Chu Sinh bị nghén.
Lúc Sầm Thuỷ nhận được tin này là lúc nửa đêm. Tần Hà Vũ lần đầu tiếp xúc với cảnh này, bị doạ không nhẹ.
Hồi tối Chu Sinh vẫn ăn uống như bình thường, thậm chí còn ăn nhiều hơn một bát cơm. Trước khi đi ngủ đều sẽ uống thêm một cốc sữa, không nghĩ tới cậu ngửi thấy mùi sữa liền ói hết cả.
Này là lần đầu tiên Chu Sinh biết cảm giác ruột gan lộn nhào là gì. Đồ ăn buổi tối đều nôn cả ra.
Tần Hà Vũ ban đầu còn tưởng trong đồ ăn có gì, hoặc là ngộ độc thực phẩm. Nhưng thấy Chu Sinh nôn xong liền không có biểu hiện gì lạ, mới xác định chỉ là thai nghén.
Chu Sinh nôn quá đột ngột, đồ trong phòng đều bẩn cả. Tần Hà Vũ đỡ người qua phòng cũ nghỉ tạm trong khi mình đi thu dọn đồ đạc. Tưởng chừng là xong, không nghĩ tới tối đến Chu Sinh lại nghén tiếp.
Nhìn thanh niên ôm bồn cầu nôn đến độ trắng cả mặt, khoé mắt đều là nước, Tần Hà Vũ lần đầu tiên thấy cuống đến vậy. Anh gọi cho mẹ hỏi về việc này. Cũng không biết nên xử lý như nào nữa.
Sầm Thuỷ nghe Chu Sinh bị nghén, đồ ăn đều nôn cả, trong bụng trống rỗng liền căn dặn anh pha một cốc yến mạch gì đó lót dạ, đừng để bụng rỗng. Bản thân lo cả đêm không ngủ nổi.
Sáng hôm sau, tờ mờ sáng bà đã tới trước cửa nhà. Có sẵn chìa khoá, Sầm Thuỷ chỉ cần mở cửa liền có thể vào. Hai người có vẻ vẫn đang ngủ nên trong nhà không có động tĩnh gì cả.
Bà xắn tay áo, định nấu ít cháo để lúc bọn họ dậy liền có đồ ăn.
Mà Tần Hà Vũ qua camera trong nhà biết được mẹ qua, cũng an tâm mà nằm nghỉ tiếp. Chu Sinh nằm bên cạnh, khó nhọc mà thở.
Tối qua tới nửa đêm cơn nghén mới chậm rãi đi xuống. Tần Hà Vũ theo lời mẹ, pha ít ngũ cốc uống lót dạ, lại kiếm đồ chua cho cậu ngậm trước. Chu Sinh uống xong liền mệt mỏi đi nằm, vừa đặt lưng liền thiu thiu ngủ, nhưng không có vẻ dễ chịu cho lắm.
Anh chuẩn bị tư thế cả đêm, chỉ cần Chu Sinh có động tác liền mở choàng mắt nhìn, sợ cậu lại nghén. Trời vừa sáng liền gọi hỏi bác sĩ. Theo lý Chu Sinh có nghén cũng sẽ không nghén quá như vậy. Trước tiên nên là cảm thấy chán ăn hoặc đầy bụng mới phải.
Nhưng mà với biểu hiện của Chu Sinh, chẳng có gì giống như chán ăn cả.
Bác sĩ nghe xong câu hỏi của anh, cũng cảm thấy kinh ngạc một chút, rất nhanh liền trả lời. Omega nam có khả năng nuôi dưỡng bào thai rất tốt. Biểu hiện nghén nặng ở mấy tuần đầu cũng cho thấy gia đình chăm sóc tốt, đứa bé khoẻ mạnh. Chu Sinh bị nghén nặng, tuy hơi khó hiểu, nhưng không phải chưa từng có.
"Có cách nào hỗ trợ trong thời kì này không?" Tần Hà Vũ nhìn người bên gối, thấp giọng hỏi.
"Hạn chế ăn đồ cứng lại. Những món nước là phương án tốt. Cũng đừng để thai phụ ăn quá no, như thế sẽ gây chèn ép, tình trạng nghén sẽ càng nhiều hơn thôi."
"Cậu ấy xem chừng khá thích đồ chua. Để bụng rỗng ăn như vậy, dạ dày có ảnh hưởng không?"
"Có thể. nên ăn cùng đồ ăn khác hoặc đồ ăn phụ như bánh mì. Sau khi nôn xong nhớ bổ sung nước."
"Được rồi, cám ơn bác sĩ. Làm phiền ông rồi."
Tần Hà Vũ cúp máy, khẽ thở dài một tiếng. Nghe được lời chuẩn đoán của bác sĩ mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Anh nhẹ nhàng rời giường, Sầm Thuỷ thấy con trai tỉnh, vội vã hỏi tình hình. Nghe được là nghén thai, thai nhi phát triển tốt mới lén thở ra một hơi.
Chu Sinh tỉnh dậy vì đói. Nhưng cảm giác lộn nhào ruột gan tối qua doạ cậu sợ chết khiếp.
Cậu muốn bước xuống giường, nhưng lần đầu tiên cảm thấy muốn làm một cái cây đóng rễ xuống đất như vậy. Thế là lúc Tần Hà Vũ vào giường, liền thấy thanh niên cứ nhìn chằm chằm sàn nhà như kẻ thù.
"Có gì ở trên sàn đâu." Anh tiến đến, nhìn chỗ Chu Sinh đang nhìn. Đúng thật là không có gì cả.
"Tôi không muốn đi lại." Chu Sinh thành thật nói. "Có thể mang đồ ăn vào phòng không?"
Gia giáo và dạy dỗ nói cho Tần Hà Vũ biết, anh không được đáp ứng yêu cầu này của Chu Sinh. Nhưng nhìn người thanh niên gần như cuộn tròn người trong chăn ngồi trên giường, cuối cùng lời đến miệng nói thành.
"Ừ."
Sầm Thuỷ nghe tin Chu Sinh đã tỉnh, còn muốn ăn trong phòng cũng không có nói gì cả. Bà múc một bát cháo, tự mình mang vào.
Tần Hà Vũ theo mẹ vào, liền thấy bà đang ân cần đút từng thìa cháo cho Chu Sinh. Người không biết còn tưởng cậu bị bệnh cần mẹ chăm sóc.
"Ăn nhiều một chút, đừng để bụng rỗng." Sầm Thuỷ nói, bà nhìn người trước mặt, khẽ thở dài. "Tối qua khổ cực rồi. Hồi bác còn mang thằng Vũ, cũng nghén y vậy. Trận nghén đầu cũng vào nửa đêm, cứ như nôn ra mật đến nơi. Thằng cha nó lúc đó lo đến độ suýt đem bác tới bệnh viện phá thai. Nói đi kiếm người mang thai hộ, chứ không để bác mang nữa."
"Sẽ còn nôn nữa sao?" Chu Sinh nghe xong liền sợ hãi.
"Sẽ còn, nhưng mà không sao cả. Bác tìm đầu bếp, thuê nấu ăn cho con. Đồ ăn hợp khẩu vị, liền sẽ không nghén nữa. Tới, ăn thêm một thìa. Thật ngoan." Tần Hà Vũ tựa lưng vào cửa, nhìn hai người bọn họ trò chuyện thân mật, lần đầu tiên có cảm giác mong đợi với sinh linh đã hình thành.