưa biết nhau, tôi rời đi nghe cuộc điện thoại, quay lại liền thấy Chu Sinh đánh người bầm dập."
"Anh đưa Chu Sinh vào phòng nghỉ đi. Cẩn thận đám nhà báo. Bên kia là người của công ty nào?"
"Tôi đang tìm hiểu. Nhưng mà xem chừng không phải bên yếu thế."
"Anh liên hệ quản lý của người kia, thương lượng trước. Đừng quên hỏi Chu Sinh đầu đuôi câu chuyện. Nếu như là bên đó sai trước, chúng ta tuyệt đối không nhân nhượng."
Hoắc Thâm đáp ứng liền cúp máy, lại gửi định vị cho Tần Hà Vũ để anh lái xe qua. Chu Sinh bị Trương Nhật giữ yên một chỗ, hoàn toàn không có biểu hiện gì lạ. Biểu cảm như thế người hung hăng như vừa rồi không phải cậu vậy.
"Chu Sinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Hoắc Thâm cất điện thoại, hỏi.
"Tên kia chết chưa?"
"... Chưa chết. Mới hấp hối thôi."
"Vậy để tôi đi đấm anh ta thêm." Chu Sinh động đậy, toan rời đi.
"Tiểu tổ tông ơi, cậu ngồi yên giúp tôi với." Trương Nhật khóc không ra nước mắt, kìm người lại.
"Chu Sinh, hiện tại cậu là người của công chúng, không thể hành động lỗ mãng như vậy được. Cậu có biết hành động vừa rồi ảnh hưởng không chỉ tới sự nghiệp của cậu, mà còn ảnh hướng tới danh tiếng Tần chủ tịch và công ty không?"
Chu Sinh bĩu môi, quay lưng không nói gì cả. Hoắc Thâm nhìn như này còn không hiểu cậu muốn đánh bài giận lẫy sao? Cậu ta tưởng mình là con nít đấy à? Lại còn giận ngược.
Hoắc Thâm tức giận rời phòng đi thương lượng với bên kia trước. Bỏ lại Trương Nhật với Chu Sinh trong phòng.
Trương Nhật nhìn thanh niên trẻ tuổi nằm ườn trên bàn trang điểm, vẫn là nói thêm đổi phương thức một chút.
"Chu Sinh, tên kia làm gì cậu sao? Cậu nói đi, nếu đúng, tôi cùng cậu đi tìm công đạo."
Chu Sinh liếc mắt sang nhìn Trương Nhật, cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Hắn ta sờ mông tôi."