Tần Hà Vũ mở cửa phòng khám mang theo Chu Sinh tiến vào bên trong.
Bác sĩ tâm lý đã ngồi sẵn, thấy bọn họ liền vui vẻ đứng lên chào hỏi. Vì tính chất công việc nên người phụ nữ này có gương mặt hiền hoà, dễ mến. Cô rót cho bọn họ hai ly nước ấm, ánh mắt như có như không lướt qua hai người.
Tần Hà Vũ biết, cô đang đánh giá tính cách và tâm lý hai người bọn họ qua bên ngoài. Dù sao cũng là thói quen nghề nghiệp của người ta, anh không cảm thấy khó chịu.
Chu Sinh nhìn ly nước ấm, liền cầm lên một ngụm uống cạn. Sau đó đánh mắt sang cốc của Tần Hà Vũ, đột nhiên cũng muốn uống hết.
Bác sĩ cầm chiếc cốc đứng lên rót tiếp cho cậu, không hề có biểu hiện gì lạ.
Phải mất vài phút bọn họ mới bắt đầu trò chuyện sơ qua. Cũng chỉ là vài câu hỏi nhỏ, có việc gì cần cô giúp đỡ, có cảm thấy khó chịu hay sợ hãi gì không.
Chu Sinh nghe hỏi đến mình thì thành thật trả lời. Cả quá trình đều giống như một người bình thường trò chuyện với người quen.
Sau đó Tần Hà Vũ được yêu cầu đi mua vài món đồ, cả căn phòng cũng chỉ còn lại hai người, Chu Sinh và bác sĩ.
Tần Hà Vũ không biết bọn họ sẽ nói những gì, anh theo hướng dẫn, giống như hôm trước, đột nhiên rời đi không nói gì cả. Chu Sinh hình như cũng không nhận ra, để anh rời đi.
Sau đó, Tần Hà Vũ đợi bên ngoài phòng khám nửa tiếng, đến khi có tin nhắn nhắn tới mới mở cửa tiến vào.
Bác sĩ tâm lý ngồi trầm tư trên ghế sô pha, phía ghế dài bên kia, Chu Sinh hai mắt nhằm nghiền, đều đều thở.
Tần Hà Vũ bị doạ sợ, xác định chỉ là đang ngủ mới thở phào. Bác sĩ cũng nhìn ra động tác nhỏ này, đầu bút lại ghi thêm vài chữ trên trang giấy trắng.
"Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi." Bác sĩ chỉ chỗ bàn làm việc.
Tần Hà Vũ cởi áo khoác ngoài, đắp cho Chu Sinh rồi mới theo bác sĩ tới bàn làm việc.
Bác sĩ mở điện thoại, gửi cho anh một file ghi âm. Cô cũng dựa theo những gì ghi trên giấy, lần lượt nói.
"Theo như sơ bộ trò chuyện, cậu Sinh đúng thật mang chứng ảo tưởng. Có lẽ việc mang thân phận Omega từ lúc còn nhỏ đã tạo nên tổn thương tâm lý. Cậu ấy tự mình tưởng tượng thành một cái cây, phá lệ... hoàn chỉnh và đối lập với nguyên bản. Có vẻ đó là một dạng cây ăn thịt người, có thể kết trái, có thể tự do hoạt động luôn. Này cũng là lời kể của cậu Sinh. Hình tượng cây ăn thịt người này đại diện cho tâm lý muốn tiêu diệt những người gây hại cho bản thân. Việc kết trái thì tôi chưa xác định được lý do, cũng có thể do thân phận Omega khiến cậu ấy nghĩ vậy. Còn việc tự do hoạt động chỉ là đối lập với việc bị kìm kẹp từ bạo lực gia đình."
"Có ảnh hưởng nghiêm trọng không?" Tần Hà Vũ nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt, có thể từ lúc đó, việc tưởng tượng bản thân thành cây ăn thịt người đã hình thành trong tâm trí Chu Sinh.
"Trước mắt thì khá ổn, nhưng cậu ấy sẽ khá kích động đối với máu. Người nhà hãy để ý một chút."
"Là dạng máu nào?" Tần Hà Vũ nhíu mày. "Cậu ấy khá thích các món huyết chưng, này cũng là biểu hiện sao?"
"Phải. Nhưng mà đó là biểu hiện dạng đầu thôi. Nếu để tiếp xúc máu thật, thì tình huống sẽ khá nghiêm trọng. Này là trường hợp dự đoán thôi." Bác sĩ gạch nhẹ dòng chữ trên trang giấy. "Còn có, hai người đã kết thành bạn đời rồi phải không?"
Tần Hà Vũ nhìn bác sĩ, lại nhìn cô tế nhị mà gõ sau gáy, anh gật đầu.
"Tâm lý sản phụ thời gian đầu là mong manh nhất, đặc biệt khi đã được kết thành. Từ các hành động của anh có thể thấy, bình thường cậu ấy được chăm sóc rất tốt. Việc trải qua bạo lực gia đình rồi lại nhận được tình thương khiến cậu Sinh nảy ra ý nghĩ dựa dẫm cực lớn, cũng rất mong manh, dễ sụp đổ. Mong phía gia đình để ý điều này hơn."
"Còn về đứa nhỏ, cậu ấy vẫn luôn nghĩ nó là trái cây dị dạng, liệu có ổn không? Cậu ấy từng bảo muốn bỏ đi, kết trái khác."
"Tôi đã nói chuyện với cậu ấy rồi. Về vấn đề này, cậu ấy tiếp nhận khá tốt. Cũng đã làm ám thị với cậu Sinh sự quan trọng của đứa nhỏ trong bụng. Cậu ấy sẽ không tự nhiên làm tổn thương tới đứa nhỏ."
"Có thể làm ám thị để cậu ấy không làm tổn thương bản thân không?" Tần Hà Vũ nhìn trang giấy có thêm một nét gạch ngang.
"Điều này thì tôi không chắc. Tôi đã từng thử ám thị để Chu Sinh nhận ra, cậu ấy là một con người. Nhưng dường như chỉ cần liên quan đến thân phận, cậu Sinh lại rất cố chấp với suy nghĩ làm cây này."
"Như vậy được rồi. Còn dòng này..." Tần Hà Vũ chỉ tới dòng chữ với những kí tự kì lạ cuối cùng chưa được gạch đi trên trang giấy. "Chu Sinh còn có vấn đề gì sao?"
"Không có, này là dành cho anh." Bác sĩ tâm lý khẽ cười mỉm.
"Cho tôi?"
"Tôi nhận ra anh luôn giữ khoảng cách với cậu Sinh, nhưng lại đối xử rất tốt với cậu ấy. Khoảng cách này dường như là tự anh tạo ra, về lâu dài sẽ không ổn với tình cảm gia đình. Hy vọng anh có thể thử suy nghĩ về vấn đề này xem sao."
"...Được."
Tần Hà Vũ đánh thức người dậy, nhưng cuối cùng lại thành ôm người ra xe, tạm biệt bác sĩ xong liền rời đi. Những lời của bác sĩ tâm lý hôm nay thật sự chứa nhiều thông tin.
Anh chưa từng yêu đương, cũng không có bạch nguyệt quang gì đó trong lòng. Khúc mắc duy nhất khiến anh không thể gần gũi với Chu Sinh cũng chỉ có đêm đó bị ép nảy sinh quan hệ với cậu.
Nhưng hiện tại bọn họ cũng đã kết hôn rồi, còn có cả bảo bảo. Khúc mắc này như đoạn ruột thừa vậy, chẳng có tác dụng gì nhưng lại ẩn chứa nguy cơ. Tần Hà Vũ nghĩ sâu xa, quyết định buông bỏ làm một người chồng tốt, trong lòng lần đầu tiên suy nghĩ xem nên đối xử với Chu Sinh như thế nào.