Chu Sinh đối với diễn xuất biểu hiện yêu thích, nhưng mà so với những người khác đều là dạng thường thường. Cậu không thích bay nhảy nhưng mà lại thực hiện rất tốt các yêu cầu của thầy dạy nhảy.
"Có thể là thân thể Omega nên sẽ mềm mại hơn chăng." Trương Nhật cầm nước và khăn lông đứng rỉ tai Hoắc Thâm.
"Nếu như ở lớp người mẫu, cậu ta được một góc thì tốt rồi." Nhắc tới Hoắc Thâm lại đau đầu.
Chu Sinh không phải dạng người có nhan sắc tuyệt trần hay nổi bật giữa đám đông. Cậu chỉ dừng ở mức ưa nhìn, ngũ quan thường thường, thậm chí minh tinh tuyến mười tám có người còn đẹp hơn cậu. Chưa kể khí chất của Chu Sinh giống như đều cô đọng ở tuổi mười tám, thay đổi quần áo xong vẫn chỉ là dáng vẻ của thiếu niên mười tám. Việc này đối với công việc người mẫu cần độ linh hoạt rất khó khăn.
Mà điều khó khăn nhất, Chu Sinh nói đi đứng như người mẫu quá đau chân, cậu không tập.
Hoắc Thâm bất lực từ dỗ dành sang năn nỉ, anh ta không dám đe doạ, chỉ đành gọi cho Tần Hà Vũ xin anh thuyết phục Chu Sinh. Kết quả Tần Hà Vũ thuyết phục ngược lại Hoắc Thâm.
"Quảng cáo đồng phục trường học không phải đang có mấy cái sao? Vừa vặn mang người qua luôn đi."
"Cái gì? Phát triển lâu dài? Qua năm nay em ấy còn muốn chơi không còn chưa biết, anh mong chờ lâu dài?"
Hoắc Thâm cúp máy, bất lực nhìn thầy giáo, sau đó nói chỉ cần dạy Chu Sinh cách đi đứng, tránh bị nhà báo chụp rồi đăng tin lá cải là được. Lớp người mẫu cũng không cần học nữa, cho cậu đi thực tế luôn.
Chu Sinh lúc nghe mình có lịch đi chụp ảnh thì ngạc nhiên không thôi. Cậu biết bản thân còn chưa debut, hôm qua Vương Đình còn chạy qua hỏi cậu muốn họp báo debut ở nhà hàng hay trực tiếp ở công ty, muốn mời ảnh đế, ảnh hậu của công ty đến chúc mừng toạ trấn không.
"Là ảnh chụp cho thương hiệu trang phục nhỏ thôi. Vậy nên để cậu qua chụp mấy tấm là được."
Hoắc Thâm lái xe tới, là kiểu xe bốn chỗ công vụ quen thuộc của công ty. Ba người, Chu Sinh, Hoắc Thâm và Trương Nhật đi tới chỗ đối tác đang đợi.
Thương hiệu đồ hôm nay Chu Sinh ghé chụp là thương hiệu đồ cho những người trẻ tuổi với phong cách lạnh lùng. Một chiếc quần jean rộng, một cái áo ngắn tay rộng, một đôi giày hầm hố. Tất cả là những thứ Chu Sinh chuẩn bị mặc lên.
"Có cảm giác như trẻ em mặc nhầm đồ người lớn vậy." Trương Nhật vừa chỉnh lại quần áo cho Chu Sinh vừa buồn cười.
Đặc điểm chung của đám đồ này đều là rộng, Chu Sinh nhìn chiếc mũ len đặt trên bàn, vẫn là không kìm được mà hỏi.
"Thời trang phang thời tiết sao? Hiện tại ngoài kia trời đang nóng mà."
Hoắc Thâm không nói gì cả, anh ta đúng hơn là chả biết nói gì. Bên đối tác lại rất ưng tạo hình của Chu Sinh, nhiếp ảnh còn khen mấy câu cậu khiến anh ta rất có cảm hứng chụp ảnh.
Chu Sinh càng thêm không hiểu suy nghĩ của con người, khoác bao bố lên người thì có gì đẹp chứ?
Buổi chụp ảnh là ở một con phố đi bộ, thời tiết buổi chiều ven sông rất mát, nhiều người đi lại, có cả người trượt ván nữa. Nhiếp ảnh gia cầm máy quay, đưa tới cho Chu Sinh đạo cụ quay, một chiếc ván trượt.
"Cậu biết trượt ván chứ?"
"Không biết." Chu Sinh lắc đầu đáp ngay tắp lự.
"Trong hợp đồng không có yêu cầu phải biết trượt ván." Hoắc Thâm nhíu mày nhắc nhở.
"Tôi thấy nếu thêm đạo cụ này sẽ ngầy hơn thôi." Nhiếp ảnh gia chẹp miệng. "Thôi, cậu đứng trên ván trượt là được. Hôm nay gió to, ít ra có thể tạo hiệu ứng di chuyển. Phải, cẩn thận chút."
Chu Sinh đứng trên ván trượt, cảm giác bốn chiếc bánh xe cứ trượt qua lại lắc lư, nhưng chỉ được một lát liền quen. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh góc chụp, dù sao cũng không có đèn chiếu sáng, phải tranh thủ lúc ánh hoàng hôn còn mà chụp.
"Phải, chống một chân xuống, như đang bước xuống, khuỵ chân trái đi. Đúng rồi. Cậu ôm ván trượt đi, kiểu xách cơ, không phải kiểu bế em bé."
"Tốt."
Hoắc Thâm chú ý trên điện thoại, dù sao này không phải nhãn hàng lớn, việc quảng bá ra sao thì còn tuỳ vào đối tác, yêu cầu không quá lớn, có thể tuỳ tiện làm. Người mới như Chu Sinh, nhiếp ảnh gia bảo làm gì thì làm đó là được.
Chụp suốt nửa tiếng đồng hồ, đến tận khi mặt trời lặn chỉ còn một nửa trên mặt sông mới tạm ngừng. Hoắc Thâm nhìn cảnh sắc phố đi bộ ven sông, đầu óc nảy số, vẫy với nhiếp ảnh gia.
"Phiền cậu chụp một bức giúp tôi, như này, như này."
Nhiếp ảnh gia nghe thấy ý tưởng, cũng gật gật đầu đáp ứng, chụp thêm một bức. Công việc chụp ảnh hôm nay cũng xem như là xong rồi.
Chu Sinh ngồi xe trở về công ty, Tần Hà Vũ đợi cậu ở phòng Chủ tịch, nghe được là người về rồi liền bỏ công việc lại.
Vương Đình làm nhiệm vụ người báo tin xong liền bị vứt bỏ, đau thương trở lại phòng làm việc của mình, tiếp tục lên kế hoạch debut.
"Hôm nay đi chụp ảnh thế nào? Có ai làm khó em không?" Tần Hà Vũ mở cửa xe cho Chu Sinh, ân cần hỏi.
"Không có. Chỉ là cười nhiều quá, đau cơ mặt rồi. Đứng cũng lâu lắm." Chu Sinh hồi tưởng lại, sau đó than vãn.
"Vậy lần tới tôi bảo Hoắc Thâm tìm mấy nơi chụp trong studio. Trong studio thì có thể ngồi, cũng có máy lạnh, không lo mỏi chân hay nóng."
"Sau này đi quay phim, có phải cũng ra ngoài không?" Đột nhiên Chu Sinh nhớ tới điều này.
"Phải, nhưng đi quay phim sẽ có lán riêng để nghỉ ngơi. Nhưng cũng nhàn cả."
Tần Hà Vũ không hề hay biết, vì anh có thiên phú, đều là quay từ một đến hai lần là sẽ qua các cảnh quay, tiến độ làm việc rất tốt. Cũng nhờ thế thường không bao giờ phải làm thêm hay chờ đợi. Tất nhiên là sẽ nhàn.
Chỉ là tội cho Chu Sinh, cứ thế ngây ngô tin tưởng rồi.