Tần Hà Vũ phát hiện ra gần đây Chu Sinh rất thích tự mình trò chuyện với mình, thi thoảng sẽ sờ bụng mình rồi cười khúc khích. Điều đầu tiên anh nghĩ tới, chính là cậu bị tự kỉ rồi.
Nhưng mà Sầm Thuỷ qua thăm hai người, nghe xong vấn đề liền hiểu Chu Sinh bị sao.
"Nói chuyện với thai nhi á?" Tần Hà Vũ như nghe câu chuyện gì đó buồn cười lắm, đến giấy tờ trên tay cũng rung lên.
"Chu Sinh, đứa nhỏ này hồn nhiên, con cười nhạo nó cái gì chứ?" Sầm Thuỷ vươn tay đánh đầu con trai.
"Nhưng mà một cái thai vừa qua thai kì đầu tiên thì nghe được cái gì chứ? Cậu ấy chỉ đơn thuần rảnh rỗi nên ảnh hưởng tâm lí thôi."
Tuy vậy Tần Hà Vũ vẫn chiều Chu Sinh, anh buổi tối sẽ cùng cậu xoa bụng (với tuýp kem chống rạn) và trò chuyện (đưa tai nghe, mở nhạc cổ điển) với thai nhi bên trong. Chu Sinh dường như rất hài lòng, đến lúc ngủ cũng mỉm cười.
Sầm Thuỷ chỉ cho rằng cảm giác thực sự được làm mẹ khiến cho hormone của Chu Sinh cảm thấy vui vẻ thôi. Dù sao hiện tại cậu không còn bị nghén hành hạ, cơm ăn no, có đủ điều kiện vật chất, tinh thần thoải mái liền không cảm thấy áp lực.
Tần Hà Vũ đồng ý với điều này của bà, bản thân hiện tại có mẹ làm lá chắn, ngang nhiên nhận lương công ty nhưng làm biếng.
Nhưng rất nhanh, Tần Hà Vũ đối với tâm tình tốt lên của Chu Sinh cảm thấy kì quái.
Nếu nói ba tháng trước, cậu như con heo lười, cả ngày chỉ đợi ăn rồi ngủ, thì hiện tại Chu Sinh còn giống trẻ lên ba hơn. Mấy góc trong nhà đều bị cậu chạy qua chạy lại nghịch ngợm.
Tần Hà Vũ cảm thấy hoài nghi, lúc trước cậu được nuôi dưỡng kiểu nhốt bỏ hay gì?
"Bên dưới công viên có người nhảy múa kìa."
Tần Hà Vũ dời mắt khỏi tờ giấy công vụ, nhìn Chu Sinh đang dán mặt lên cửa sổ kính thư phòng. Thanh niên quỳ trên ghế, món đồ chơi màu đỏ trên tay không biết đã quăng đi chỗ nào.
"Họ đang tập dưỡng sinh, không phải múa." Tần Hà Vũ nghiêng đầu liền có thể thấy bên dưới, thản nhiên đáp.
Chu Sinh ồ lên tiếng nho nhỏ, sau đó chạy tới chỗ cửa thư phòng, chợt nhớ ra gì đó, hào hứng quay đầu nhìn Tần Hà Vũ.
Não bộ của người tâm lí bất thường, Tần Hà Vũ không hiểu được. Nhưng mà việc đi lại rất tốt cho người mang thai, anh tạm thời bỏ công việc, đưa người xuống dưới sân.
Mấy người lớn tuổi trong khu chung cư nhịp nhàng lên xuống theo từng tiếng nhạc, chiếc quạt trên tay thi thoảng theo mấy cơn gió chiều tối thổi phất lên.
Chu Sinh cũng chạy tới gia nhập, họ xoay hướng nào, cậu xoay hướng đó. Có cảm giác như bản thân trở lại lúc làm cây, đứng yên một chỗ, phía thân trên thì đu đưa. Có khi sẽ ngưỡng mộ con người vì bọn họ có thể di chuyển, bản thân lại chỉ có thể cắm rễ ở yên một chỗ.
Cả hai ở dưới sân đến tối mới trở lại căn hộ. Dì Hân lúc tới không thấy bọn họ cũng không làm lạ, làm xong bữa tối, để lại tờ giấy rồi rời đi.
Tần Hà Vũ làm theo lời của dì, hâm lại đồ ăn, dự định tối nay xong việc, mai rồi mang Chu Sinh tới bệnh viện siêu âm định kì. Lại không nghĩ tới, lúc xong việc trở lại phòng thấy Chu Sinh đem quần áo chất đống trên giường.
"Cậu làm gì đây?" Tần Hà Vũ nhíu mày, lôi lên chiếc áo sơ mi của mình lên.
Cũng không biết đám này bị lôi xuống khi nào, đồ nào cũng đều nhăn hết cả. Có mấy chiếc còn như bị vò vún, đều là đồ hàng hiệu cả, e là có ủi cũng không ủi lại.
"Đồ dì Hân treo ở ngoài, tôi phụ dì ấy cất vào. Nhưng mà thơm qúa, nên đắp thành chăn luôn."
Chu Sinh thò đầu khỏi núi quần áo, vui vẻ nói ra điều mình nghĩ. Thực ra mùi của thức ăn ở trên quần áo này rất nhiều, hoà cùng mùi nước giặt, thực sự quá thơm và dễ chịu, còn mềm nữa.
Tần Hà Vũ nhướn mày, nhưng không vạch trần lời của cậu. Anh xếp đám đồ qua một bên, lại treo lên móc, dự định sáng mai nhờ dì Hân ủi lại tất cả.
"Đồ tôi đang đắp mà..." Chu Sinh níu kéo chiếc áo dạ lớn lại, ôm chặt không cho anh thu lại.
"Ngoan, bỏ ra đi. Chẳng lẽ cậu định ôm áo đi ngủ sao?"
"Có gì không thể?"
"Nếu vậy thì không thể ôm tôi đâu." Tần Hà Vũ kiêu ngạo nói.
Chu Sinh bị lời này làm lung lay, không đành lòng đưa áo dạ cho Tần Hà Vũ. Sau đó, đợi người thu dọn xong, nằm xuống liền lao tới ôm cứng lấy anh.
Tần Hà Vũ bị người lao tới cũng không giật mình, anh quen thuộc chỉnh nhỏ độ sáng đèn trong phòng, lại lấy cuốn sách bên trong ngăn kéo ra, đọc thêm một lát mới chịu ngủ.
Nhưng lúc Tần Hà Vũ gấp sách, quay đầu nhìn người nằm cạnh theo bản năng, phát hiện người bình thường đã ngủ, giờ hai mắt nhìn trần nhà chằm chằm, chẳng có chút gì là buồn ngủ cả.
"Đã muộn rồi, nhắm mắt vào." Tần Hà Vũ lên tiếng nhắc nhở.
Chu Sinh nghe thấy tiếng của anh, quay đầu sang, đột nhiên há miệng, nắm lấy tay Tần Hà Vũ, gặm gặm. Động tác này khiến cho anh hơi hoảng, dù sao lần đầu bọn họ gặp mặt, ký ức đó cũng quá kinh hoàng rồi.
"Đói thì bảo, tôi đi nấu đồ ăn. Không cần gặm tay tôi." Tần Hà Vũ không rút tay lại, dù sao cũng chỉ là gặm gặm, không có bị đau.
"Hai trứng." Chu Sinh giơ hai ngón tay, biểu thị bản thân muốn ăn mì tôm hai trứng.
"Chỉ có bánh mì sanwich thôi, không có hai trứng gì ở đây hết." Tần Hà Vũ rút tay lại, lật chăn muốn xuống giường.
"Vậy thì không rau, nhạt xèo."
Tần Hà Vũ làm xong bữa đêm, nhìn Chu Sinh hai ba cắn đã ăn xong cái bánh thì hoài nghi không thôi. Rốt cuộc đồ ăn anh nạp cho cậu ta mỗi bữa đi đâu vậy? Chẳng nhẽ một cái bào thai lại tốn năng lượng như vầy à?
*************
Tiểu kịch trường:
Tần Hà Vũ: Chồng nhỏ ăn quá nhiều, cũng may tôi rất giàu.
Chu Sinh: (đang tập dưỡng sinh) hây da.... Yaaaa......Piuuuu ya......